Vào một buổi chiều cuối tuần, tôi đứng thấp thỏm không yên ở nhà ga gần nhà, chờ đợi một người. Người đó là Shinomiya Rinoa – mỹ nhân nổi tiếng nhất trường. Dù không phải idol, cô ấy vẫn có một câu lạc bộ người hâm mộ cuồng nhiệt, được tung hô như "thánh nữ" hay "công chúa" và gần như ngày nào cũng có người tỏ tình.
Ấy vậy mà, chính cô gái tưởng chừng hoàn hảo đó lại đưa ra một lời đề nghị không thể tin nổi: "Hãy chụp những bức ảnh đáng xấu hổ của mình." Cho đến tận hôm nay, ngày gặp mặt để bàn bạc cụ thể, tôi vẫn không tài nào hiểu được ý đồ thật sự của cô ấy là gì.
"Rốt cuộc thì cậu đang nghĩ cái quái gì vậy, Shinomiya-san..."
Tôi thật sự không thể tin nổi. Cô ấy lại muốn đến thẳng nhà của một cậu bạn cùng lớp chỉ tình cờ ngồi cạnh nhau để bàn chuyện. Đã vậy, cô ấy còn định chụp hình ngay sau khi nói chuyện xong. Dù nhà tôi đúng là có đủ thiết bị, nhưng hành động như vậy chẳng phải là quá thiếu phòng bị hay sao?
"A! Anno-kun!"
Giữa dòng suy nghĩ miên man, một giọng nói trong trẻo quen thuộc kéo tôi về thực tại. Từ trên thang cuốn, Shinomiya-san đang vẫy tay chào. Sự hiện diện của cô tựa như một đóa hoa bất ngờ bung nở giữa khung cảnh có phần tẻ nhạt, khiến vạn vật xung quanh bừng lên sức sống.
"Xin lỗi vì đã để cậu đợi. Tớ đã cố đến nhanh nhất có thể rồi đấy."
Bước ra khỏi cổng soát vé, Shinomiya-san mỉm cười hối lỗi.
Lúc này đồng hồ đã điểm hơn một rưỡi, trong khi giờ hẹn là hai giờ. Thực tế thì tôi đã có mặt ở ga từ lúc một giờ. Cứ ngỡ mình đến quá sớm, nhưng nhờ vậy mà không để Shinomiya-san phải chờ đợi, kết quả coi như cũng viên mãn.
"Không sao đâu, tớ cũng vừa mới tới thôi." Tôi mỉm cười trấn an cô. "Nhưng mà... tớ có thể hỏi tại sao hôm nay cậu lại mặc đồng phục không?"
Hôm nay là ngày nghỉ, không cần phải đến trường, thế nên tôi đã có chút mong chờ được chiêm ngưỡng Shinomiya-san trong trang phục thường ngày.
"À, tại tớ nghĩ nếu chụp ảnh thì mặc đồng phục sẽ hợp nhất... Hay là Anno-kun, cậu muốn xem tớ mặc thường phục à? Tớ đã làm cậu mong đợi rồi sao?"
Chẳng hiểu có gì thú vị, cô ấy tinh nghịch áp sát người vào tôi. Cái cảm giác nhồn nhột khi cô ấy dùng khuỷu tay chọc nhẹ vào sườn khiến tôi hơi bối rối.
"Cậu thất vọng vì tớ mặc đồng phục à? Thất vọng lắm đúng không?"
Phiền phức thật. Cái phong thái này chẳng có chút gì giống một "Thánh nữ", mà đích thị là điệu bộ của một con nhóc ranh ma. Bất lực tôi day nhẹ thái dương, rồi quyết định mặc kệ cô trêu chọc.
"Rồi rồi. Tớ đã rất mong được thấy Shinomiya-san trong trang phục thường ngày. Tớ thất vọng lắm. Thế này cậu đã hài lòng chưa?"
"Ufufu. Nếu Anno-kun chịu cúi đầu nài nỉ, thì tớ cũng không phải là không thể cho cậu xem đâu à nha?"
Cô ấy lại tiến thêm một bước, ghé sát vào tai tôi thì thầm bằng một giọng điệu ma mị tựa tiểu yêu. Giá như đây là không gian riêng tư chỉ có hai người, có lẽ tim tôi đã loạn nhịp và mặt đỏ bừng từ lâu. Nhưng giữa chốn đông người này, tôi không thể để mình mất kiểm soát.
"...Thôi được rồi. Chuyện nhờ vả thì để sau, nhưng trước hết, cậu có thể tách ra một chút được không?"
Lời đề nghị của tôi dường như khiến Shinomiya-san ngơ ngác. Chẳng lẽ cô ấy thật sự không nhận ra hành động của mình lúc này thân mật đến mức nào sao? Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai cô, ôn tồn giải thích.
"Tớ không ghét việc cậu đứng gần đâu, nhưng đây vẫn là nhà ga, xung quanh còn rất nhiều người. Chúng ta nên chú ý đến hoàn cảnh một chút, phải không?"
"H-Hả?!"
Cô kêu lên một tiếng kinh ngạc, rồi hốt hoảng lùi lại như chạm phải bỏng. Phản ứng đó có hơi làm tôi chạnh lòng, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng có thể tiếp tục.
"Haa... Chúng ta đi thôi. Cứ đứng đây mãi chỉ tổ thu hút thêm sự chú ý thôi."
"Thời gian là hữu hạn mà nhỉ. Vậy thì, Anno-kun, nhờ cậu dẫn đường!"
Trên đường về, tôi không khỏi băn khoăn mà thốt ra câu hỏi.
"Này, Shinomiya-san. Cậu thực sự muốn bàn bạc và chụp ảnh ở nhà tớ à?"
"Đã đến nước này rồi mà cậu còn hỏi. Chẳng phải chính cậu đã đồng ý vì nhà cậu có sẵn thiết bị, sẽ rất tiện lợi hay sao?"
Khi cô ấy đề nghị đến nhà tôi, đương nhiên tôi đã kịch liệt phản đối. Lý do lớn nhất là vì bố mẹ tôi đã đi công tác nước ngoài gần một năm nay, căn nhà gần như lúc nào cũng trống không. Nhờ vậy mà tôi có được cuộc sống độc thân tự do tự tại, nhưng cũng chính vì thế mà tôi chưa từng mời một cô gái nào về nhà. Làm vậy chẳng khác nào phản bội lòng tin của bố mẹ. Ngay cả Yuzuha-san, người chị thân nhất, cũng chưa từng đặt chân đến. Dù tôi đã giải thích cặn kẽ như vậy, Shinomiya-san vẫn quả quyết lắc đầu.
"Tớ vốn không giống những cosplayer mà Anno-kun hay chụp, tớ chỉ là một nữ sinh bình thường thôi. Dùng cả một studio chỉ để chụp cho tớ thì thật lãng phí."
"Nhưng dùng nhà của một thằng con trai không có bố mẹ ở nhà làm phương án thay thế, tớ thấy cũng không ổn chút nào."
Mà nói đi cũng phải nói lại, nếu được mời đến nhà Shinomiya-san thì tôi cũng thấy phiền phức. Nếu chuyện đó xảy ra, tôi tin chắc tim mình sẽ nhảy ra khỏi lồng ngực. Chụp choẹt nỗi gì nữa.
"Vậy Anno-kun là kiểu người sẽ mất kiểm soát lý trí và hóa thành thú dữ khi ở nhà một mình với tớ à?"
Nói rồi, cô ấy nhìn thẳng vào tôi, trong đáy mắt ánh lên một sự tin tưởng tuyệt đối. Tôi thật sự không hiểu tại sao cô ấy lại tin tưởng mình đến vậy, nhưng trước rõ ràng câu trả lời của tôi luôn là:
"Làm vậy khác nào tự hủy hoại bản thân. Tớ tuyệt đối sẽ không bao giờ làm chuyện phản bội lòng tin. Tuyệt đối không."
Không bao giờ động vào khách hàng, luôn giữ khoảng cách thích hợp – đó là bí quyết để duy trì mối quan hệ tốt đẹp, là lời dặn dò mà bố đã nói đến mòn cả tai tôi. Mặc dù mỗi khi nghe kể về chuyện tình của bố mẹ, tôi lại rất muốn hỏi xem cái miệng nào đã nói ra những lời đó.
"Fufu. Anno-kun thật là thành thật. Quả nhiên nhờ cậu là một quyết định đúng đắn."
"...Tớ nghĩ không chỉ riêng tớ đâu."
"Không hề đâu. Ít nhất trong những người tớ biết, Anno-kun là một loài quý hiếm... có thể được xếp vào danh sách có nguy cơ tuyệt chủng cũng không có gì lạ."
"Vậy thì Shinomiya-san sẽ trở thành người bảo vệ loài vật sắp tuyệt chủng này sao, có được không đó?"
Nhưng tình cảnh hiện tại, khi tôi bị cô ấy nắm thóp và gần như phải nghe theo mọi lời, thì có lẽ cô ấy giống người chủ hơn là người bảo vệ.
"Để bảo vệ thì Anno-kun hơi lớn quá nhỉ. Cậu có thể uống thuốc để nhỏ lại bằng học sinh lớp một được không? Nếu vậy thì tớ sẽ suy nghĩ."
"Thân hình trẻ con, trí tuệ người lớn à? Tha cho tớ đi."
Viễn cảnh đó, dù có thể cùng nhau đi tắm hay ngủ chung, nghe cũng không tệ, nhưng tôi tin chắc lý trí của mình sẽ gặp vấn đề nghiêm trọng. Nếu có, thì chỉ giới hạn trong một ngày thôi.
Cứ thế, chúng tôi vừa trò chuyện phiếm, vừa sánh bước bên nhau trên con đường về nhà.
***
Sau khoảng mười phút đi bộ, chúng tôi cuối cùng cũng đến nơi. Vừa đặt chân đến căn hộ của tôi – nơi sẽ diễn ra buổi bàn bạc kiêm chụp ảnh, Shinomiya-san đã ngỡ ngàng, giọng nói có chút run rẩy.
"C-có phải đây là nhà của Anno-kun không?"
"Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?"
"K-không ... không có gì cả..."
Đây chỉ là một khu chung cư cao cấp hơn bình thường một chút, có lễ tân và phòng gym, ngoài ra thì cũng không có gì quá khác biệt.
"Dù sao đây cũng không phải nhà tớ mua. Hơn nữa, nhà của Shinomiya-san hẳn là một căn biệt thự lộng lẫy lắm đúng không? Có gì đáng ngạc nhiên đâu nhỉ?"
"...Đúng vậy. Chỉ có vẻ ngoài là lộng lẫy thôi, cái nhà đó."
Lời nói vô tình của tôi dường như đã chạm vào một góc khuất nào đó. Sắc thái trên gương mặt Shinomiya-san chợt tắt lịm, giọng nói lạnh đi một cách lạ thường. Dù rất tò mò, nhưng tôi biết đây không phải là chuyện mình có thể xía vào.
Tôi cố lảng đi và cùng cô ấy bước vào thang máy. Những con số trên bảng điện tử nhảy lên đều đặn, kéo chúng tôi lên cao. Trong không gian tĩnh lặng của thang máy, tiếng thở khe khẽ của Shinomiya-san bỗng trở nên thật rõ ràng, khiến tim tôi bất giác đập nhanh hơn.
"Sao vậy, Anno-kun? Mặt cậu đỏ lên rồi kìa?"
"...Cậu nhìn nhầm thôi. Tớ hoàn toàn bình thường."
"Đúng vậy nhỉ. Anno-kun là một quý ông mà. Dù ở một mình với tớ cũng sẽ không ra tay đâu nhỉ."
"Tớ tin tưởng cậu đấy." Lời nói của cô ấy vang lên cùng lúc với tiếng chuông báo hiệu thang máy đã dừng lại. Quả nhiên, cô gái này không phải thiên thần, mà là một tiểu yêu, hoặc một thiên thần sa ngã.
Tôi thở dài ngao ngán, nhún vai rồi bước dọc hành lang. Phía sau, Shinomiya-san vui vẻ ngâm nga theo sau. Vừa bối rối trước những cảm xúc biến đổi khôn lường của cô, tôi vừa cố gắng hết sức để mở cửa nhà mà không để cô nhận ra bàn tay mình đang khẽ run.
"Tớ xin phép!"
"Ừ, chào mừng cậu. Mà cũng chẳng có ai ở nhà cả."
Cô vui vẻ đáp lời, nhưng hành động lại vô cùng cẩn trọng, nhẹ nhàng xếp đôi giày ngay ngắn. Chỉ một chi tiết nhỏ cũng đủ cho thấy sự giáo dục chu đáo của gia đình cô. Vừa nghĩ, tôi vừa dẫn cô vào phòng khách.
"Tớ đi lấy nước, cậu cứ ngồi tự nhiên chờ một chút nhé."
"Cảm ơn cậu. À, tớ có chút bánh kẹo, để tớ bày ra bàn nhé."
Nói rồi, Shinomiya lấy một món quà nhỏ từ trong túi và mở nó ra. Sự chu đáo của cô ấy đôi khi lại khiến người khác cảm thấy áy náy.
"Để cậu đợi rồi, trà rooibos được không?"
"Đừng bận tâm. Gì cũng được hết. Mà trà rooibos... không ngờ cậu cũng sành điệu ghê. Có phải là do ảnh hưởng của ai đó không?"
Khi tôi đưa ly nước, cô ấy nheo mắt cười đầy ẩn ý.
"Xin lỗi đã làm cậu suy diễn, nhưng đây là do ảnh hưởng của mẹ tớ thôi. Chẳng liên quan gì đến người tớ thích cả."
"À, ra vậy sao. Tớ cứ tưởng là sở thích của một cô nàng cosplayer thân thiết nào đó... Xin lỗi nhé."
"Thiệt tình... Đừng nói những chuyện vớ vẩn nữa, chúng ta vào vấn đề chính đi."
Cứ để cô ấy dẫn dắt câu chuyện lan man thế này, chẳng mấy chốc trời sẽ tối mất. Nếu chuyện này đến tai Yuzuha, chắc chắn tôi sẽ bị trêu là "hẹn hò tại nhà chứ gì?". Phải nhanh chóng giành lại thế chủ động.
"Chuyện chụp những bức ảnh 'đáng xấu hổ' thì được rồi... nhưng cậu nói là đã có ý tưởng cụ thể đúng không? Cậu có thể cho tớ biết được không?"
"Trước khi vào chuyện đó, cậu xem cái này trước được không?"
Cô ấy thao tác gì đó trên điện thoại rồi đưa cho tôi. Màn hình hiển thị tài khoản mạng xã hội của một cô gái có lượng người hâm mộ khổng lồ. Dù không lộ mặt, nhưng những bức ảnh đời thường, nội y và theo phong cách feti của cô luôn gây ấn tượng mạnh với bộ ngực đầy đặn. Tôi cũng đã từng lướt qua vài lần.
Thật tình, tôi không nghĩ một người như vậy lại có liên quan gì đến Shinomiya-san.
"Tớ được một bạn cùng lớp cho biết. Bây giờ ngay cả những người nghiệp dư như chúng tớ cũng có thể dễ dàng kiếm tiền nếu đăng ảnh lên mạng và thu hút được người hâm mộ."
"...Chỉ có một số ít người trên đỉnh mới làm được điều đó thôi. Hơn nữa, cậu không biết gì về thế giới này và còn xem thường nó quá rồi."
Giọng tôi bất giác trở nên gay gắt. Tôi hiểu rằng người ngoài cuộc sẽ có suy nghĩ đơn giản như vậy, nhưng với tư cách là người trong nghề, tôi chỉ muốn nói rằng "đừng có nằm mơ giữa ban ngày".
"Điều khiến tớ bị thu hút không nằm ở đó. Sau khi xem những bức ảnh này, tớ đã tìm hiểu thêm, và tớ nhận ra một điều..."
"...Điều gì?"
"Mọi người trông đều rất hạnh phúc. Dù là cosplay hay những bức ảnh có phần táo bạo. Họ dốc hết tâm huyết để thể hiện điều mình muốn, điều mình yêu thích... Tớ đã bị chính vẻ đẹp đó mê hoặc."
"...Vậy à."
"Càng ngắm nhìn những bức ảnh của họ... tớ càng khao khát được tự mình thử, được một lần đứng trước ống kính như vậy."
Cô ấy đặt tay lên ngực, ánh mắt chân thành và tha thiết. Cơn giận vừa nhen nhóm trong tôi chợt tan biến theo một hơi thở dài. Tôi thầm xin lỗi cô trong tâm.
"Cảm ơn cậu đã chia sẻ. Tớ hiểu cảm xúc của cậu rồi. Vậy, quay lại vấn đề chính, hình ảnh mà cậu muốn chụp là..."
"Tớ muốn Anno-kun chụp cho tớ con người thật của mình. Không... được sao?"
Làm sao tôi có thể từ chối trước một lời thỉnh cầu đong đầy cả hy vọng và lo lắng như thế? Thậm chí, được chụp ảnh cho Shinomiya-san, tôi sẵn lòng trả tiền. Chỉ có điều, "con người thật" của cô ấy là hình ảnh như thế nào, điều đó vẫn khiến tôi không khỏi băn khoăn.
"A, Anno-kun. Đừng im lặng nữa, trả lời tớ đi. Cậu... sẽ chụp cho tớ chứ?"
"À... xin lỗi. Tất nhiên là tớ sẽ chụp. Thậm chí tớ còn muốn cầu xin được chụp cho cậu ấy chứ."
"Cảm ơn cậu. Tớ đã lo không biết sẽ ra sao nếu bị cậu từ chối, giờ thì tớ nhẹ nhõm rồi."
Cô ấy nở một nụ cười an tâm rạng rỡ. Được chụp cho một mỹ nhân sánh ngang Yuzuha-san, quả là một diễm phúc trời ban.
"Mà ngay từ đầu Anno-kun cũng đâu có quyền từ chối đâu nhỉ. Nếu cậu từ chối, tớ sẽ đi rêu rao đủ thứ chuyện đấy."
Giá như không có lời đe dọa đi kèm thì mọi chuyện đã hoàn hảo hơn. Tôi thở dài, rồi hỏi tiếp.
"Vậy hình ảnh chân thật nhất đó cụ thể là như thế nào? Cậu có ý tưởng gì không?"
"Ừm. Tớ đã suy nghĩ về chuyện đó rồi. Mà nói chứ, Anno-kun đã từng chụp cho tớ một lần rồi mà."
"Hả? Tớ đã chụp rồi ư? Lẽ nào... là lần ở trong lớp học đó?"
Lần duy nhất tôi chụp Shinomiya-san là lần chụp lén, cũng là nguyên nhân khiến tôi bị cô ấy uy hiếp. Lúc đó, cô ấy đang cố tự chụp ảnh mình trong bộ đồng phục xộc xệch. Lẽ nào cô ấy định tái hiện lại cảnh đó?
"Ừm. Bức ảnh mà Anno-kun đã chụp cho tớ chính là thứ tớ muốn. Tớ rất muốn được chụp lại một lần nữa theo phong cách như vậy."
"...Ra là vậy. Thế nên hôm nay cậu mới mặc đồng phục chứ không phải thường phục. Tớ hiểu rồi."
"Chính là như vậy đó. Hơn nữa, tớ nghĩ nếu ở nhà thì có thể thoải mái cởi đồ mà không cần để ý đến ánh mắt của người khác."
"Nhưng mà đây là nhà của tớ đấy nhé" tôi thầm tự nhủ. Cởi đồng phục ở nhà của một thằng con trai, nghe qua con chữ cũng đã thấy không được hay ho cho lắm.
"Nhân tiện, tình huống mà tớ đang hình dung là 'lần đầu tiên đến nhà một cậu bạn cùng lớp, đang học bài trong phòng thì không khí bỗng trở nên gợi tình... chính là nó!'"
"Sao không dừng lại ở việc học bài được hả!?!? Không khí trở nên gợi tình là không được rồi!?!?!"
Tôi đập bàn một cái "bốp". Hoàn toàn không phải vì tôi bị kích thích khi nghe từ "gợi tình" thốt ra từ miệng Shinomiya-san. Chỉ là với một kịch bản cụ thể đến đáng ngờ như vậy, tôi không khỏi hoài nghi về kinh nghiệm của cô ấy.
"Chỉ là nói về tình huống thôi mà? Chúng ta đâu có thực sự làm chuyện đó đâu chứ? Thiệt tình... Anno-kun đã tưởng tượng ra CÁI GÌ vậy hả?"
"Đừng có trêu chọc một thằng con trai đang tuổi dậy thì như thế chứ..."
Tôi buông một tiếng thở dài—chẳng nhớ là lần thứ mấy—rồi chậm rãi đứng dậy. Cứ vui vẻ trò chuyện thế này, có khi trời tối thật trước khi kịp bắt đầu.
"Cậu định đi đâu vậy?"
"Chuẩn bị cho buổi chụp chứ sao. Dù chụp ở đâu trong nhà thì cũng phải nghe ý tưởng của cậu trước rồi mới bắt đầu được."
"Vậy thì địa điểm chụp ảnh là..."
"Đang học bài trong phòng của một cậu bạn cùng lớp đúng không? Vậy thì chỉ còn cách chụp trong phòng của tớ thôi."
Dù rất không muốn, nhưng tôi không thể nào dẫn cô ấy vào phòng làm việc của bố, còn phòng ngủ của bố mẹ thì càng là điều cấm kỵ. Theo phương pháp loại trừ thì chỉ còn lại phòng của tôi thôi. May mắn là phòng ốc cũng gọn gàng, và những thứ không muốn bị nhìn thấy đều đã được cất kỹ trong máy tính nên không có vấn đề gì.
"Nếu là đang học bài thì có một cái bàn nhỏ sẽ hợp hơn nhỉ. Hình như trong tủ vẫn còn cái bàn cũ hồi xưa... phải lôi ra dùng thôi."
"À, ừm... Anno-kun? Không cần phải cầu kỳ đến thế đâu mà?"
"Cậu muốn nhìn thấy một con người khác của mình, con người chân thật của mình đúng không? Vậy thì phải chú ý đến từng chi tiết chứ."
Trong những buổi chụp ảnh thực tế, việc ứng biến sử dụng những đạo cụ có sẵn tại hiện trường để nâng cao chất lượng là chuyện thường tình. Trong trường hợp này, việc làm thế nào để tạo ra "sự thay đổi từ một buổi học bình thường" là mấu chốt. Vừa tưởng tượng ra điều đó vừa sắp đặt chính là công việc của tôi, và cũng là nơi để tôi thể hiện tài năng của mình.
"Vì vậy, nếu cậu có thể chờ một chút thì tốt quá. Tớ sẽ hoàn thành trong khoảng ba mươi phút, trong lúc đó cậu cứ xem TV đi."
"Chờ, Anno-kun!?!?"
Tôi lờ đi giọng nói bối rối của Shinomiya-san và bắt đầu lên kế hoạch. Ngoài đạo cụ, còn rất nhiều việc phải làm như lắp đặt và cài đặt đèn flash. À không, có lẽ chụp hoàn toàn bằng ánh sáng tự nhiên cũng là một ý hay.
"T-tớ có thể giúp gì được không...?"
"Hả? Cậu không cần phải bận tâm đâu, cứ thoải mái nghỉ ngơi đi?"
"Nhưng đây là việc tớ nhờ mà lại không làm gì cả, chỉ ngồi chờ thì..."
Dù vậy, cô ấy vẫn tỏ vẻ áy náy, đôi vai rũ xuống. Bộ dạng đó khiến tôi có cảm giác như mình đang làm điều gì đó sai trái.
"Ừm... Vậy thì để nắm bắt không khí, chúng ta cùng vào phòng nhé. Ở đó cậu hãy thử nghĩ xem mình muốn được chụp như thế nào."
Công việc của Shinomiya-san ở đây là được chụp ảnh. Để có được màn thể hiện tốt nhất, cần phải khơi gợi cảm hứng cho cô ấy.
"Khi không khí trở nên như vậy thì sẽ có biểu cảm như thế nào, nếu cậu có thể hình dung trước trong lúc tớ chuẩn bị thì tốt quá."
"Tớ hiểu rồi. Vậy thì tớ sẽ vào phòng của Anno-kun và suy nghĩ về nhiều thứ."
"Nhờ cậu cả đấy. Cố gắng để có những bức ảnh đẹp nhé."
"Mà nhân tiện. Cậu cứ dễ dàng cho tớ vào phòng như vậy có được không? Những thứ không muốn bị nhìn thấy đã được giấu kỹ chưa!?!?"
Vừa nói, cô ấy vừa rướn người về phía trước, đôi mắt không hiểu sao lại sáng lên lấp lánh. Thấy bộ dạng hăm hở muốn tìm kiếm của cô, tôi cảm thấy hơi choáng váng.
"Tớ nghe nói việc làm kinh điển khi lần đầu tiên đến nhà một cậu bạn trai là tìm sách bậy bạ! Cho nên... được chứ!?!?"
"Không được là không được! Vốn dĩ làm gì có cái thông lệ kinh điển nào như thế! Mà ai đã tiêm nhiễm những thứ đó vào đầu cậu vậy hả!?"
Ai lại đi tiêm nhiễm những thứ không cần thiết vào đầu một cô gái được mọi người tôn sùng là thánh nữ, là thiên thần chứ. Cứ để mặc thế này, cô ấy sẽ đi thẳng theo con đường của những nữ chính trong các doujinshi "nhìn bề ngoài trong sáng nhưng thực ra lại là một kẻ dâm đãng" mất.
"Cậu chỉ cần ngồi yên và luyện tập hình dung là được rồi! Tuyệt đối không được đụng vào máy tính đấy!"
"Ra là vậy... Những thứ quan trọng đã được số hóa hết rồi nhỉ."
"Là những dữ liệu quan trọng đang trong quá trình chỉnh sửa đấy!"
Tiếng hét hết mình của tôi vang vọng khắp phòng khách.
Quả nhiên, cái khía cạnh tinh nghịch hay đùa dai này mới chính là bản chất thật của Shinomiya Rinoa. Liệu có thực sự cần thiết phải tổ chức một buổi chụp ảnh hay không, tôi lại một lần nữa tự hỏi điều đó trong khi bắt tay vào việc chuẩn bị.
***
Dù ban nãy còn ồn ào là thế, nhưng khi tôi dẫn vào phòng, Shinomiya-san bỗng trở nên im lặng, và sắc mặt dần lộ rõ vẻ căng thẳng.
"Được rồi, tạm thời sắp đặt như thế này chắc là ổn? Trông cũng ra không khí đang học bài đấy chứ?"
Tôi lôi từ trong tủ ra chiếc bàn nhỏ mà mình dùng hồi bé, đặt lên đó sách giáo khoa, vở và dụng cụ viết. Để tạo cảm giác đến chơi nhà, tôi còn chuẩn bị thêm hai chiếc cốc. Và để chú trọng vào bầu không khí, tôi quyết định sẽ chụp bằng ánh sáng tự nhiên.
"Ư-Ừm! Tớ… tớ nghĩ là hoàn hảo lắm rồi!"
Shinomiya-san trả lời bằng một giọng lạc đi. Sắp đến lúc nhập cuộc rồi mà liệu có ổn không đây? Tôi mang theo một thoáng bất an trong lòng, tay cầm lên chiếc máy ảnh yêu quý.
"Vậy chúng ta bắt đầu nhé. Cậu sẵn sàng chưa, Shinomiya-san?"
"Đ-được rồi. Tớ sẽ cố gắng."
Nói rồi, Shinomiya-san hít một hơi thật sâu. Khác với lần ở trong lớp học trống, việc phải đối diện trực tiếp với máy ảnh lần đầu tiên khiến cô ấy căng thẳng là điều dễ hiểu. Nhưng những hình ảnh ấy lại vô cùng phù hợp với tình huống đặt ra. Tôi lặng lẽ bấm nút chụp.
"Ể, cậu chụp rồi sao!?!?!"
Tiếng "tách, tách" của máy ảnh khiến Shinomiya-san giật mình. Lỗi này là do tôi đã không báo trước, nhưng khoảnh khắc đó thực sự quá đúng với tưởng tượng của tôi, khiến ngón tay cứ tự động bấm máy.
"Tất nhiên rồi. Tớ có thể cảm nhận được sự hồi hộp rất thật của cậu đấy."
"A..."
Shinomiya-san xấu hổ quay lưng đi. Phản ứng đó cũng thật đáng yêu và hợp với bối cảnh, khiến tôi bất giác mỉm cười.
"Shinomiya-san này. Cậu có thể từ từ cởi đồng phục ra được không?"
"Đ-đã đến đoạn đó rồi sao!?!?!"
"Cứ chậm rãi thôi, cởi từng chiếc cúc một. À, trước đó cậu có thể quay người về phía tớ được không?"
Căn phòng không quá rộng nên phạm vi di chuyển của tôi cũng có hạn. Tôi cố đi vòng ra phía trước nhưng cô ấy lại dùng thân mình che đi, thành ra cứ đi vòng vo mãi.
"Hức... tại sao Anno-kun lại có thể bình tĩnh như vậy? Một mình tớ hồi hộp thế này, trông như con ngốc vậy..."
"Vì đây là buổi chụp ảnh mà. Cứ hồi hộp mãi thì sao mà làm việc được, đúng không?"
Nói là vậy, chứ bảo tôi không hề căng thẳng chút nào thì tất nhiên là nói dối. Chính xác hơn là vì trong lúc chụp ảnh, tôi không thể rời mắt khỏi đối tượng dù chỉ một giây, nên không còn tâm trí để mà nghĩ ngợi linh tinh.
"Tớ... tớ hiểu rồi..."
Dù giọng nói vẫn còn run, Shinomiya-san dường như đã hạ quyết tâm và từ từ quay người về phía tôi. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô ấy nhẹ nhàng tháo chiếc nơ, rồi đưa tay lên chiếc cúc áo đầu tiên, và thứ hai.
"Ha... haa, haa..."
Hơi thở của Shinomiya-san dần trở nên nóng hơn. Đôi má cô ửng đỏ, và biểu cảm cũng dần trở nên quyến rũ mê người.
Thật không thể tin được đây lại chính là cô bạn cùng lớp ngồi cạnh tôi, người luôn mỉm cười rạng rỡ giữa đám bạn bè trong lớp học. Chỉ nghĩ đến việc một người nổi tiếng như vậy đang ở trong phòng tôi, phô bày dáng vẻ khêu gợi qua khung ngắm thôi cũng đủ khiến đầu óc tôi quay cuồng.
Trong không gian nhỏ hẹp và tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở và tiếng màn trập vang lên.
"A, Anno-kun..."
Bằng một giọng nói đầy mê hoặc, Shinomiya-san gọi tên tôi, đồng thời kéo bung hai vạt áo blouse, để lộ ra làn da không tì vết và bộ đồ lót già dặn hơn tuổi. Trên nền vải đỏ nồng nàn là những đóa hồng được thêu tinh xảo cùng với ren, lấp lánh bởi những sợi kim tuyến vàng óng ánh—thứ bao bọc lấy trái cấm đầy mê hoặc giờ đây đang được phơi bày dưới ánh sáng ban ngày.
"..."
Dáng vẻ ấy thật quá sức yêu kiều. Tôi bất giác nuốt nước bọt. Cùng lúc đó, một cảm giác ưu việt chợt xâm chiếm lấy tôi, rằng trên thế giới này, chỉ có mình tôi được chiêm ngưỡng một Shinomiya Rinoa đang e thẹn đỏ mặt. Cảm xúc ấy khiến tôi không thốt nên lời.
"Rất đẹp đó, Shinomiya-san. Vậy thì tiếp theo..."
"...Ừm. Tớ biết rồi."
Còn nhanh hơn cả lời chỉ dẫn của tôi, Shinomiya-san dường như đã hiểu ý, chống hai tay hai chân xuống sàn như thể đang nhìn vào ống kính.
—Nhờ dạy học thực chất chỉ là một cái cớ, mục đích của cô gái ngay từ đầu đã là thế này. Về phía chàng trai, cậu ta hoảng hốt trước tình huống bất ngờ, không biết phải làm sao. Trước thái độ thiếu quyết đoán đó, cô gái mất kiên nhẫn và tấn công một cách mạnh bạo—
Không biết từ lúc nào, Shinomiya-san đã hoàn toàn nhập vai, vẻ e thẹn tự nhiên biến mất khỏi gương mặt, thay vào đó là một biểu cảm đầy tính nghệ thuật như thể đang mời gọi "cậu cứ tự nhiên làm điều cậu thích nhé?".
"Ừm, biểu cảm đẹp lắm."
Sự căng thẳng ban đầu đã không còn, dường như giọng nói của tôi cũng chẳng thể lọt vào tai cô ấy nữa. Diễn xuất của Shinomiya-san ngày một thăng hoa. Cô liếm môi, rồi từ từ tiến lại gần như một con báo gấm đang dồn con mồi vào chân tường. Theo chuyển động của cô ấy, tôi vừa lùi lại, vừa thay đổi góc máy lên xuống, đôi khi lại nghiêng người qua trái qua phải để tiếp tục chụp.
"...Tại sao cậu lại chạy?"
Dường như không phải tức giận, mà là cảm thấy bất an khi chàng trai cứ lảng tránh, Shinomiya-san cất giọng ngọt ngào, đôi mắt long lanh ngấn nước. Cái dáng vẻ lo lắng, khắc khoải vì tình cảm không được đáp lại trông thật đến mức không ai nghĩ đó là diễn.
"Hãy... nhìn tớ đi chứ? Nhiều hơn nữa..."
Nói rồi, Shinomiya-san lùi lại, giữ khoảng cách với tôi và di chuyển về phía chiếc giường. Cô ấy định làm gì đây? Tôi tập trung toàn bộ thần kinh để không bỏ lỡ bất kỳ cử chỉ nào.
"Không chỉ ở trên, mà cả ở đây nữa..."
Shinomiya-san ngồi xuống mép giường, một chân co lên, rồi tay cô nắm lấy vạt váy và từ từ kéo nó lên. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, thế giới trong mắt tôi như quay chậm lại, và tôi đã thành công ghi lại toàn bộ khoảnh khắc đó vào máy ảnh.
Cái cách cô ấy không chút ngần ngại phô bày chiếc quần lót màu đỏ thẫm có phần vải hơi trong suốt, trông hệt như một nữ quỷ đang quyến rũ đàn ông vào thế giới của sắc dục.
"Th-thế nào? Tớ đã mua nó cho ngày hôm nay đấy... có hợp không?"
"Tất nhiên. Tớ thấy rất hợp với cậu."
Chẳng có người đàn ông nào lại không thích cái sự tương phản giữa một cô gái thường ngày kín đáo và bộ đồ lót táo bạo ẩn bên dưới lớp quần áo cả.
"Vậy thì... cậu cứ tự nhiên làm điều cậu thích nhé?"
Cô ấy cởi hết những chiếc cúc còn lại trên áo, rồi không chút do dự, từ từ để chiếc áo trễ xuống vai. Tựa như một con nhộng đang hóa thành bướm. Rồi cứ thế, cô ngả người xuống giường và vươn tay về phía tôi.
"...Lại đây đi. Cùng nhau làm chuyện vui vẻ nhé?"
“Chúng ta hãy cùng nhau sa ngã đến tận cùng.”
Biểu cảm của Shinomiya-san lúc này quyến rũ đến mức như thể tôi có thể nghe thấy những lời mời gọi ngọt ngào và tuyệt diệu ấy.
A... đẹp quá. Một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu tôi: Phải chăng lý do mình cầm máy ảnh bấy lâu nay... chính là để ghi lại được khoảnh khắc này? Bị cái ảo tưởng có phần lãng mạn và vô lý đó thôi thúc, tôi vô thức bước lại gần hơn, ngón tay không ngừng bấm nút chụp.
"Lại đây đi..."
Lời thì thầm của Shinomiya-san bị tiếng cót két của chiếc giường át đi. Sẽ hạnh phúc biết mấy nếu tôi có thể vứt bỏ lý trí và lao đến ôm lấy cô ấy ngay lúc này. Nhưng đó cũng là một đầm lầy không đáy, một khi đã lún vào thì cả đời cũng không thoát ra được.
"Hãy chạm vào tớ đi..."
Vừa nói bằng giọng nói nóng bỏng, Shinomiya-san vừa đưa tay ra sau lưng, và một tiếng "cạch" nhỏ của kim loại vang lên. Trước khi tôi kịp nhận ra âm thanh đó là gì, chiếc áo lót đã nhẹ nhàng rơi xuống sàn.
Tôi nuốt nước bọt. Dù chiếc áo blouse vẫn còn khoác trên người, nhưng thành trì cuối cùng che đậy trái cấm mê hoặc đã không còn, để lộ ra làn da trần. Nếu có thể tùy ý làm gì với cơ thể này, có lẽ tôi có thể siêu thoát mà không còn gì hối tiếc.
"Nào, cậu cứ tự nhiên làm điều cậu thích nhé?"
Shinomiya-san nằm dài trên giường, dang rộng hai tay như mời gọi. Cái dáng vẻ ấy chính xác là của một thiên thần sa ngã đang cám dỗ con người vào con đường trụy lạc. Đôi cánh trắng tinh đã nhuốm màu đen, và nụ cười yêu kiều đã pha lẫn màu sắc của dâm dục.
Tôi ngước nhìn lên trời, cố gắng giải tỏa hết những cảm xúc nóng bỏng đang sôi sục trong lòng, rồi nắm lấy tay Shinomiya-san, đỡ cô ấy ngồi dậy. Tôi cởi áo khoác của mình và choàng lên đôi vai trần của cô ấy.
"Cậu vất vả rồi, Shinomiya-san. Buổi chụp ảnh kết thúc rồi nhé."
"...Hở?"
Dường như đã hoàn hồn, Shinomiya-san ngơ ngác lên tiếng. Thật không thể tin đây lại là cùng một người đã quyến rũ tôi như muốn hút cạn sinh khí chỉ một giây trước.
"Tớ đã chụp được rất nhiều ảnh đẹp. Tớ sẽ chỉnh sửa rồi gửi cho cậu sau, nên cho tớ chút thời gian nhé."
"Ư-Ừm..."
"Chuyện chi tiết thì đợi cậu mặc đồ xong chúng ta nói tiếp nhé. Tớ sẽ đợi ở phòng khách, thay đồ xong thì ra nhé."
Nói một tràng thật nhanh, tôi vội vã lao ra khỏi phòng như một con thỏ. Từ phía sau, tôi nghe thấy tiếng gọi hoảng hốt của Shinomiya-san "Chờ đã, Anno-kun!?!?", nhưng tôi chỉ có thể thầm xin lỗi trong lòng và lờ đi.
"Nguy hiểm quá... suýt chút nữa là thành vụ án bắt giữ người rồi."
Dựa lưng vào cánh cửa vừa đóng sầm lại, tôi lẩm bẩm một mình trong khi xem lại những bức ảnh vừa chụp. Có lẽ vì đã thoát khỏi cơn căng thẳng tột độ, hai chân tôi bủn rủn không còn chút sức lực, và tôi ngồi phịch xuống sàn, ôm lấy đầu.
Cái gì mà "cứ hồi hộp mãi thì sao mà làm việc được" chứ. Tôi đã hoàn toàn bị mê hoặc bởi cơ thể và vẻ quyến rũ không tưởng ở một người cùng tuổi của Shinomiya-san. Nghĩ lại mà thấy mình thật thảm hại.
"Phải trấn tĩnh lại trước khi Shinomiya-san quay lại mới được..."
Thở dài một hơi nặng trịch, tôi lảo đảo đứng dậy và đi về phía phòng khách. Trước hết, hãy tự khen bản thân vì lý trí đã không thua trước bản năng. Chuyện hối lỗi thì sau cũng không muộn.
Tôi ngồi đợi khoảng mười phút, vừa xem lại những bức ảnh nóng hổi vừa chụp.
Shinomiya-san, sau khi đã chỉnh trang lại quần áo, quay trở lại phòng khách với vẻ mặt đầy hối lỗi.
"X-xin lỗi đã để cậu đợi..."
"Không sao, cậu vất vả rồi. Buổi chụp ảnh đầu tiên thế nào?"
Tôi cố gắng tỏ ra thật bình tĩnh, bắt chuyện như thể không có gì xảy ra. Shinomiya-san ngồi xuống ghế, hai vai buông thõng.
"――――――lắm."
Cô ấy cúi gằm mặt, lẩm bẩm điều gì đó.
"Hử? Cậu nói gì cơ?"
"Rất vui . Trong lúc được Anno-kun chĩa máy ảnh vào, tớ có cảm giác... như mình không còn là chính mình nữa."
"Đây là lần đầu tiên tớ có cảm giác này." Shinomiya-san ngẩng mặt lên nói, trên môi nở một nụ cười vừa có chút đẹp ngây ngất, vừa có chút đẹp hơi đáng sợ.
"Chính tớ cũng rất ngạc nhiên. Tớ đã vô thức cởi áo ra, rồi còn đưa tay lên váy nữa..."
"Tớ cũng ngạc nhiên lắm. Nhưng tớ nghĩ Shinomiya-san lúc đó chắc chắn là một con người mà không ai biết đến. Đây chính là bằng chứng."
Tôi thao tác trên máy ảnh, chọn ra bức mà tôi cho là đẹp nhất trong vô số ảnh đã chụp—bức cô ấy nằm trên giường và mời gọi—rồi đưa cho Shinomiya-san xem.
"Đây là... tớ sao? Thật sự...?"
"Ừ. Người trong ảnh không ai khác chính là Shinomiya Rinoa, là cậu đấy."
Miệng nói không thể tin được, nhưng Shinomiya-san lại vui vẻ lướt màn hình để xem những bức ảnh khác.
"Thế nào? Cậu có thấy một con người khác của mình trong đó không?"
"Ừm... bức nào trông cũng không giống tớ cả. Nhưng tớ không ngờ là mình lại hở hang đến thế này. Cứ như là đang cố tình khoe đồ lót cho Anno-kun xem vậy... xấu hổ quá."
"À, tớ nhớ cậu có nói gì đó là đã mua nó cho ngày hôm nay thì phải."
"Tớ đã nói cả chuyện đó nữa sao!?!? Anno-kun, làm ơn hãy quên hết những gì tớ nói trong lúc chụp ảnh đi! Ngay bây giờ! Càng sớm càng tốt! ASAP!"
Tôi chỉ lỡ miệng muốn xác nhận sự thật, ai ngờ Shinomiya-san đập bàn một cái rầm, mặt đỏ bừng lên và hét lớn.
"Tớ, tớ hiểu rồi! Tớ sẽ cố gắng quên đi! Ít nhất tớ hứa sẽ không kể chuyện hôm nay cho bất kỳ ai!"
"Đ-đương nhiên rồi! Đây là giao kèo bí mật giữa tớ và Anno-kun mà! Tuyệt đối không được nói cho ai biết đâu đấy!"
Bị cô ấy dặn đi dặn lại là không được kể cho ai, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa như một con rối hết dây cót. Nếu để lũ trong fanclub biết chuyện tôi mời Shinomiya-san về nhà, rồi còn chụp cả đống ảnh cô ấy trong bộ đồng phục nửa cởi nửa mặc trong phòng tôi, có lẽ tôi sẽ không được thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.
"Phù... chuyện đó để sau đi. Anno-kun, buổi chụp ảnh tiếp theo là khi nào đây?"
"...Hả? Không phải buổi chụp ảnh hôm nay là xong rồi sao?"
Yêu cầu về "những bức ảnh đáng xấu hổ" và "một con người khác của mình" mà Shinomiya-san mong muốn lẽ ra đã được đáp ứng trong lần này rồi chứ. Vậy mà cô ấy vẫn muốn tiếp tục ư?
"Tất nhiên rồi. Chỉ một lần thôi thì làm sao mà biết hết về một con người mà trước giờ mình chưa từng biết được, phải không?"
"Chuyện đó thì... đúng là vậy thật."
"Vì vậy, chúng ta sẽ tiếp tục chụp ảnh trong tương lai! Tuyệt đối không phải vì hôm nay vui quá hay ảnh đẹp quá mà bỏ thì tiếc đâu nhé!"
"...Cậu nói vậy thì người chụp như tớ cũng thấy vui."
Lời nói và suy nghĩ của cô ấy rõ ràng là trái ngược nhau, nhưng vạch trần ra thì lại mất vui. Hơn nữa, chính bản thân tôi cũng đang âm thầm phấn khích vì sẽ lại được chụp ảnh cho Shinomiya-san.
"Vậy thì, chúng ta hãy bàn ngay về buổi chụp tiếp theo đi! Cậu nghĩ tình huống nào thì được ạ? Tớ thì nghĩ là đồ bơi! Mà không phải chỉ là đồ bơi bình thường đâu, mà là..."
"Ừm, tớ hiểu rồi. Nhưng trước hết chúng ta bình tĩnh lại đã nhé? Trước buổi chụp tiếp theo, có một việc cần phải làm."
Tôi cười khổ, cố gắng xoa dịu Shinomiya-san đang hừng hực khí thế lên kế hoạch. Tôi hiểu cảm xúc của cô ấy, và chính tôi cũng muốn quyết định ngày giờ để chụp cho cô ấy ngay lập tức. Nhưng để làm được điều đó, có một con đường không thể không đi qua. Đó là...
"Đầu tiên, chúng ta hãy họp kiểm điểm chuyện hôm nay đã nhé?"
"H-họp kiểm điểm ạ? Có cần thiết không? Bởi vì..."
"Bởi vì bức nào cũng tuyệt vời, đúng không? Tớ rất vui, nhưng chuyện đó và chuyện này là hai việc khác nhau. Nói một cách đơn giản thì..."
Sau đó, trong khoảng một tiếng đồng hồ, tôi đã cố gắng truyền đạt lại những gì mình cảm thấy trong buổi chụp hôm nay cho Shinomiya-san một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Kết quả là, cả mặt, tai và thậm chí là cổ của Shinomiya-san đều đỏ bừng như thể sắp bốc hơi đến nơi, người thì quằn quại vì xấu hổ.
"Huhu... thế này thì tớ không lấy chồng được nữa rồi. Anno-kun, cậu phải chịu trách nhiệm đi."
"Sao lại thành ra thế... Mà nếu Shinomiya-san chịu làm cô dâu của tớ thì tớ giơ cả hai tay chào đón."
"C-cậu này! Đừng có coi lời nói đùa là thật chứ! Anno-kun ngốc!"
"Vô lý quá đi!"
Cứ mãi nói chuyện tầm phào như vậy, trời đã sẩm tối lúc nào không hay, và tôi lại bị cô ấy nằng nặc đòi đưa ra ga. Đúng là một nàng công chúa đỏng đảnh.
Chỉ là, đã rất lâu rồi tôi mới có dịp ở nhà cùng ai đó trong một khoảng thời gian dài như vậy. Sau khi Shinomiya-san về, căn nhà của tôi bỗng trở nên trống trải và phai màu một cách kỳ lạ.