Nàng công chúa của trường, người chỉ lén cho tôi thấy dáng vẻ xấu hổ của mình

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Tôi và những cô nàng cô đơn

(Đang ra)

Tôi và những cô nàng cô đơn

中高下零郎

Một câu chuyện tình yêu với mô típ kinh điển mà mọi người thích, nhân vật chính lần lượt cưa đổ những cô nàng tuy dễ thương nhưng lại cô đơn.

24 151

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

917 3567

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

102 2299

Toàn Chức Cao Thủ

(Đang ra)

Toàn Chức Cao Thủ

Hồ Điệp Lam

Một cao thủ hàng đầu trong game online Vinh Quang, được mệnh danh là bách khoa toàn thư, vì nhiều lý do đã bị câu lạc bộ sa thải. Rời khỏi đấu trường chuyên nghiệp, anh trở thành một quản lý tiệm net

83 64

Kẹo giả kim của Gisele

(Đang ra)

Kẹo giả kim của Gisele

Shiba

Một câu chuyện fantasy về việc chế tác tự do và vui vẻ của Giselle, một nhà giả kim thuật vô cùng tài năng mà không hề hay biết, cùng với Tinh linh mềm mại Taa-chan, xin được phép bắt đầu

55 122

Vol 1 (Đã Hoàn Thành) - Chương 1: Phòng học trống sau giờ tan trường

Người ta vẫn hay nói mùa xuân là mùa của những cuộc gặp gỡ mới. Nhưng thực tế thì... chẳng có gì đặc biệt xảy ra cả.

Bước sang năm hai cấp ba, tuy lớp học có chút xáo trộn do sắp xếp lại, nhưng hầu hết vẫn là những gương mặt thân quen. Ít ra thì việc nhớ tên mọi người cũng không đến mức quá nhọc nhằn.

“Rồi đấy...! Tấm này cũng đang được tương tác kha khá đây.”

Sáng sớm. Khi âm thanh ồn ào trong lớp bắt đầu lớn dần lên, tôi—Takumi Anno—đang ngồi tại bàn, lướt SNS trên điện thoại.

Trên màn hình là bức ảnh tôi chụp cuối tuần trước—một nữ cosplayer trong trang phục hóa trang của một nhân vật nổi tiếng từ tựa game di động đình đám, hiện đã được chuyển thể thành anime và phim điện ảnh. Một thương hiệu truyền thông đa nền tảng đúng nghĩa.

Bộ trang phục cô ấy mặc hoàn toàn do chính tay làm nên, cùng với chất lượng thì miễn bàn—từng đường kim mũi chỉ đều tỉ mỉ đến kinh ngạc. Thêm vào đó, thần thái cùng cách tạo dáng không chê vào đâu được, khiến phần bình luận bên dưới ngập tràn lời tán thưởng.

“Đúng là Yuzha-san… Chị ấy ở một đẳng cấp hoàn toàn khác— đẳng cấp mà một người như mình không xứng để được chụp ảnh chị ấy.”

Tôi bật cười nhẹ, có phần tự giễu, rồi lướt tiếp qua album ảnh của Yuzha-san. Ngoài những nhân vật được cấp phép bản quyền, chị ấy còn cos cả các nhân vật gốc thiết kế gốc. Một vài tấm trong số đó có phần... lộ liễu, khá là kích thích đối với các quý ông trên đời.

“Yo, Takumi. Hôm nay trông mày phấn khởi nhỉ. Có chuyện gì vui à?”

“Chào buổi sáng, Arata. Không đâu, vẫn như mọi khi thôi.”

Người cất tiếng chào tôi với thái độ vô tư ấy là Kuki Arata, bạn cùng lớp. Chúng tôi chơi thân từ hồi cấp hai—một mối quan hệ đã kéo dài theo năm tháng. Cậu ấy cũng là một trong số ít người biết về sở thích nho nhỏ của tôi.

Thú thật thì... tôi dở tệ khoản giao tiếp trong môi trường học đường. Nói đúng hơn là, tôi vẫn trò chuyện ổn với người lớn tuổi, nhưng khi đối mặt với bạn bè đồng trang lứa, không hiểu sao tôi cứ cứng đơ.

Còn Arata thì hoàn toàn ngược lại. Cậu ấy có vô số bạn bè, và chỉ cần muốn, là có thể trở thành trung tâm của cả lớp ngay lập tức. Ấy vậy mà, không rõ vì lý do gì, cậu ta lại chọn làm bạn với một kẻ mờ nhạt như tôi—một lựa chọn thật khó hiểu.

“Thật không? Vì mặt mày thì nói khác đấy. Gần như đang cười toe toét kìa. Cá là mày đang sung sướng vì bức ảnh đăng sáng nay nổi như cồn, đúng không?”

“…Không hẳn?”

“Ôi dào, rõ ràng là vậy mà! Ghen tị ghê. Được chụp riêng một buổi với một cô nàng xinh đẹp như thế!”

“Tao đã nói cả triệu lần rồi, tao chỉ là nhiếp ảnh thôi. Không hơn. Mấy thứ mày hy vọng chẳng bao giờ xảy ra đâu, hiểu chưa?”

Thực ra thì, sau mấy buổi chụp, tôi cũng từng được mời đi ăn hay uống gì đó vài lần, nhưng chỉ thế thôi. Không có gì hơn. Thuần túy là mối quan hệ giữa cosplayer và nhiếp ảnh gia, giữa khách hàng và người được thuê. Tôi không để cảm xúc cá nhân xen vào công việc.

“Tao thật sự khâm phục sự kiên định sắt đá của mày đấy — hay là gọi là tính chuyên nghiệp nhỉ. Nếu là tao thì chắc gục ngã ngay lập tức rồi.”

“Chỉ là giữ khoảng cách hợp lý với người mình thích thôi, vậy đấy.”

“Haizz… Tao thì chịu. Thà cứ ngắm mấy cô bạn trong lớp còn dễ hơn.”

Arata cười phá lên rồi nhún vai. Tôi không thể không thầm phản bác: Chuyện đó mà cũng tự hào được à? Đẹp trai, cao ráo, thể thao giỏi, nói chuyện khéo — hội tụ đủ mọi tiêu chuẩn khiến con gái đổ rầm rầm, thế mà chẳng bao giờ có bạn gái. Có lẽ chính vì những câu ngớ ngẩn như thế này.

“Dù sao thì!” cậu ta tiếp tục. “Nếu phải chụp ảnh ai đó trong lớp mình, mày sẽ chọn ai?”

“Sao tự nhiên hỏi câu kỳ vậy…?”

“Không tự nhiên gì đâu! Truyền thống mùa xuân hàng năm đấy! Năm nào tao cũng hỏi, và lần này, mày nhất định phải trả lời!”

Rầm! Arata đập tay xuống bàn, cúi sát mặt lại với ánh mắt nghiêm túc. Không đùa đâu — đây là năm thứ năm liên tiếp cậu ta chơi trò này. Năm nào tôi cũng lảng tránh câu hỏi. Không phải vì lý do gì to tát, chỉ là tôi không hứng thú với mấy câu hỏi kiểu giả định thế này.

“Lần này thì không thoát được đâu. Nhất là khi lớp mình có Shinomiya Rinoa nữa!”

“…À, Shinomiya-san à.”

Vừa nói, cả Arata lẫn tôi đều quay sang nhìn về phía một đám đông lớn trong lớp. Ở trung tâm đám đông là một cô gái — dù chỉ mới là tân sinh viên của trường cấp ba Ginka, cô ấy đã là cái tên quen thuộc với mọi người.

Mái tóc bạch kim mềm mại như lụa, phản chiếu ánh hồng nhạt dịu dàng tựa hoa anh đào. Chiếc mũi thanh tú, hàng mi dài cong vút, và đôi mắt xanh ngọc bích lấp lánh như những viên đá quý. Làn da trắng sữa mịn màng, trong suốt không tì vết, tôn lên từng đường nét thanh cao, quý phái. Thêm vào đó là tính cách dịu dàng, nhân hậu như thánh nữ, cùng thành tích xuất sắc trong cả học tập lẫn thể thao — và bạn sẽ hiểu vì sao sự ưu ái của Thượng đế đôi khi lại khiến người ta cảm thấy bất công đến vậy.

Cô ấy luôn mỉm cười rạng rỡ, được mọi người vây quanh—dù là trong giờ nghỉ, lúc đi vệ sinh hay di chuyển giữa các lớp học. Tôi chưa từng thấy cô ấy đi một mình. Cô như một nàng công chúa bước ra từ truyện cổ tích.

“Ngay cả một tên kén chọn như mày, người chỉ quan tâm đến những tài năng hàng đầu như Yuzha, cũng muốn chụp ảnh Shinomiya-san, đúng không?”

“Ờ thì, đúng là vậy thật, nhưng… fanclub của cô ấy sẽ không bao giờ tha cho tao đâu.”

“Hahaha! Chuẩn luôn! Thử chụp riêng với cô ấy xem, mày nên coi như chẳng còn mặt trời để thấy sáng hôm sau nữa. Mày sẽ cần lòng can đảm thực sự—hoặc là muốn chết—mới dám làm chuyện đó.”

“…Fanclub của cô ấy đúng là đáng sợ thật. Nhưng đừng lo, tao sẽ không làm đâu. Tao cũng thấy kỳ kỳ nếu phải chụp ảnh bạn cùng lớp. Với lại, nếu tao mà chụp Shinomiya-san, Yuzha-san sẽ giận mất.”

“Takumi, cậu là nhiếp ảnh gia độc quyền của tôi, nhớ chưa? Nếu muốn chụp người khác, phải nộp đơn xin phép đàng hoàng! Quên chuyện đó là… cậu biết chuyện gì sẽ xảy ra rồi đấy, đúng không?”

Áp lực toát ra từ nụ cười của cô ấy mạnh đến mức tôi chỉ có thể gật đầu trong nỗi sợ. Lần duy nhất tôi từng thấy nụ cười của một người phụ nữ xinh đẹp đáng sợ đến thế là khi mẹ tôi nổi trận lôi đình vì bố tôi quên ngày kỷ niệm của hai người.

“Mày… Mày…! Đồ phản bội!”

“Phản bội!? Sao lại thành tao phản bội rồi!?”

Sự bùng nổ cảm xúc bất ngờ của Arata khiến tôi bối rối.

“Sao á!? Mày giả ngốc à!? Đừng nói với tao là mày không nhận ra mày về cơ bản đã bị một cosplayer siêu nổi tiếng chiếm làm riêng rồi đấy!?”

“Thật lòng thì, tao cũng muốn có chút tự do để chụp ảnh người khác nữa.”

“Đồ vương giả phung phí!!”

Nói xong, Arata tuyên bố chấm dứt tình bạn với tôi—lần thứ n—rồi hậm hực quay về chỗ ngồi. Tôi chỉ biết cười gượng trước năng lượng buổi sáng của cậu ấy, rồi quay lại với chiếc điện thoại để tiếp tục lướt SNS.

“Whoa… Làm sao mà chụp được tấm này vậy? Ủa, chỉnh sửa gì mà kinh khủng thế! Họ làm kiểu gì vậy chứ?”

Tôi không thể kìm được mà thốt lên kinh ngạc khi lướt qua những bức ảnh trình độ cao đang tràn ngập dòng thời gian của mình, đồng thời cảm thấy rõ sự thiếu sót của bản thân. Lạ một điều, mỗi khi tôi nói chuyện này với mấy nhiếp ảnh gia đàn anh mà tôi quen, họ chỉ thở dài chán nản.

“Trang phục cũng chất quá… Ồ, bộ đồ hầu gái này dễ thương ghê. Mặc lên chắc hợp với Yuzha-san lắm.”

“—Cậu đang xem gì vậy, Anno-kun?”

Tôi đang tưởng tượng cảnh Yuzha-san mặc bộ đồ hầu gái thì lại bị một giọng nói cắt ngang. Lần này là giọng một cô gái—và không phải ai khác, chính là người mà tôi với Kuki Arata vừa nhắc đến cách đây vài phút.

“Shi-Shinomiya-san…”

77507eae-7a47-4390-b094-edee58b7f14c.jpg

Người đang đứng đó, không ai khác chính là Shinomiya Rinoa.

Cho phép tôi được rút lại lời trước đấy. Xem ra nụ cười vừa xinh đẹp vừa đáng sợ, không phải điều gì hiếm hoi cho lắm.

Cô ấy giữ nguyên nụ cười dịu dàng như hoa anh đào nở rộ đó và tự nhiên ngồi xuống bên cạnh tôi. Không phải ngồi nhầm chỗ đâu. Tôi và Shinomiya-san vốn là bạn cùng bàn.

Nhân tiện kể luôn, chỗ ngồi này tôi bốc thăm được vào ngày đầu tiên gặp lớp mới khi bắt đầu năm hai. Trong ký ức tôi, những ánh nhìn ghen tị và đầy oán hận—chủ yếu từ đám con trai—vẫn luôn là điều khó quên, có lẽ sẽ mãi in hằn trong tâm trí.

“Là đồ của hầu gái à? Váy ngắn quá trời luôn! À, ngực có hình mặt mèo nữa, đáng yêu ghê!”

“À… Ừ, phải rồi…”

Tôi vội vàng tắt màn hình điện thoại, cố moi từ trong cổ họng ra một câu trả lời. Bị Shinomiya-san nhìn thấy, đúng là cơn ác mộng. Một bộ trang phục hầu gái có thiết kế ngắn cũn, lại còn phần ngực khoét hình mặt mèo để lộ đôi chút phần khe ngực, hoàn toàn không phù hợp để cô nàng như thánh nữ công chúa như Shinomiya-san thấy được. Vô cùng phản giáo dục.

“Takumiii!! Mày vừa cho Shinomiya-san xem cái quái gì vậy hả!!!”

“Không thể được!!! Công chúa mà mặc đồ hầu gái, đã thế còn váy ngắn nữa!? Sẽ có người chết mất!!”

“Annooo!! Đừng làm ô uế Rinoa-sama của tụi tao!!”

Đám bạn vốn đã về chỗ và những người vừa vây quanh Shinomiya-san, giờ đây đồng loạt kéo tới chỗ tôi gào thét phản đối. Biết là lỗi tại tôi thật đấy, nhưng bị cả lớp tỏa ra sát khí thì cũng hơi quá rồi đó?

“Mọi người, xin hãy bình tĩnh. Anno-kun không làm gì sai cả—”

“Không! Dù tớ tin rằng không có bộ đồ nào là không hợp với Rinoa-san, nhưng hầu gái mà lại còn hở hang như thế thì không được! Phải chọn kiểu thiết kế thanh lịch hơn!”

“Huống chi còn dám mang cái thứ đồi trụy đó vào trường học nữa chứ! Anno, mày là đồ cặn bã!”

Dù tôi chẳng làm gì phạm pháp, nhưng bị nói như tội đồ thiên cổ khiến lòng tôi như bị một cơn đại hồng thủy cuốn qua. Rất muốn phản bác lại, nhưng lại nghĩ đến việc đang ngồi ngay cạnh Shinomiya-san thì tôi không thể mở miệng được.

Còn về lý do, thì cũng dễ nói thôi. Bọn họ—bao gồm cả Arata—đều là thành viên của “Câu lạc bộ fan Shinomiya Rinoa”. Việc gia nhập hoàn toàn do tự nguyện. Không phân biệt tiền bối hay hậu bối, chỉ cần có một ý chí kiên định duy nhất: “Bảo vệ nụ cười của Shinomiya-san.”

“Takumi… chẳng lẽ mày lại nhìn Shinomiya-san với cái ánh mắt dâm loạn ấy nha?”

“Làm gì có chuyện đó.”

Bị thằng bạn thân hỏi bằng giọng đầy giận dữ, tôi lập tức phủ nhận. Mà thực ra, người đang nhìn Shinomiya-san với ánh mắt như thế chính là tụi mày đấy—suýt nữa tôi buột miệng, nhưng rồi cố nén lại.

Sở dĩ tôi nghĩ vậy là vì câu lạc bộ đó mỗi tháng một lần sẽ bí mật chia sẻ một vài bức ảnh chụp lén cuộc sống học đường của Shinomiya-san cho các thành viên được chọn lọc kỹ lưỡng. Và người tiết lộ điều này với tôi, không ai khác chính là Arata.

Ngay từ việc chụp lén đã quá đỗi nguy hiểm, lại còn lén chia sẻ nữa thì hoàn toàn vi phạm đạo đức. Mà nói cho cùng, một học sinh bình thường, chẳng phải idol gì, mà cũng có fanclub như thế này thì cũng đã có vấn đề rồi.

“Moi người, Anno-kun không sai đâu mà. Mình cũng là con gái mà? Khen đồ dễ thương thì có gì là lạ đâu?”

“...Hở?”

Trong bầu không khí như chỉ chờ nổ tung, Shinomiya-san hơi phụng phịu, như thể muốn nói “Xin đừng bỏ qua cảm xúc của tớ” rồi lên tiếng:

“Mình… Mình cũng thích đồ hầu gái! Dạo gần đây có nhiều bộ dễ thương lắm!”

“Công chúa thường hay mặc đồ kiểu gì vậy ạ?”

“C-C-Cái này là…!!”

“Vậy thì lễ hội trường sắp tới nhất định phải là quán cà phê hầu gái rồi…!!”

Không phải tiếng hạc kêu vang, mà là giọng nói của công chúa. Chỉ một câu đơn giản đã lập tức xoay chuyển cục diện. Sự chú ý của cả hội fan nhanh chóng rời khỏi tôi, chuyển hẳn sang gu ăn mặc của Shinomiya-san. Thoát rồi... tôi thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng.

 “Sắp đến giờ chào cờ rồi. Mọi người vẫn nên về chỗ thì hơn đó?”

Trước khi không khí kịp chuyển hướng xấu, Shinomiya-san nhẹ nhàng buông lời nhắc nhở cùng nụ cười dịu dàng, khiến các bạn trong lớp lặng lẽ tản ra về lại chỗ ngồi.

“Haizz… Tớ xin lỗi vì đã làm phiền, Anno-kun. Cậu ổn chứ?”

“Không, tớ mới là người phải xin lỗi. Cảm ơn cậu nhé, nhờ cậu mà tớ mới thoát nạn.”

Shinomiya-san thở dài rồi nói lời xin lỗi như thể mình là người có lỗi, khiến tôi chỉ biết cười gượng mà đáp lại. Thực ra thì, cô ấy không có gì phải xin lỗi cả. Nếu phải cúi đầu, người đó phải là đám Arata mới phải.

“Mà quay lại chuyện khi nãy… Anno-kun thích hầu gái thật à?”

“Hay là cậu thích váy ngắn chứ không phải hầu gái? Hoặc chẳng lẽ… cậu quan tâm đến phần khe ngực lộ ra?”

Tôi không kìm được mà phát ra một tiếng kêu kỳ lạ khi nghe từ “khe ngực” từ miệng Shinomiya-san. Dù không đến mức tục tĩu, nhưng thật khó tin rằng người đang lém lỉnh nói chuyện này lại là cô gái thùy mị vừa nãy. Đây là lần đầu tiên từ khi ngồi cạnh cô ấy tôi thấy cô chủ động đến vậy.

“Thì ra là vậy. Vậy là Anno-kun là một tên háo sắc giấu mặt phải không?”

“Được rồi, dừng ngay cái miệng ấy lại đi!?!?!”

Fufu. Dễ thương ghê. Như đánh trống mà có hồi đáp vậy đó. Đây là lần đầu tớ thấy có người phản ứng đáng yêu như vậy luôn á.”

“Thật vinh dự khi được tiểu thư khen ngợi.”

Shinomiya-san nở một nụ cười rạng rỡ trông rất vui, còn tôi thì nhún vai đáp bừa. Trông cô ấy như một đứa trẻ tìm được món đồ chơi thú vị. Hoàn toàn khác với khi cô ấy bị bạn bè vây quanh, cứ như thể là người khác vậy.

Tiện nói luôn, chữ “tiểu thư” tôi dùng ở đây không phải ví von đâu. Bố của Shinomiya-san là một bác sĩ có phòng khám riêng, còn mẹ là giám đốc một thương hiệu thời trang. Nhà cô ấy nằm trong khu đất đắt đỏ ngay trung tâm thành phố, nghe bảo rất sang trọng.

“...Tớ không phải là tiểu thư gì đâu mà.”

Phản ứng với câu nói vô tình của tôi, Shinomiya-san bỗng nhỏ giọng như đang hờn dỗi hoặc mang chút buồn bã.

“Th-Thật vậy sao?”

“Vậy …. à ”

Không khí có chút gượng gạo, tôi đang loay hoay không biết nên nói gì thì chuông báo buổi sáng vang lên, cùng lúc cửa lớp bị đẩy ra cái “rầm!”

“Rồi rồi! Chào buổi sáng cả lớp! Giờ sinh hoạt bắt đầu đâyyy!!!”

Với bình năng lượng còn lớn hơn cả học sinh, giáo viên chủ nhiệm—cô Sakurazawa Miko, một cô giáo mới vào nghề tầm giữa tuổi hai mươi—hớt hải chạy vào lớp. Cô lúc nào cũng đầy năng lượng và nở nụ cười tươi rói, nhưng vì hay mắc lỗi vụng về nên thường bị các thầy cô lớn tuổi mắng.

Ngoại hình thì trông còn như sinh viên đại học, thậm chí nói là học sinh cấp ba cũng chẳng ai nghi ngờ. Tuy vậy, lại có những đường cong “gợi cảm” khó tin khiến cô nổi tiếng theo một kiểu hoàn toàn khác với Shinomiya-san. Nguồn tin thì dĩ nhiên là thằng bạn thân đầu đất của tôi.

“Nhưng trước đó, cô muốn nói chuyên đôi chút với một bạn!”

Miko-sensei hùng hồn hít mạnh như chuẩn bị phun lửa. Ai mà bị trách mắng từ sáng sớm thì đúng là xui xẻo.

“Hôm nay là phiên trực nhật của Anno-kun đó! Sao em không đến nhận sổ trực nhật hả?”

Tên tôi bị gọi lên khiến ánh mắt cả lớp đổ dồn về phía tôi. Lo mải ngắm ảnh của Yuzuha-san trên điện thoại mà quên mất luôn chuyện này.

“‘A’ cái gì chứ! Trời ơi… Mới sáng ra mà em đã lơ là như vậy là không ổn chút nào đâu! Hình phạt là hôm nay phải viết sổ nhật ký thật chi tiết, đầy đủ! Cấm qua loa đấy nhé!”

“Vậy có hơi quá đáng…”

“Không được phản đối! Đây là quyết định rồi! em phải viết lại cho đến khi cô thấy ưng ý mới thôi đó!”

“Đây chẳng phải là lạm dụng quyền lực à?”

Chỉ vì quên nhận sổ mà bị hành tới vậy thì đúng là bất công quá. Nhìn Shinomiya-san đang che miệng cười khúc khích bên cạnh lại càng khiến tôi bực hơn.

“Sao nào~? Em tính phản kháng cô hả~? Vậy thì cô sẽ cho riêng Anno-kun gấp đôi bài tập về nhà luôn nha~?”

“…Được rồi. Em chịu thua.”

Trước nụ cười nham hiểm và khí thế ngút trời của Miko-sensei, tôi đành cúi đầu xin hàng. Xem như là xác định phải ở lại lớp sau giờ học rồi.

“Xin chia buồn. Đây là quả báo cho việc xem mới sáng sớm đã xem ảnh gợi cảm trong lớp đó. Vậy nên cố lên nha, Anno-kun.”

“...Hóa ra cậu biết là tớ quên trực nhật từ trước rồi đúng không?”

“Ơ kìa, Tớ đâu có nói gì đâu?”

“Grrr…”

Tôi trừng mắt nhìn đầy nghi ngờ, nhưng thứ tôi nhận lại chỉ là nụ cười dịu dàng như thiên thần, khiến tôi chẳng thể thốt nên lời phản bác. Đừng nói là... Shinomiya Rinoa thật ra là một cô nàng nghịch ngợm, thích trêu chọc người khác? Mọi người đều đang bị vẻ ngoài đánh lừa, còn bản chất thì hoàn toàn trái ngược với hình ảnh thánh nữ kia sao?

“À mà, ngày mai tớ là người trực nhật đó. Tớ rất mong chờ xem Anno-kun sẽ viết gì đấy nha.”

“Cậu cố tình phải không!?!? Sao cậu không nói sớm từ đầu chứ!?”

“Vì như vậy thì sẽ thú vị hơn mà… Không được sao?”

Cô ấy nói mà mắt long lanh rưng rưng khiến tôi không thể nói lại được gì. Nếu mà cô ấy dám khóc thật, chắc chắn tôi sẽ bị cả hội fan đập hội đồng và chẳng còn cơ hội thấy ánh nắng ngày mai.

“Nói thật thì… Tớ rất vui khi được nói chuyện với Anno-kun. Từ giờ cũng mong cậu, à không, người bạn cùng bàn của tớ… sẽ tiếp tục thân thiết với tớ nha.”

“…Làm ơn nhẹ tay giùm tớ.”

Tôi đáp lại cộc lốc, rồi quay đi như muốn kết thúc cuộc trò chuyện một cách cưỡng ép. Nếu fanclub mà biết được bộ mặt thích trêu người này của Shinomiya Rinoa, chắc họ sẽ sốc lắm. Không—biết đâu lại thấy cô ấy càng có sức hút vì "gần gũi" hơn cũng nên. Đúng là đáng tức mà.

Trong lúc tôi còn mải suy nghĩ linh tinh, thì lời lẽ tưng tửng chẳng đầu đuôi của Miko-sensei cứ đều đều vang lên trong lớp.

“Anno-kun, những gì cô nói nãy giờ là nội dung cần ghi trong sổ trực nhật đó, em có biết không.”

“Hả … ơ gì cơ.”

Cuối giờ, một quả bom được ném ra kèm theo nụ cười rạng rỡ khiến tôi la hét trong lòng. Không biết tôi có được về nhà hôm nay không nữa. Tiếng chuông báo tiết học vang lên, để lại trong lòng tôi một nỗi bất an âm ỉ.

***

“Ư―ư―――ư. Vẫn còn hơi không hài lòng, nhưng hôm nay tạm tha cho em vậy!”

Đáng buồn là, linh cảm của tôi lại đúng. Miko-sensei chỉ chịu gật đầu cho phép khi mặt trời đã ngả hẳn về tây, lúc bầu trời được đã nhuộm trong ánh hoàng hôn tuyệt đẹp. Tôi đã viết đi viết lại không biết bao nhiêu lần đến mức chẳng còn hiểu mình đang viết cái gì nữa, nên khoảnh khắc được cô thông qua quả thật là nhẹ hết cả người.

“Anno-kun, dạo này em ổn không đó. Nhìn em tùy tụy lắm, em không ngủ đủ giấc à.”

“...Vâng, thật ra thì chuyện này cũng chẳng phải mới bắt đầu hôm nay nên chắc vẫn ổn ạ.”

Thành thật mà nói thì không, tôi không hề ngủ đủ giấc. Vừa phải chỉnh sửa ảnh đã chụp choYuzuha-san, vừa khó mà yên lòng khi phải ở một mình trong căn phòng rộng thênh thang. Nhưng lối sống này đã theo tôi cả một năm rồi, nên phần nào cũng đã thấy quen thuộc.

“Vậy thì tốt. À mà, đổi đề tài chút nhé. Lên năm hai rồi, em thấy việc học sao? Có theo kịp bài không?”

“Ơ, vâng... Ờm, cũng tạm ổn ạ? Mới vào năm hai chưa lâu nên thật lòng mà nói thì còn khá nhiều điều còn chưa rõ ràng...”

Cũng phải thôi, chưa tới một tháng kể từ đầu năm học. Việc mình có đang bị tụt lại hay không, tôi cũng không chắc. Nhưng ít ra thì, đến hiện tại, tôi vẫn chưa gặp trường hợp nào mà phải ngơ ngác đến mức có dấu hỏi chấm bay trên đầu khi nghe giảng.

“Nghe bảo hồi năm nhất em hay ngủ khò khò trong lớp lắm đúng không? Nhưng giờ thì không thấy nữa, vậy là cô yên tâm rồi!”

Vừa nói, Miko-sensei vừa bật cười lớn. Nhưng mong cô nhớ là vẫn còn thầy cô khác đang ở trong phòng giáo viên nên làm ơn hạ giọng giúp với.

Vì danh dự bản thân, tôi xin khẳng định rằng tôi không phải là học sinh lười biếng. Những lần tôi lỡ thiếp đi trong lớp đều là hậu quả của việc hôm trước có buổi chụp hình với Yuzuha-san và tôi phải thức trắng đêm chỉnh sửa ảnh. Nói cách khác—đó là chuyện bất khả kháng vì công việc. Dù là học sinh chưa đủ tuổi trưởng thành, tôi vẫn phải giữ đúng thời hạn deadline.

“Mà khá chắc là em nghiêm túc hơn là vì ảnh hưởng từ cô bạn ngồi cạnh đúng không?”

“...Em không biết cô đang nói gì cả.”

“Thôi khỏi giả nai nha~? Nếu cạnh bên là cô nàng đẹp đến mức khiến cả trẻ con cũng nín khóc như Rinoa-chan thì có muốn ngủ cũng chẳng ngủ được đúng không? Em cũng là con trai mà~”

Cô khoanh tay lại, gật gù mãn nguyện như thể vừa khám phá ra chân lý của nhân loại. Nhưng tôi thật sự không hiểu vì sao lại lôi tên Shinomiya-san vào lý do khiến tôi không ngủ gật nữa. Tôi liền ném cho cô cái nhìn nghi ngờ đầy lạnh tanh.

“Hử? Vì nếu ngồi cạnh một cô gái siêu cấp đáng yêu thì kiểu gì mà chẳng kích thích chứ? Đó đâu còn phải là lúc để ngủ gật nữa rồi đúng không~”

Cái kiểu ví von như “không phải lúc ăn trúc nữa rồi” thật sự khiến tôi chỉ muốn thở dài mệt mỏi.

“Không có đâu ạ. Chỉ là em tự thay đổi bản thân sau khi lên năm hai thôi. Dù ngồi cạnh là ai thì em cũng không có ngủ gật nữa đâu.”

Thực ra, vào khoảng kỳ nghỉ đông năm ngoái, Yuzuha-san từng đưa ra thắc mắc rằng vì sao ảnh tôi chỉnh sửa rồi gửi cho chị ấy nhanh như thế. Và khi đó tôi đã đành phải thú nhận lý do, và rồi chị ấy đã nghiêm khắc mà nói:

“Là học sinh thì chuyện học hành vẫn là quan trọng nhất, em hiểu chưa? Tuy em giao ảnh nhanh khiến chị rất biết ơn, nhưng nếu điều đó khiến em xao nhãng học tập thì hoàn toàn không được. Từ giờ, cấm làm vậy nữa. Rõ chưa?”

Chị ấy vừa giận vừa lo lắng rằng nếu tôi đổ bệnh vì làm việc quá sức thì sẽ không thể nhờ tôi chụp ảnh nữa. Nghe xong thì tôi cũng tự cảm thấy phải điều chỉnh lại nhịp sống.

“Cô cũng muốn chất vấn thêm đó, nhưng thôi, hôm nay vậy là được rồi. Hãy biết ơn lòng khoan dung của cô đi!”

“Cô ơi, em nghĩ là nên ngừng việc tò mò bới móc đời tư học sinh thì hơn đấy ạ.”

“Không còn cách nào khác mà~! Hưởng thụ chút ánh sáng tuổi trẻ từ học trò là một trong số ít niềm vui còn sót lại trong cuộc đời cô đấy~! Em cứ kể thêm mấy chuyện như yêu đương hay mấy lo lắng đặc trưng của tuổi mới lớn nữa đi mà~!”

“Em thì chẳng yêu ai, cũng không có gì để lo nghĩ hết. Và làm ơn đừng biến em thành công cụ giết thời gian nữa đi ạ.”

“Đừng nói thế mà~~!” – Miko-sensei níu vai tôi, lắc đầu như con nít vòi kẹo. Không biết ai là thầy ai là trò luôn đấy...

Dù vậy, cũng không thể phủ nhận rằng chính cái tính cách con nít ấy lại khiến cô được học sinh cả nam lẫn nữ yêu mến. Dù hơi phiền và ồn ào...

“Vậy nếu không còn gì nữa, em xin phép về ạ.”

“Ehh!! Ở lại tám thêm với cô xíu đi mà~! Làm bạn giết thời gian với cô một chút cũng không sao đâu!”

“...Xin cô hãy làm việc nghiêm túc đi ạ.”

Miko-sensei bắt đầu giãy nảy y như đứa trẻ con vòi mẹ mua snack trong siêu thị. Đúng là dạng một đứa nhóc ăn vạ tiêu biểu. Nhưng nếu cô cứ tiếp tục thế này thì chắc chắn sấm sét sẽ giáng xuống đấy...

“Đồ nhẫn tâm! Cẩn thận không là dù em có được điểm tuyệt đối đi nữa thì cô vẫn cho 1 điểm tổng kết học kỳ đó nha!”

“Cô trẻ con vừa vừa thôi! Cái đó gọi là lạm dụng quyền lực đấy cô giáo nhỏ ạ!”

“Ai nhỏ chứ!? Ngồi xuống đó ngay! Cô sẽ cho em một bài học nhớ đời!!”

“Người cần bị dạy dỗ là cô đó, Sakurazawa-sensei.”

Thấy chưa, đúng như tôi dự đoán. Giáo viên chủ nhiệm khối bước tới, với nụ cười gượng gạo cố kiềm chế cơn giận, nhẹ nhàng vỗ lên vai cô.

“À... Ơm... Cái này là...”

“Không cần giải thích. Trước khi nói thì hãy làm việc đi.”

Đây đúng là ví dụ hoàn hảo cho cách xử lý Miko-sensei—phải dập ngay từ khi cô ấy còn đang tính mở miệng.

“Anno-kun. Em có thể về rồi. Đi cẩn thận nhé.”

“Vâng. Em cảm ơn thầy. Gặp lại thầy và cô Sakurazawa vào ngày mai.”

“Khôngggggg!! Em phản bội cả cô chủ nhiệm sao!? Tàn nhẫn quá màhhhhhh!!!”

Tôi không thèm để ý tới bàn tay đang vẫy vẫy tuyệt vọng của Miko-sensei, chỉ cúi đầu chào thầy rồi rời khỏi phòng giáo viên.

“Haizz... Thật là một ngày kinh khủng.”

Tiếng gào khóc vẫn vang vọng từ bên trong, tôi cố tình phớt lờ mà bước đi trên hành lang. Tôi có thể quay lại lớp học rồi về luôn, nhưng do muốn thay đổi không khí một chút nên quyết định đi dạo quanh trường một vòng.

Đã gần sáu giờ tối. Từ sân trường vẫn còn vang tiếng hò hét của các câu lạc bộ.Nhưng ngược lại với những tiếng ồn ào huyên náo đó, bên trong trường đã trở nên yên tĩnh lạ thường. Cảm giác như hai thế giới hoàn toàn tách biệt—cảm giác này thật sự cũng ... có chút thú vị.

Vừa suy nghĩ linh tinh, tôi vừa đi ngược hướng về lớp học.

Dù đã đổi tên vài lần, trường trung học Ginka vẫn là một ngôi trường có lịch sử hơn một thế kỷ.

Tuy nhiên, do đã được sửa chữa nhiều lần, cộng thêm khu nhà mới vừa hoàn thành vài năm trước nên trông không giống một ngôi trường cổ cho lắm. Dù vậy, vẫn còn một phần khu nhà cũ còn sót lại. Khi đi từ khu mới sang khu cũ, cảm giác như mình vừa xuyên về một dòng thời gian trong quá khứ vậy.

“...Trời bắt đầu tối rồi, không khí cũng đổi khác thật.”

Khu nhà cũ nằm hoàn toàn tách biệt với sân trường nên không nghe thấy tiếng động gì. Ánh sáng le lói từ đèn huỳnh quang kêu rè rè—khác hẳn với đèn LED hiện đại ở khu mới—khiến không khí thêm phần đáng sợ. Nếu trời tối hẳn, nơi này có thể dùng làm nhà ma cũng nên.

Dù đã đi qua hành lang này không biết bao nhiêu lần trong hơn một năm học ở đây, nhưng hôm nay rảo bước nơi đây lại mang lại cảm giác như lần đầu.

Cảm giác sợ sẹt không len lỏi trong tôi, mà ngược lại còn thấy kích thích. Thậm chí tôi còn tưởng tượng về cảnh nếu lấy nơi này làm bối cảnh chụp hình.

“Chụp ở trường cũ bỏ hoang nghe cũng hay ghê... Dù hơi xa nên chắc phải dùng xe...”

Tiếc là tôi chẳng quen ai có thể lái xe an toàn. Chính xác thì Yuzuha-san có cả bằng lái lẫn xe riêng, nhưng tôi tuyệt đối không muốn ngồi vào ghế phụ của chị ấy. Vì lý do...mà chắc ai cũng hiểu mà.

“Nếu có thể hợp pháp hóa việc chụp ảnh Yuzuha-san trong bộ đồng phục ở lớp học thì hay biết mấy... Nhưng chắc chắn chị ấy sẽ thấy phiền lắm...”

Chị ấy không phải người hướng nội, nhưng là kiểu người chẳng thích đi đâu bao giờ. Giờ thì... làm sao để thuyết phục một trong những cosplayer top đầu Nhật Bản chịu đến ngôi trường bỏ hoang đây...?

“――...hmm?”

Vừa lúc tôi đi ngang qua một phòng học, một tiếng rên nhẹ khẽ thoáng qua khiến tôi dừng lại.

“...Chắc là mình nghe nhầm thôi?”

Phòng học ở khu cũ chỉ dùng cho các tiết học cần di chuyển nên sau giờ học hiếm khi có ai lui tới, trừ việc dọn dẹp. Nhưng rõ ràng là tôi vừa nghe thấy tiếng người.

“Không lẽ là... ma sao?”

Tôi cảm nhận rõ giọng mình đang run. Dù vậy, tôi vẫn quay lại và rón rén tiến tới cửa phòng. Nếu là ban đêm thì tôi đã bỏ chạy rồi, nhưng mà... mới chiều thôi mà!?

“Ư... Để chụp được một tấm ảnh đẹp quả thật không dễ...”

Không cần phải dán tai vào, tôi vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của một nữ sinh vọng ra từ khe cửa mở hé. Giọng cô ấy khàn nhẹ, mang theo chút hơi thở mỏng manh lạ kỳ—thứ âm thanh chẳng hợp gì với nơi gọi là “trường học”.

Tôi biết đây là điều cấm kỵ, nhưng giống như côn trùng bị ánh đèn dụ dỗ, tôi không kìm được mà nín thở, áp mặt sát vào khe cửa.

Và rồi, đập vào mắt tôi là hình ảnh một nữ sinh trong lớp, đang cố gắng tự chụp lấy cơ thể mình, với vài phần da thịt lộ ra.

“Haa... Làm sao để chụp đẹp được ta...?”

Cô gái thở dài đầy vẻ bất lực, chăm chú nhìn vào màn hình điện thoại.

Cô gái mà tôi nhắc đến là một người nổi tiếng đến mức học sinh mới nhập học cũng biết mặt, biết tên. Là bạn cùng lớp mà sáng nay tôi còn vừa nói chuyện.

“...Sao Shinomiya-san lại làm chuyện đó...?”

Tôi khẽ lẩm bẩm, rồi nuốt ngụm nước bọt cùng những thắc mắc đang cuộn lên trong lòng.

Sở hữu vóc dáng đến người mẫu chuyên nghiệp cũng phải ao ước, cùng khí chất nổi bật và sự hòa đồng luôn thu hút bạn bè, cô ấy chính là hình mẫu lý tưởng trong mắt mọi người. Nụ cười dịu dàng tựa thiên thần lúc nào cũng bừng sáng trên môi. Thật vậy, nếu có ai hỏi liệu ‘thánh nữ’ có tồn tại hay không, câu trả lời của tất cả chắc chắn sẽ là cô.

Thế nhưng tại sao... một người như cô ấy lại đang làm việc đó trong lớp học không một bóng người?

“Không hiểu gì hết... Thật sự không hiểu nổi...”

Tôi tự nhủ phải quên chuyện này, và rút lui ngay lập tức. Tuyệt đối không nên nghĩ thêm gì cả.

“Hay là... cởi thêm vài cúc áo, rồi kéo váy lên cao chút nhỉ...?”

Nhưng mà... chân tôi chẳng thể nhúc nhích. Như bị đóng đinh xuống nền. Lý trí bảo tôi rút lui, nhưng bản năng thì gào thét rằng “ở lại!”.

Shinomiya-san ngồi lên bàn học, tạo dáng để lộ ra làn da mịn màng và đường viền nội y. Tôi cảm thấy vừa bối rối, vừa... không thể rời mắt.

“Góc này không ổn... Ugh, chụp selfie khó thật...”

Cô ấy lúng túng điều chỉnh góc máy. Cảnh tượng ấy vừa đáng yêu, vừa thật buồn cười. Tôi muốn gợi ý cô dùng gậy selfie cho dễ hơn, nhưng... nếu nói ra thì tôi bị lộ mất.

“Ugh... Vẫn không ổn chút nào...”

“...Phù...”

Tôi quyết định sẽ xóa sạch ký ức hôm nay. Nhưng đúng lúc tôi chuẩn bị quay đi, ánh hoàng hôn chiếu vào khung cửa sổ rọi lên gương mặt cô ấy, cùng cái nhún vai nhẹ như thể đang từ bỏ điều gì đó—và khoảnh khắc đó, tôi như bị điện giật.

Tôi biết rõ đây là việc không được làm. Một bước nữa thôi là thành tội phạm. Nhưng bản năng tôi thì gào thét muốn giữ lại khoảnh khắc ấy bằng mọi giá.

Tôi hối hận vì không mang theo thiết bị chuyên dụng, đành lôi điện thoại từ túi áo ra, mở camera lên. Tim tôi đập thình thịch như sắp nổ tung, tay run đến mức màn hình nhòe đi.

Cảm giác này... là lần đầu kể từ buổi chụp cá nhân với một cosplayer siêu nổi vậy.

Tôi cố hít thở thật sâu để ổn định lại, rồi lặng lẽ đưa điện thoại lại gần khe cửa...

Đúng lúc đó, qua màn hình, tôi thấy Shinomiya-san cởi cúc thứ hai của chiếc áo blouse, để lộ ra phần ngực trắng mịn không tì vết. Làn da trắng muốt như sữa, xương quai xanh đẹp như tranh vẽ, vòng một mềm mại ôm trọn bởi lớp nội y thanh lịch.

Mọi thông tin đập vào mắt tôi như thôi miên não bộ. Cùng với đó là tiếng bản năng thầm thì: “Đừng bỏ lỡ khoảnh khắc kỳ diệu sắp tới.”

Tôi dồn toàn bộ sự chú ý, và chờ đợi thời khắc ấy tới.

“Haizz... Đúng là không phải dân chuyên thì vẫn chưa đủ tầm.”

Shinomiya khẽ thở dài như tự giễu, vừa nhún vai vừa lẩm bẩm.

Chiếc đồng phục xộc xệch, nội y lộ ra, hơi thở thoáng chút mệt mỏi, nét mặt uể oải — và một lớp học trống vào buổi chiều tà. Tất cả những yếu tố ấy hòa quyện lại một cách hoàn hảo, tạo nên hình ảnh của một Shinomiya Rinoa mà chưa ai từng thấy. Tôi, như kẻ bị mê hoặc, cứ thế điên cuồng bấm máy.

“Ai … vậy ?”

“Á … ”

Tiếng thốt nhẹ đầy ngạc nhiên vang lên. Tôi không còn nhìn cô ấy qua ống kính nữa, mà là... mắt chạm mắt, trực diện.

Dù tôi đã cố nín thở, thì tiếng "tách tách" của màn trập vang lên liên tiếp vẫn khiến bất cứ ai cũng phải nhận ra. Tệ hơn nữa, không chỉ một lần, mà là nhiều lần liên tục.

Nhưng giờ không còn thời gian để suy nghĩ. Phải rời khỏi chỗ này ngay lập tức. Trong thoáng chốc tôi đã nghĩ đến việc quỳ xuống xin lỗi, nhưng nếu tôi có gan làm đến mức đó thì ngay từ đầu đã chẳng lén chụp làm gì. Nếu thật sự nghiêm túc, tôi đã cúi đầu xin phép từ trước rồi.

Mang theo chút hối hận còn sót lại trong lòng, tôi phóng ra khỏi lớp học như một con báo đuổi mồi giữa thảo nguyên, hướng thẳng tới cổng trường.

Tôi rất muốn quay lại lớp để lấy cặp, nhưng lỡ mà đụng mặt thì toi. Đành chịu vậy, hôm nay tạm bỏ đi.

Ngay sau đó, tôi không dừng bước, lao thẳng ra ga và nhảy lên chuyến tàu đầu tiên về nhà. Không ăn tối, tôi ngồi ngay vào bàn làm việc, tiếp tục chỉnh sửa những bức ảnh đang dang dở.

Tất cả cũng chỉ để xua tan khỏi đầu hình ảnh của Shinomiya Rinoa vẫn còn in hằn trong mắt tôi.

“...Mình làm thật rồi.”

Khi ánh nắng đầu ngày bắt đầu xuyên qua cửa sổ, tôi mới nhận ra mặt trời đã lên cao từ lúc nào. Dưới làn sáng ấy, tôi thở ra một hơi thật dài.

Không thể tin nổi là tôi lại mải mê đến mức chỉnh xong hết toàn bộ số ảnh đã chụp.

“Ngủ một chút thôi... à không, phải tắm cái đã.”

Vừa quay vai vừa cố xoa dịu đôi bả vai cứng đờ, tôi đứng lên khỏi ghế. Khi xoay cổ, mấy tiếng "rắc rắc" vang lên nghe thật sảng khoái.

Nói thật thì, giờ tôi rất muốn viện cớ gì đó để nghỉ học hôm nay. Nhưng cặp vẫn còn trong lớp, đành chịu.

Vả lại, còn chuyện lúc hôm qua—rất có thể tôi đã chạm mắt với Shinomiya-san. Nếu giờ mà tôi vắng mặt, trong khi để quên cặp ở trường, thì dù là người vô tâm nhất cũng sẽ nối kết được mọi chuyện.

Nói cách khác, lựa chọn duy nhất là... giả bộ như không có gì và đi học như bình thường. Hết cách rồi.”

Tôi lại thở dài. Có lẽ nếu suy nghĩ thêm, tôi sẽ nghĩ ra cách tốt hơn. Nhưng sau một đêm cắm mặt vào máy tính, đầu óc tôi chẳng còn chỗ cho mưu mẹo gì nữa. Chỉ cần lơ là một chút thôi là tôi có thể đổ gục như con rối bị đứt dây bất cứ lúc nào.

“Làm nóng người lên tí, rồi uống lon nước tăng lực, chắc chịu được một ngày đấy... chắc vậy.”

Dội nước nóng từ đầu xuống có thể giúp tôi tỉnh táo phần nào. Nếu hôm nay mà gục trong lớp thì Miko-sensei, người vừa khen tôi không còn ngủ gật, chắc chắn sẽ không tha đâu.

Lại thở dài thêm lần nữa, tôi dụi cặp mắt nhức nhối và lê bước vào phòng tắm.

***

Vì phải quay lại lấy cặp, tôi đến trường sớm thật sớm, sớm hơn bất kỳ hôm sớm nào khác — tính cả thời tiểu học lẫn trung học. Dĩ nhiên, sớm thế thì sẽ chẳng có ai.

Chẳng còn cách nào khác, tôi đành miễn cưỡng ngồi vào chỗ, giết thời gian đến khi bắt đầu giờ học. Ánh nắng sớm chiếu qua cửa sổ khiến không gian như được phủ lên một lớp cảm xúc yên bình, khiến tôi hơi ngẩn người.

“Giờ chỉ cần làm bộ không biết gì là xong...”

Tôi lẩm bẩm rồi gục đầu xuống bàn, lấy cặp làm gối.

Vừa mới thấy an tâm vì đã lấy lại được đồ, lại được sưởi ấm dưới ánh nắng dễ chịu như chăn bông, cơn buồn ngủ liền ập tới như sóng trào.

Nếu lên sân thượng giờ này, chắc tôi đã có thể nằm dài tận hưởng ánh nắng đầy thi vị. Nhưng nếu làm vậy, rất có khả năng tôi sẽ ngủ luôn đến chiều. Và khi đó thì... bài thuyết giáo từ Miko-sensei là điều chắc chắn.

“Chắc lát nữa Arata tới sẽ gọi mình dậy thôi. Trước đó thì...”

Đang định tắt công tắc cơ thể, thì...

Cạch.

Cửa lớp đột ngột mở ra.

Tôi thầm nghĩ, có người bạn kỳ lạ nào sao mà sáng sớm đã đến lớp, rồi định nhắm mắt tiếp thì—

“Lạ ghê. Hôm nay cậu đến sớm thế, Anno-kun?”

“—!?? Shinomiya-san!?”

Một giọng nói vang lên ngay trên đầu khiến tôi bật dậy. Cơn buồn ngủ tan biến ngay tức khắc, thay vào đó là mồ hôi lạnh túa ra như suối.

“Chào buổi sáng, Anno-kun. Hôm nay thời tiết đẹp thật đấy nhỉ?”

“Ch-Chào buổi sáng, Shinomiya-san...”

Vẫn là nụ cười ngọt ngào, dịu dàng như mọi khi. Nhưng chính cái "như mọi khi" đó lại khiến tôi sởn gai ốc. Cảm giác như có một đám mây đen dày đặc đang bao phủ tâm trí tôi.

“Cậu sao vậy, Anno-kun? Trông cậu nhợt nhạt lắm đấy?”

“Không... không sao đâu. Tớ hoàn toàn khỏe mạnh.”

Dối trá. Nhịp tim tôi đang loạn xạ, hơi thở thì dồn dập, còn nhiệt độ cơ thể lại đang tụt không phanh. Cảm giác lạnh lạnh chạy khắp người tôi.

“Cậu mất ngủ à? Mới giữa tuần mà đã thức khuya làm gì rồi?”

“À... thì, đại loại vậy...”

Không phải tôi nói dối. Đúng là tôi thức cả đêm, và lý do khiến tôi làm vậy lại đang đứng trước mặt.

“Đừng cố quá nhé? Còn trẻ mà đã tự ép mình thì sau này sẽ khổ đó.”

“Tớ nhớ rồi. Dạo gần đây cũng có người thân hay nói tớ vậy.”

Khoan đã. Mình vẫn đang nói chuyện với cô ấy như bình thường này. Có khi nào... mình được tha thứ rồi không?

Hay là... chuyện hôm qua chỉ là ảo giác? Cô ấy không hề nhận ra?

Lúc tôi vừa mới thấy chút ánh sáng le lói trong đám mây đen...

“Dù có hoảng đến mấy, thì cũng không nên để quên cặp ở trường chứ? Nếu bên trong có gì quan trọng thì nguy to đấy.”

“Không sao đâu, trong đó không có gì giá trị cả... Khoan đã. Cậu vừa nói gì cơ?”

“Trông cậu vẫn chưa ổn định được tâm lý nhỉ. Mà cũng phải thôi. Lén chụp ảnh người khác, rồi bị phát hiện, lại còn chạm mắt nhau nữa — ai mà chẳng hoảng?”

Shinomiya-san mỉm cười. Với người ngoài, đó là nụ cười của một thiên thần. Nhưng với tôi, đó là lời tuyên án tử hình từ ác quỷ. Tôi như một con ếch bị rắn thôi miên, không nhúc nhích nổi.

“Ôi chà, Anno-kun, cậu sao vậy? Mồ hôi ướt cả trán rồi kìa?”

“...Ha ha ha. Chắc cậu nhầm thôi? Tớ hoàn toàn bình thường mà...”

Cô ấy cứ từ tốn dồn ép tôi, như siết cổ tôi bằng một sợi chỉ mềm. Tôi cố gắng vùng vẫy bằng chút sức lực cuối cùng.

“Lý do của cậu là gì?”

“...Ể?”

“‘Lý do? Fufu... Cậu đang nói gì vậy? Anno-kun à, tớ chẳng hiểu gì cả đâu? Cậu giải thích rõ cho tớ được không?”

Cứ như cô ấy đang thưởng thức khoảnh khắc tôi dần dần tiến đến cái chết. Dù thế nào đi nữa, tôi cũng chẳng có phần thắng nào cả. Đành phải đầu hàng thôi.

“...Tớ sai rồi. Tớ sẽ không nói với ai về chuyện hôm qua, và cũng sẽ xóa ảnh. Nếu cần, tớ sẽ mang theo nó xuống mồ. Nên... làm ơn—!”

Tôi đứng bật dậy, cúi đầu thật sâu.

Tôi không thể phủ nhận rằng tôi rất muốn biết lý do vì sao cô ấy lại nửa kín nửa hở, tự chụp ảnh mình trong lớp học không người. Nhưng linh cảm mạnh mẽ mách bảo: nếu còn bước thêm bước nữa... sẽ chỉ có địa ngục đang chờ đợi mà thôi.

“Cậu hiểu nhầm gì rồi, Anno-kun? Tớ đâu có bảo cậu phải xóa ảnh đâu?”

Câu nói đó khiến tôi không khỏi ngẩng lên nhìn. Gì cơ... không cần xóa ảnh?

Trong khi tôi còn đang bối rối, Shinomiya-san ghé sát tai tôi và thì thầm:

“Vậy thì, một lần nữa nhé. Cảm ơn cậu vì hôm qua, anh chàng chụp lén. Ảnh đẹp chứ?”

Giọng cô ấy vang lên, như điện giật chạy dọc sống lưng tôi. Một chất giọng mê hoặc cảm tưởng sẽ chẳng bao giờ thốt ra từ miệng một người bạn cùng lớp. Tim tôi đập thình thịch như trống trận.

“...Ờ, cũng nhờ cậu nên có lẽ đó là bộ ảnh đẹp nhất tớ từng chụp từ trước tới nay...”

Tôi cũng chẳng biết cô ấy đang toan tính gì. Nên tôi... chọn cách thẳng thắn luôn. Dù sao thì tôi cũng hiểu rõ mình là một thằng khốn rồi.

“Thật tốt quá. À này, cho tớ xem thử một chút được không? Xem để tham khảo thôi mà.”

“‘Tham khảo’? Cậu định tham khảo gì... À, hỏi cũng vô ích ha?”

Shinomiya chỉ mỉm cười, không trả lời.

Tôi thở dài, móc điện thoại từ túi áo ra.

“Được rồi, nếu cậu nhất quyết muốn xem, thì cứ xem đi.”

“Cảm ơn nhé. Cậu ngoan ngoãn như vậy là tốt rồi.”

Shinomiya vươn tay ra như đang giục tôi nhanh lên. Tôi đành mở ảnh đã chụp hôm qua và đưa điện thoại cho cô ấy.

“Ra là như vậy. Trong mắt Anno-kun thì mình trông như thế này à... Đúng là tự chụp và được người khác chụp thì khác nhau thật.”

“Nếu đã định tự chụp kiểu đó thì ít nhất cũng nên dùng tripod. Không thì khó lắm.”

Dù camera điện thoại hiện đại có thể vượt xa nhiều máy ảnh giá rẻ, thì đó là nhờ vào ống kính sau. Còn camera trước — dùng để selfie — vẫn thua xa. Thêm nữa, nếu không quen thì việc căn khung hình cũng rất khó.

“Thế à... Tớ không biết luôn đó. Hóa ra còn có mấy món đồ tiện lợi như vậy nữa hả?”

Cô ấy thật sự không biết gì à... Nhưng nghĩ lại thì, với một người hơi tách biệt với thế giới như Shinomiya-san, điều này cũng không khó hiểu.

“Còn nữa, vì chụp trong lớp vào lúc chiều tối nên ánh sáng hơi kém, đổ bóng cũng không rõ.”

“Vậy mà vẫn chụp đẹp thế này... Quả thật chụp ảnh thật sự phức tạp ghê!”

Dù là studio hay lớp học, ánh sáng là tất cả trong nhiếp ảnh. Người ta vẫn nói: “Ai làm chủ ánh sáng, người đó làm chủ bức ảnh.”

“Chỉ tiếc là bối cảnh đẹp thế mà lại bị phí uổng... Thiệt bực mình ghê.”

Tôi không nghĩ mình là một nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, nhưng tôi tự tin là đã chụp vô số tấm ảnh trong đời. Và hôm qua — có lẽ là khoảnh khắc đẹp nhất mà tôi từng thấy. Thế mà lại không chụp được như mong muốn, tôi không cam tâm chút nào.

“Nếu có thiết bị đầy đủ... thì có thể chụp được những bức đẹp hơn nhiều, đúng không?”

“Ờ... ít nhất thì tớ tin mình có thể chụp đẹp hơn những tấm hôm qua.”

Không cần phải đến studio quen thuộc với chị Yuzuha, chỉ cần về nhà tôi cũng đủ dụng cụ rồi. Tất nhiên, dù trời có sập, tôi cũng không định mời cô ấy tới đâu.

“Ra vậy. Tớ hiểu rồi.”

“...Này, Shinomiya-san. Cậu thật sự đang muốn gì?”

“Chúng ta có thể nói chuyện này ngay bây giờ, nhưng... sắp đến giờ rồi. Mọi người sắp đến lớp. Nói chuyện tiếp sau giờ học nhé?”

“...Và tớ không có quyền từ chối phải không?”

“Tiếc thật đấy, nhưng đúng vậy. Gặp nhau sau giờ học. Ở chỗ hôm qua. Cậu biết những chuyện gì sẽ xảy ra nếu cậu bỏ trốn mà, đúng không?”

Shinomiya liếm môi nhẹ, rồi mỉm cười đầy ma mị. Tôi có cảm giác như tim mình bị bóp nghẹt, không thể thở nổi.

"Cậu thông minh lắm Anno-kun à. Chắc cậu đang nghĩ, chỉ cần không có bằng chứng, thì dù tớ có yêu cầu bất cứ điều gì, cậu cũng có thể chối bay đi được, đúng không?"

“Ha ha... Làm gì có chuyện đó...”

Trúng tim đen, tôi đáp mà cứ như người nước ngoài tập nói tiếng Nhật. Mà thực sự thì... Shinomiya-san lúc này không còn là "thánh nữ" nữa. Cô ấy là tiểu ác ma. Cái sự đối lập này thật sự quá nguy hiểm.

‘khi bạn nhìn đủ lâu vào một vực thẳm, vực thẳm cũng sẽ nhìn lại vào bạn.

Đó là câu nói nổi tiếng của một triết gia. Và cậu nghĩ câu ấy có nghĩa gì trong tình huống này?”

“C-...Không lẽ là...!?”

Ngay khi cô ấy nói xong, ký ức hôm qua tràn về trong đầu tôi.

Khoảnh khắc tôi quay lưng bỏ chạy sau khi nghĩ là đã bị bắt gặp. Khi ấy, có một âm thanh... mà tôi không để ý đến vì quá choáng và tội lỗi. Nhưng giờ nghĩ lại... đó rõ ràng là tiếng shutter.

“Cậu đúng như tớ nghĩ, rất nhạy bén. Khi đó tuy gấp, nhưng tớ đã kịp chụp lại gương mặt ngơ ngác dễ thương của Anno-kun, cùng cái bóng lưng cậu khi chạy trối chết.”

“Cậu hiểu ý tớ mà, đúng chứ?” — ánh mắt cô ấy như xuyên thấu.

Tôi chỉ biết gật đầu trong lặng lẽ. Có lẽ... đời học sinh của tôi — không, có thể là cả cuộc đời tôi — đã chính thức đi tong rồi.

“Fufu. Dễ bảo lắm. Vậy nhé. Sau giờ học, chúng ta sẽ nói chuyện riêng... chỉ hai người thôi.”

Nói xong, Shinomiya bước ra khỏi lớp. Chẳng bao lâu sau, các học sinh khác bắt đầu đến, khiến không khí lớp học nhộn nhịp hẳn lên.

Trái ngược hoàn toàn với sự ồn ào đó, tôi lại lặng lẽ cúi đầu xuống cặp, lẩm bẩm:

“Tự làm tự chịu... Nhưng mà vẫn thấy thảm hại thật.”

Giá như hôm qua tôi về thẳng nhà mà không đi dạo quanh trường...

Giá như tôi chưa từng thấy gì cả...

***

“Mày ổn chứ? Trông mặt mày tái lắm đấy. Có cần về sớm không?”

Sau giờ tan học – cuối cùng nó đã đến. Mỗi tiết học trôi qua dài dằng dặc như cả thế kỷ, đến mức Arata còn phải quay sang hỏi thăm tôi như vậy. Nhưng dù thế nào, tôi vẫn cố chịu đựng được.

Cơn buồn ngủ và mệt mỏi do thức trắng cả đêm đáng lẽ phải dìm tôi xuống, nhưng nhờ sự căng thẳng tột độ khi phải ngồi cạnh “chủ mưu” mà suốt buổi học, tôi lại tỉnh như sáo. Cũng chính vì vậy, tuy mắt thì vẫn mở to được, nhưng đầu thì lại nặng trịch—một ngày tra tấn đúng nghĩa.

Tuy nhiên... ác mộng thực sự giờ mới bắt đầu.

“…Trên đời đúng là có thiên đường lẫn địa ngục mà.”

Tôi đứng trước cánh cửa lớp học bị bỏ trống—nơi mà hôm qua tôi đã vô tình chứng kiến vẻ gợi cảm đến nghẹt thở của Shinomiya-san, người được mệnh danh là “đỉnh cao nhan sắc cấp quốc gia”.

Tôi hít sâu một hơi, kiểm tra chắc chắn rằng xung quanh không có ai, rồi từ từ đặt tay lên tay nắm cửa.

Dù sắp bị ép buộc điều gì vô lý đi nữa… tôi biết mình chỉ còn cách chấp nhận.

***

“Cậu đến thật, tớ yên tâm rồi đó, Anno-kun. À không, chắc phải gọi là… đồ chụp lén mới đúng nhỉ?”

Khi tôi lặng lẽ mở cửa và bước vào lớp, Shinomiya-san đã ngồi sẵn trên bàn, hai chân bắt chéo một cách thanh nhã, tư thế kiêu kỳ như nữ hoàng đang chờ đợi.

Không giống hôm qua, lần này cô mặc đồng phục chỉnh tề, tôi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng… váy cô ấy lại được xắn cao đến mức gần như để lộ cả nội y. Tôi vội vàng dán mắt lên trần nhà.

Nhìn thấy phản ứng của tôi, cô ấy khẽ bật cười. Vẫn là nụ cười trong trẻo, thánh thiện mà cô thường thể hiện cho bạn bè trên lớp thấy, nhưng đồng thời nụ cười ấy cũng khiến tôi có cảm giác như mọi suy nghĩ trong đầu mình đã bị nhìn thấu sạch.

“Cậu không cần phải cố tình đổi cách gọi đâu nhỉ? Chẳng lẽ cậu định cứ gọi tớ như vậy suốt đời đấy à?”

“Trời, chẳng lẽ Anno-kun nghĩ tớ lại là loại con gái xấu tính đến vậy sao? Đau lòng quá… đau đến mức tớ suýt bấm nhầm gửi mấy bức ảnh kia đi khắp nơi rồi đây này.”

Shinomiya-san đưa tay che mặt giả vờ nức nở, nhưng cái miệng đang cười toe thì lại lộ rõ dưới lòng bàn tay.

“Rồi rồi, gọi sao cũng được hết, miễn là cậu chịu nói tiếp đoạn hồi sáng.”

Với kiểu “thánh nữ khoác áo tiểu ác ma” thế này thì phản kháng hay thắc mắc cũng vô ích, tôi đành cạn lời, giục cô vào vấn đề chính cho nhanh.

“Cậu vội thế làm gì? Chúng ta còn nhiều thời gian mà, trò chuyện thêm chút nữa không được à?”

“Người ta vẫn nói ‘binh quý ở tốc chiến’. Lỡ ai vào bất ngờ thì sao?”

“Vậy thì sao nào? Cậu với tớ chỉ đang gặp riêng sau giờ học trong một lớp học bỏ trống ở khu nhà cũ thôi mà. Có gì là vấn đề đâu?”

Tôi lườm cô bằng ánh mắt “cậu đang đùa à”. Nếu fanclub của Shinomiya mà biết tôi lén lút gặp riêng cô ấy ở nơi thế này, thì ngày mai có khi tôi sẽ lên trang nhất... mục cáo phó mất.

“Vấn đề là có quá nhiều! Hay là… cậu muốn tôi bị xã hội ruồng bỏ, bị đuổi học luôn hả?”

“Chẳng phải đó là hình phạt xứng đáng cho một kẻ dám lén chụp ảnh bí mật của mỹ nhân à?”

“Nhưng mà tớ nói thật, tớ không có ý định như vậy đâu. Với lại… Anno-kun đang hiểu nhầm một chuyện cực kỳ lớn đấy.”

“Ừ, cậu hiểu sai to rồi. Thật ra, tớ chẳng hề thấy việc bị lén chụp là xấu hổ hay đáng ghét gì cả. Trái lại, tớ còn thấy… biết ơn cậu nữa cơ.”

Hả? Cô ấy vừa nói cái gì vậy?

Shinomiya-san ung dung đổi tư thế bắt chéo chân. Dù chỉ là một chuyển động nhỏ, nó lại gợi cảm đến nỗi chiếc váy khẽ lay động, suýt nữa thì…

Tôi lập tức quay mặt đi.

“Hôm qua, khi nhìn ảnh cậu chụp, tớ thực sự đã xúc động. Trong ảnh là một ‘tớ’ mà chính tớ còn chưa từng thấy—và đó chính là kiểu ảnh mà tớ luôn muốn có!”

Cô ấy nắm tay lại đầy khí thế, ánh mắt lấp lánh như một đứa trẻ vừa được mua cho món đồ chơi mình mơ ước. Dù vẫn chưa thật sự hiểu hết, nhưng việc ảnh của mình có thể khiến người ta vui đến vậy… tôi cũng thấy hơi tự hào.

“Xin lỗi nhé, tớ hơi phấn khích quá. Tớ nói tới đâu rồi nhỉ?”

“Ừm… tới đoạn cậu cảm động khi xem ảnh thì phải.”

“À phải rồi. Vậy thì, Anno-kun… tớ có một chuyện muốn nhờ cậu, được không?”

“…Nếu tớ từ chối thì sao?”

Dù tôi biết rõ câu trả lời, và cũng đã chuẩn bị tinh thần khi bước vào đây, nhưng vẫn hỏi thử. Nghe vậy, Shinomiya-san nhẹ nhàng nhảy xuống bàn.

“Hmm~ Tùy cậu thôi. Anno-kun muốn bị xử sao nào?”

“Chờ đã… cái quyền sinh sát hiện giờ không phải đang nằm trong tay cậu à?”

“Vậy nếu tớ bảo cậu phải làm quản gia suốt đời cho tớ, hay là thú cưng chẳng hạn, cậu có chịu không?”

Cô ấy từ từ tiến lại gần, cúi người xuống, đôi mắt nhìn ngước lên đầy mê hoặc. Tôi không kiềm được, tim đập mạnh, mặt nóng bừng.

Phát hiện ra phản ứng của tôi, Shinomiya-san liền nhếch môi cười đầy quyến rũ, rồi ghé sát tai tôi, thì thầm bằng chất giọng mật ngọt:

“So với bị hủy hoại danh tiếng… thì sống cả đời dưới quyền kiểm soát của tớ chẳng phải vẫn đỡ hơn sao?”

Tôi không nhớ nổi đây là lần thứ bao nhiêu sống lưng tôi lạnh toát vì giọng nói của cô ấy. Chỉ biết tiếng nuốt khan vang vọng cả căn phòng im lặng.

“Cậu thật sự là Shinomiya Rinoa, người ngồi ngay bên cạnh tớ đó đúng không? Chứ không phải chị em gái sinh đôi hay gì đâu đúng không?”

Cô gái trước mặt tôi khác xa hình ảnh cô gái hiền lành, dịu dàng thường thấy. Thậm chí, cả cô gái hôm qua khi tự chụp ảnh cũng không mang lại cảm giác ma mị đến vậy.

Trong lớp, Rinoa luôn là “con gái nhà lành” trong sáng, rụt rè. Còn bây giờ, cô ấy như biến thành một sinh vật đầy mê hoặc, đầy cuốn hút và cực kỳ nguy hiểm—một mị nữ chính hiệu.

“Thật ra tớ cũng có chị gái đấy, nhưng tụi tớ không phải sinh đôi đâu. Người đang đứng trước mặt cậu đây là Rinoa Shinomiya, chính chủ nhé?”

“…À Ừ thì… chắc vậy.”

Tôi thấy mình hỏi câu ngu ngốc thật. Shinomiya-san cười khúc khích, trông như đang nắm trọn tôi trong lòng bàn tay vậy.

“Chọc cậu thế đủ rồi. Giờ vào thẳng vấn đề nhé. Cậu sẵn sàng chưa?”

“Ờ, thôi được… muốn xử sao thì tùy.”

Tôi buông xuôi, nhún vai chấp nhận số phận. Tôi chưa từng ngờ thời học sinh của tôi lại kết thúc như thế này. Mà cũng đúng thôi, do tôi tự chuốc lấy.

Nhưng rồi, cô ấy lại thả một quả bom hoàn toàn ngoài dự đoán:

“Anno-kun… cậu có thể chụp cho tớ những bức ảnh… thật xấu hổ được không?”

“…Cậu vừa nói gì cơ?”

Tôi sững người, tưởng cô đang đùa hoặc cố tình trêu tôi chơi. Nhưng nhìn vào gương mặt nghiêm túc của cô ấy, tôi biết ngay: đây không phải trò đùa.

“Nếu cậu không nghe rõ thì tớ nhắc lại nhé: Tớ muốn cậu… chụp những bức ảnh thật xấu hổ của tớ!!”

“D-Đủ rồi!! Tớ nghe rõ lắm rồi!! Đừng có nhấn mạnh lại!!”

Bộ não tôi tạm thời bị đứng hình. Ngay cả lúc bị Yuzuha bắt làm nhiếp ảnh riêng, tôi cũng không rối trí đến mức này.

“Vậy thì tốt. Giờ thì cho tớ nghe câu trả lời được chưa, Anno-kun? Cậu không định từ chối đâu nhỉ?”

Dù miệng thì nói ngọt ngào, nhưng nụ cười của cô ấy lại mang theo áp lực như đang dí dao vào cổ tôi vậy.

“Thế nào đây? ‘Vâng’, ‘Yes’, hay là ‘Ừ’ nhỉ?”

“Cậu đâu có cho tớ cơ hội chọn lựa đâu mà!?”

Tôi hét lên, không chịu nổi sự vô lý này nữa. Ít nhất thì cũng nên cho tôi cơ hội nói “Không” chứ!?

“Hay là… cậu đang không hài lòng? Thân hình tớ không hợp với gu của cậu à?”

“T-Tớ đâu có nói vậy!? Mà cái cách cậu nói nghe kỳ lắm đó!? Tớ đâu phải loại người chỉ chụp vì muốn nhìn cơ thể con gái!”

“Ồ, vậy sao~?”

Cô ấy nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên, đáng yêu đến mức làm người ta muốn gục ngã. Tôi phải cố lắm mới không bị cuốn theo.

“Thôi, chuyện cậu thích kiểu gì thì để sau nhé. Giờ thì… câu trả lời của cậu là gì? Cậu không tính từ chối đấy chứ?”

Nói không quan tâm thì là nói dối. Dù bị nắm thóp, tôi biết rõ: đây là yêu cầu không nên chấp nhận. Nếu tôi chụp ảnh “xấu hổ” của cô ấy thật, tôi chẳng biết phải đối mặt ra sao với cô ấy vào hôm sau.

Nhưng… bản năng nhiếp ảnh trong tôi lại gào thét: Chụp đi!

Vì tôi đã nhìn thấy một Rinoa mà chưa ai từng thấy. Gương mặt thẹn thùng đầy mê hoặc, giữa lớp học vắng tanh, ánh chiều tà rọi qua cửa sổ... Không nhiếp ảnh gia nào có thể làm ngơ trước điều đó.

“Trước khi trả lời… cho tớ hỏi. Tại sao cậu lại muốn làm vậy?”

“Lý do sao… Nếu phải nói thì chắc là… vì tớ muốn nhìn thấy ‘một bản thân mà chính tớ cũng chưa từng biết đến’.”

Nụ cười vừa ngây thơ vừa nguy hiểm. Gương mặt ấy—khiến tôi muốn ghi lại khoảng khắc ấy ngay, ngay lập tức.

“Giờ thì chưa thể kể cho cậu biết nhiều hơn đâu. Nhưng như vậy đã đủ để cậu hiểu rồi chứ?”

…Câu trả lời của tôi đã rõ.

Tôi từng nghe ba nói: “Ghi lại vẻ đẹp trong khoảnh khắc—chính là thiên chức của nhiếp ảnh.”

Nếu người mẫu là một cô gái thật sự, với mong muốn khám phá bản thân… thì tôi làm sao có thể từ chối?

“…Được rồi. Tớ nhận lời.”

“Cảm ơn cậu! Tớ biết ngay Anno-kun sẽ đồng ý mà!”

Cô ấy nhảy cẫng lên sung sướng như đứa trẻ, dù thân hình rung rinh của cô thì chẳng “trẻ con” chút nào. Tôi vội ho nhẹ để đánh lạc hướng suy nghĩ, rồi hỏi:

“Còn ‘xấu hổ’ là cụ thể kiểu gì? Cậu định chụp những kiểu nào?”

“Tớ có vài ý tưởng rồi. Nhưng mấy phần kỹ thuật thì muốn bàn với cậu—dù sao cậu cũng là dân chuyên mà. Không được sao?”

“Đ-Được thì được… Nhưng sao cậu biết tớ chụp ảnh?”

“Tớ có nhờ người thân cận với cậu kể đấy. Là nhiếp ảnh gia riêng của cosplayer nổi tiếng đúng không?”

Chỉ có một người biết chuyện này trong trường—Arata.

“…Haizz, hiểu rồi. Vậy thì trước tiên phải trao đổi ý tưởng đã. Kiếm lúc nào đó bàn kỹ nhé?”

Tôi thở dài, chấp nhận. Thử hỏi, có ai đủ bản lĩnh từ chối lời nhờ vả với ánh mắt như vậy từ một tuyệt sắc giai nhân?

“Nếu vậy thì… cuối tuần này cậu rảnh không!?! Tụi mình vừa bàn vừa chụp thử luôn được chứ!?”

“…Tớ không phản đối, nhưng… cậu gấp dữ vậy?”

Tôi định từ chối khéo, nhưng thấy cô ấy vui đến mức như muốn nhảy lên, tôi lại không thể mở lời.

“Quyết định rồi nhé! Aah… nghĩ tới thôi đã thấy háo hức rồi!”

Cô ấy nói, mặt rạng rỡ như đang mơ giữa ban ngày. Tôi chỉ có thể cười gượng trong lòng.

Không thể tin nổi là tôi lại rơi vào một “mối quan hệ bí mật” như thế này với cô gái được cả lớp mến mộ. Đúng là đời chẳng ai lường trước được điều gì.

“À mà nè, mình sẽ vừa trao đổi vừa chụp luôn tại nhà của Anno-kun nhé?”

“CÁI GÌ CƠ!? SAO LẠI LÀ NHÀ TỚ!?”

Tiếng hét của tôi vang vọng cả lớp học vắng tanh sau giờ tan trường—đánh dấu một khởi đầu vừa nguy hiểm vừa... không thể quay đầu.

Shutter có nghĩa là màn trập. Đây là một bộ phận cơ học bên trong máy ảnh, hoạt động như một "cánh cửa". Khi bạn nhấn nút chụp, màn trập sẽ mở ra trong một khoảng thời gian nhất định (gọi là tốc độ màn trập) để cho ánh sáng đi vào và chiếu lên cảm biến (hoặc phim), sau đó đóng lại.