“Lúc chụp ảnh cha thường nghĩ gì thế?”
Tôi chỉ nhớ là cha đã từng kể cho tôi nghe. Nhưng không tài nào nhớ được là khi nào.
Tôi cũng chẳng nhớ lý do cụ thể là gì nữa. Có thể chỉ vì hồi nhỏ tôi tò mò linh tinh, hoặc cũng có thể là do bài tập về nhà yêu cầu tìm hiểu công việc của bố mẹ. Nói chung, chắc chỉ là chuyện vặt vãnh thôi.
“Ừm… Nếu phải diễn tả bằng lời, thì có lẽ đó là mong muốn lưu giữ vẻ đẹp của những khoảnh khắc chóng tàn, để nó tồn tại mãi mãi, con không nghĩ vậy sao?”
“? Ý bố là sao cơ?”
Giờ đây, khi đã lớn hơn, tôi mới dần hiểu được điều mà cha từng nói. Nhưng hồi ấy, câu nói đó nghe sao mà sáo rỗng: “Ghi lại vẻ đẹp thoáng chốc để lưu giữ nó mãi mãi.” Thật lòng mà nói, nghe nó màu mè quá mức.
“Khi nào con lớn hơn, con sẽ hiểu, Takumi. Nhưng đến lúc đó, con phải tự mình tìm ra ý nghĩa của nó.”
“Tìm ra… cái gì cơ chứ?”
“Rõ ràng quá còn gì? Chính là..”
Trước khi tôi kịp nhớ ra gương mặt đầy tự mãn của ông khi nói câu đó, thì ý thức tôi—Takumi Anno—bị kéo trở lại với hiện thực.
(…Cái quái gì đang diễn ra thế này?)
Vào một buổi chiều tan học, khi đã quen dần với lớp mới trong năm hai cấp 3, tôi tình cờ đi ngang qua một phòng học trống—và rồi bắt gặp cảnh tượng đó.
"Mmm… Sao mình... không chụp được tấm nào ra hồn hết vậy..."
Ngay giữa khung cảnh ấy, người đang ngồi trên bàn học và chụp ảnh selfie không ai khác chính là Rinoa Shinomiya—một trong những gương mặt nổi bật nhất không chỉ của trường tôi, mà có lẽ còn thuộc hàng mỹ nhân tầm cỡ quốc gia.
Nhưng điều khiến tôi sững người hơn cả… là việc cô ấy đang tạo dáng đầy khiêu gợi, với chiếc đồng phục học sinh gần như bung hết khuy cài.