“Buồn thiu……”
Lần đầu tiên tôi thấy có người nói thẳng từ “buồn thiu” ra thành lời như thế đấy.
Tôi tính trêu trọc Yuuka, nhưng vì em ấy đang rũ rượi ở lối vào, nên tôi chẳng có tâm trạng nào làm vậy.
“Buồn quá đi mà... Yuu-kun…”
“Đừng làm mặt như sắp khóc thế chứ. Nếu em thiếu năng lượng khi biểu diễn thì sẽ rắc rối lắm đấy, đúng không?”
“Em có thể chết vì cô đơn trước buổi biểu diễn mất…”
“Nói quá rồi đấy!? Chỉ là hôm nay không ở nhà thôi mà!”
“Nhưng, hôm nay em không gặp được anh. Con người mà thiếu oxy là chết liền đó…”
Hoá ra tôi là… oxy của em ấy hả…
Khi tôi còn đang nghĩ ngợi mấy chuyện chẳng đâu vào đâu như vậy, thì Yuuka bắt đầu phồng má lên một cách đáng yêu.
Aah, đây rồi. Trạng thái nhõng nhẽo toàn phần của Yuuka.
Mọi chuyện bắt đầu từ vụ việc "Love Idol Dream! Alice Radio☆".
Yuuna-chan, Alice Idol luôn lan toả nụ cười đáng yêu, tràn đầy năng lượng. Diễn viên lồng tiếng là Izumi Yuuna.
Ranmu-chan, Alice Idol theo đuổi đỉnh cao một cách nghiêm túc và lạnh lùng. Diễn viên lồng tiếng là Shinomiya Ranmu.
Hai nhân vật trái ngược này…
…với những buổi talk show nguy hiểm đến độ khiến cả cộng đồng mạng rung chuyển…
…đã cùng nhau tạo nên một tổ hợp huyền thoại chưa từng có.
Đó chính là—Yurayura★Kakumei!
“……Biết rồi mà! Vì em chính là Izumi Yuuna đây còn gì!!”
Ah. Tôi lỡ nói thành tiếng mất rồi.
Nhưng mà nhóm Yurakaku này hấp dẫn đến mức khiến người ta phải kể lại như thể một chương trình tài liệu vậy.
Cả Yuuna-chan lẫn Yurakaku… đều thần thánh đến phát khóc.
“Hôm nay là buổi biểu diễn ở Nagoya, phải ở qua đêm… Em vẫn nghĩ là phải cố gắng hết mình vì tất cả những người đang chờ đợi Izumi Yuuna, nhưng mà… Một đêm không có Yuu-kun ở bên, thì em buồn lắm á…”
Lần diễn ở Osaka trước thì vẫn có thể về trong ngày.
Nhưng vì mệt mỏi sau chuyến đi xa không quen, Yuuka đã ngủ gục trên tàu shinkansen về nhà.
Có lẽ rút kinh nghiệm từ lần đó, nên lần này Hachikawa-san nói rất kiên quyết rằng: “Lần này thì phải nghỉ qua đêm!”
Thế là kể từ khi bắt đầu sống chung, đây là lần đầu tiên tôi và Yuuka phải trải qua đêm ở hai nơi khác nhau.
“Yuu-kun không thấy buồn sao…? Em thì buồn như này đây…”
“Anh cũng không phải là không buồn, Yuuka.”
Tôi nhẹ nhàng xoa đầu cô gái như sắp bật khóc trước mặt mình.
Với tâm trạng như mặt biển lặng không gợn sóng, tôi thành thật bày tỏ cảm xúc của mình.
“Anh cũng buồn khi không có em ở bên. Nhưng Yurayura★Kakumei là một phép màu… đến mức có thể nói rằng, tất cả fan của Yuuna-chan được sinh ra đời chỉ để chờ đợi nó. Nếu giờ mà giữ em lại—thì anh nghĩ sẽ có vô số linh hồn tan biến đó.”
“Khoan!? Nói gì mà đáng sợ vậy!?”
“Vậy nên lúc này, anh không phải là Sakata Yuuichi, mà là ‘Tử thần lạc cõi tình’—anh có sứ mệnh tiễn em, Yuuka, tức Izumi Yuuna, đến Nagoya. Buổi biểu diễn này không chỉ là một buổi live bình thường! Nó là nghi thức cứu rỗi—để thanh tẩy linh hồn của toàn thể fan của Yuuna-chan!!”
“Quá lố rồi đó!! Đừng có biến in-store live thành nghi thức gì đó kỳ lạ như vậy!!”
Dù tôi đã giải thích rất logic, nhưng lại bị mắng te tua hơn.
Sau khi lườm tôi bằng ánh mắt ngước lên đầy trách móc… Yuuka thở dài.
“Lời của Yuu-kun thì hơi quá, nhưng… Em cũng biết chứ, là mọi người đang rất mong chờ. Vì thế—em cũng rất háo hức, và quyết tâm sẽ làm thật tốt.”
Tôi im lặng gật đầu khi nghe Yuuka từ tốn chia sẻ.
…Mà nói ra thì, tôi cũng hiểu điều đó mà.
Tôi biết rất rõ Yuuka luôn trân trọng người hâm mộ, và muốn làm mọi người cười vui qua buổi live này.
Nhưng đồng thời, tôi cũng hiểu… vì nỗi buồn phải xa nhau, nên em ấy mới muốn nũng nịu thế này.
“Đây, Yuuka.”
Chính vì hiểu điều đó, tôi dang rộng hai tay ra.
Yuuka liếc nhìn tôi một chút…
Rồi “bàm”—em ấy lao trọn vào lòng tôi.
“Em đi đây, Yuu-kun… Khi về rồi, em có thể nũng nịu với anh nhiều hơn không?”
“Đi cẩn thận nhé, Yuuka. Anh sẽ cổ vũ hết mình để buổi diễn thành công—và khi em về, anh sẽ ở bên em đến khi nào em thấy đủ.”
“……Ừm. Cảm ơn anh, Yuu-kun… Em yêu anh.”
Và thế là Yuuka lên đường đến buổi diễn hai ngày một đêm ở Nagoya.
Sau khi em ấy rời đi, tôi chợt nhận ra căn phòng yên tĩnh đến lạ thường.
—Trước mặt Yuuka, tôi đã cố tỏ ra mạnh mẽ.
Nhưng thật ra tôi cũng thấy… cô đơn lắm đấy.
“Uoooo! Yuuichi! Tao vừa quay ra được UR của Ranmu-sama rồi nèeee!!”
Khi đang quay gacha trong game Alice Stage, Masa đứng phắt dậy và hét toáng lên.
Thằng bạn cờ hó, náo loạn như một con thú của tôi — Kurai Masaharu.
Thằng này gây ồn ào đến mức chẳng thể cho người khác thấy được, nhưng vì đang ở phòng riêng, nên tôi cũng mặc kệ.
Đúng vậy. Hiện tại tôi đang chơi ở nhà Masa.
― Vì nhà không có Yuuka nên yên tĩnh đến mức không thấy thoải mái chút nào.
Dù khi ở cùng Masa thì lại ồn ào quá mức và cũng chẳng thoải mái hơn là bao.
“Yuuichi… hôm nay vận may gacha của tao khủng khiếp lắm! Đây đúng là quà Giáng Sinh sớm rồi còn gì.”
Thằng này còn đang run lên nữa.
“Santa mang vận may gacha đến cho mày à?”
“Đừng có ngốc thế. Ông già Noel của tao――chính là Ranmu-sama đấy. Người mang đến cho tao giấc mơ và hi vọng… Ugh!? Tao nhìn thấy rồi…! Ranmu-sama mặc đồ Noel, hình ảnh phù hợp nhất vũ trụ hiện ra rồi!!”
“Mày nói nghiêm túc đấy à?”
Tôi thở dài trước những lời nói vô lý liên tục tuôn ra.
Làm ơn bình tĩnh lại hộ tôi cái.
“Này Masa, cho tao nói một điều nhé… Người mặc đồ Noel hợp nhất vũ trụ chính là Yuuna-chan chứ ai. Nghĩ kĩ lại xem đi.”
“Thì là vậy với mày thôi… với mày thôi.”
Masa nhếch miệng cười đầy tự tin.
Không hợp với khuôn mặt thằng này tí nào.
“Mà nhờ có UR của Ranmu-sama, không khí bỗng dưng vui hẳn ra. Cảm giác buồn bã vì không thể đi xem buổi biểu diễn ở Nagoya như tan biến mất tiêu.”
“Đừng có giả vờ như đã thành triết nhân rồi chứ, bực thật. Aaa… sao tao vẫn không ra được Yuuna-chan chứ… Deru-chan thì bị trùng ba nháy rồi. Gacha siêu lừa à?”
“Chắc do cách mày ăn ở thôi, nó thể hiện ở vận gacha đấy.”
“Ít nhất thì tao sống đàng hoàng hơn mày mỗi ngày/”
“Ngây thơ quá, Yuuichi. Tao ấy… dù là đang trong giờ học, hay đang ăn cơm ở nhà, cũng không ngừng quay gacha! Và rồi, thần gacha đã mỉm cười với tao!!”
Đúng là một kẻ sống buông thả. Mong thằng này bị mắng cho tơi tả.
Tôi liếc nhìn Masa đang hưng phấn và cất điện thoại vào túi.
“Haa… Dù sao thì tao cũng sẽ nghỉ quay một lúc. Chờ vận may quay lại”
“Vậy trong lúc đó, xem cái này đi. “Nhân loại chính là hôn thê” — anime siêu hot mùa này đấy? Xem PV là hiểu luôn.”
―Đột nhiên bị ném cho cụm từ “hôn thê”, khiến tôi bất giác giật mình.
Masa thấy vậy liền nhíu mày nói:
“Gì vậy, không hứng thú à? Vậy đổi cái khác nhé? “Vị hôn thê bị chia năm”, tao mới mua đĩa blu-ray bản sự kiện đấy”
“… Sao mày cứ thích mấy thể loại có chữ hôn thê thế?”
“Hả? Có bó hẹp thể loại đâu. Nếu mày không thích romcom, thì xem cái khác cũng được? Có cái nổi tiếng lắm, cuối cùng nhân vật chính bị thay đổi đột ngột―”
Tôi cảnh giác vì sợ lại dính bẫy “hôn thê”, nhưng xem ra không phải.
Thật là dễ nhầm lẫn.
― Và sau cùng, hai đứa quyết định xem lại các video liên quan đến Alice Stage trên kênh chính thức.
“… Rui-chan nhảy vẫn đỉnh thật. Thật không hổ danh là thành viên trong 'Bộ tám Alice'."
“Ờ… nhưng mà Yuuichi này. Tao vẫn thích nhất là ca khúc nhân vật của Ranmu-sama, “Ranmu Ranmu☆Meteor Violet”, thích quá đi mất.”
“Tao cũng hiểu mà. Không chỉ đơn thuần là fan, mà giọng hát của Ranmu-chan đúng là phi thường, như từ một chiều không gian khác.”
“Giọng lạnh lùng của Ranmu-sama và giọng ngọt ngào của công chúa Yuuna hòa quyện… 'Dreaming Ribbon' của YuraKaku đúng là quốc ca rồi còn gì.”
“Quốc ca gì nữa, nó là bài hát chủ đề của Trái Đất luôn đó.”
Không rời mắt khỏi màn hình, tôi và Masa tiếp tục trò chuyện.
Người chơi Alice Stage sẽ thu hút bởi người chơi Alice Stage khác.
Ở cạnh Masa thật thoải mái, vì tôi không cần phải giữ kẽ.
“Này, Yuuichi. Nghe thì lạ, nhưng… hôm nay nhìn mày, tao cảm thấy yên tâm thế nào ấy.”
“… Hả?”
Khi tôi đang mải mê với thế giới trong màn hình, Masa bỗng lẩm bẩm điều kỳ quặc.
Tôi quay sang nhìn Masa, thắc mắc.
“Nói cái gì vậy? Nếu là tính làm mấy trò BL thì đi chỗ khác nhé?”
“Không phải, đồ ngốc. Tao cũng chỉ thích gái đẹp thôi, được chưa. Ý tao là… đã lâu lắm rồi tao mới thấy mày tươi tắn vào khoảng thời gian này trong năm.”
“Thời gian này là sao?”
“Gần Giáng Sinh, mày lúc nào cũng trầm trầm đúng không? Từ hồi lớp 7 cơ mà.”
― À.
Gì thế này. Bảo chỉ thích gái đẹp thôi cơ mà.
Vậy mà quan sát kỹ thế, đúng là thằng bạn nối khố của tôi.
“Cấp 2 mày từng có thời tung hoành, nhưng riêng Giáng Sinh là sẽ về nhà ngay. Lúc Raimu rủ đi tiệc Giáng Sinh, mày cũng từ chối ngay tức khắc còn gì.”
“… Đừng có gọi là thời tung hoành. Khơi lại lịch sử đen là phạm pháp đó.”
Thấy ngứa ngáy nên tôi nói đùa, nhưng đúng là như vậy thật.
Từ hồi lớp 7, tôi đã quyết định sẽ luôn ở bên gia đình vào dịp Giáng Sinh.
“Masa cũng biết mà… thời điểm này hồi lớp 7, nhà tao rối tung lên.”
“Bạn nối khố nên tao biết chứ.”
“… Tao đã làm Nayu chịu nhiều tổn thương. Hồi tiểu học, chuyện bố mẹ cãi nhau, rồi mẹ rời đi, tao bị từ chối năm lớp 9 và trốn biệt―nên ít nhất vào dịp Giáng Sinh, tao muốn làm tròn trách nhiệm của anh trai.”
“Yuuichi mà như thế… thật lòng tao rất nể đấy. Suýt yêu luôn.”
“Mày im đi.”
Cuối cùng lại chửi nhau cho bớt ngại — vừa vặn dễ chịu.
Tám chuyện tào lao với Masa như này là thoải mái nhất.
“Mà này. Tao không rõ có chuyện gì, nhưng… dạo gần đây nhìn mày, tao thấy nét mặt mày dịu hẳn đi, khác hẳn hồi cấp 2.”
“Sao dạo này cứ nói chuyện về ngoại hình của tao vậy? Mày thích cơ thể tao à?”
“Đừng đùa, đồ ngốc. Dù sao thì… mày vui vẻ là tốt rồi.”
―― Thằng bạn nối khố. Thằng bạn cờ hó. Đồng chí Alice Stage.
Nói toàn chuyện nhảm nhí, nhưng trong lòng lại rất biết quan tâm.
Dù hơi ngượng khi nói ra, nhưng 'bạn thân' là từ mô tả chính xác nhất.
“… Này, Masa. Thật ra thì này.”
Trước người bạn lâu năm này, tôi quyết định nói ra điều bấy lâu nay chưa từng dám hé lộ.
“Dạo gần đây thôi… nhưng mà tao đã có… một vị hôn thê.”
“Biết rồi. Là công chúa Yuuna đúng không?”
――Hả?
Trước câu trả lời dứt khoát như chuyện hiển nhiên, tôi câm lặng.
“Hả? M-Masa, mày biết…”
“Dĩ nhiên rồi. Mày nghĩ tao đã ở cạnh mày bao lâu rồi hả?”
Thì ra… Masa đã nhận ra từ lâu.
Rằng tôi đã đính hôn với Izumi Yuuna — tức Watanae Yuuka, người lồng tiếng cho Yuuna-chan.
Masa giỏi thật.
Vì quá mê Ranmu-chan nên cuối cùng thằng này đã đạt được trình độ quan sát như Shinomiya Ranmu rồi ư―
“Tiện thể nói luôn, tao thì đã kết hôn rồi nhé! Với Ranmu-sama!!”
“………Hả?”
Trước lời ngu ngốc bất ngờ, tôi không nhịn nổi phải bật ra âm thanh kỳ lạ.
Masa thì không để tâm, tiếp tục thao thao bất tuyệt.
“Ranmu-sama ấy mà, nếu kết hôn thì sẽ lộ ra mấy điểm ngốc nghếch đấy. Trong mấy sự kiện từng có đó, mấy hành động kỳ cục của Ranmu-sama… Nhìn tận mắt thì gap moe đó mê mẩn lắm luôn!!”
“… Đó là tưởng tượng của mày đấy chứ?”
“Sao tự dưng trở mặt vậy!? Nếu mày nói thế, thì chuyện đính hôn với công chúa Yuuna cũng y chang còn gì!!”
Tôi xin rút lại lời vừa rồi. Thằng này khác hẳn Shinomiya Ranmu.
Masa vẫn là Masa của mọi khi… khiến tôi cảm thấy thật yên tâm.