My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

31 448

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

13 685

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

33 114

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

21 152

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

32 1252

Tập 5 - Chương 9: Khi hôn thê của tôi nói chuyện với bạn cờ hó của tôi, thì chuyện không thể tin được đã xảy ra?

Này, Yuuichi! Nhìn cái này nè!!

Giờ nghỉ trưa.

Tôi đang úp mặt ngủ gật trên bàn thì Masa, với tinh thần hưng phấn không biết từ đâu ra, gọi tôi dậy.

Tôi ngước lên nhìn thử xem có chuyện gì… thì thấy Masa đang nhảy một điệu nhảy kỳ quặc!

Ờm… ngay cả người không chuyên cũng thấy rõ là không đẹp mắt tí nào. Thằng này bị gì vậy trời?

"Haa… haa… thấy chưa, Yuuichi!?"

"Mày đang bắt chước con cá chép sắp bị giết trên thớt à?"

"Không phải! Đồ ngốc! Rõ ràng là điệu nhảy “Dreaming Ribbon” của Yurakaku còn gì!! Cuối cùng tao cũng đã học xong rồi đó… Tao đã tiến thêm một bước để trở thành tồn tại ngang hàng với Ranmu-sama!"

"Mày nên đi xin lỗi toàn bộ fan của Ranmu đi, thật đấy…"

Trong lúc chúng tôi đang trò chuyện ngớ ngẩn như mọi khi...

"Có vẻ vui nhỉ."

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng và đầy áp lực vang lên từ phía sau.

Tôi quay lại thì thấy Watanae Yuuka đang đứng đó.

Mái tóc dài được buộc kiểu đuôi ngựa. Đeo kính. Không hề thay đổi nét mặt, em ấy lạnh lùng nhìn xuống tôi… đó là Yuuka trong chế độ ở trường.

"Oa, Watanae-san… C-có chuyện gì vậy?"

"O…oi, Yuuichi! Lần này mày nên là người xin lỗi đi! Dù tao không biết chuyện gì, nhưng chắc chắn lỗi là do mày rồi đấy!!"

"Sao lại vậy chứ!? Tao có làm gì đâu mà―"

"……Quả nhiên, trông cậu vui vẻ thật đấy."

Giọng của Yuuka lần này như có phần mạnh mẽ hơn lúc nãy.

―Gì vậy trời, thật luôn à? Tôi đã làm gì sai sao?

Tôi chỉ ăn trưa, gục đầu trên bàn ngủ gà ngủ gật, rồi tám chuyện nhảm nhí với Masa thôi mà?

Hay ít ra thì… chuyện điên rồ như nhảy vụng về bài "Dreaming Ribbon" cũng đâu phải do tôi, tại sao lại trút giận lên đầu tôi?

"Này, Sakata-kun… cậu có rảnh không?"

"Ừ… à, có chứ…?"

Tôi không hiểu được ý định của Yuuka, tôi chỉ biết đáp lại dè dặt.

Em ấy khẽ hất cằm về phía hành lang và điềm tĩnh nói:

"――Ra ngoài nói chuyện chút đi?"

Và rồi, tôi bị Yuuka dẫn đến chỗ khuất gần cầu thang, nơi chẳng có ai qua lại.

"Xin lỗi nhé, Yuu-kun. Gọi anh ra đột ngột thế này…""

"Không sao đâu… chắc giờ này mọi người đều nghĩ anh đang bị mắng thê thảm lắm đấy."

――"Ra ngoài nói chuyện chút đi".

Nếu một Yuuka đeo kính, ánh mắt sắc lạnh, không biểu cảm nói câu đó, ai mà chẳng nghĩ là đang nổi giận thật sự.

"Thế… có chuyện gì sao?"

"Ừm, là như thế này. Như em đã nói hôm trước, em muốn thân thiết hơn với các bạn trong lớp. Em không muốn tốt nghiệp cấp ba mà vẫn chỉ là một Yuuka nghiêm túc, xa cách như bây giờ… Em không thích điều đó."

À, chuyện đó thì tôi nhớ.

Yuuka muốn có thể cười đùa, nói chuyện thoải mái với mọi người trong lớp hơn, và có một buổi tốt nghiệp thật vui vẻ, trọn vẹn.

"Vì vậy mà hôm trước, em đã cố gắng hoà nhập vào nhóm bạn gái mà trước đây chưa từng nói chuyện mấy, đúng không? Em làm tốt mà."

"…Chẳng đi đến đâu cả."

Nghe tôi nói vậy, như thể đã chạm phải nỗi lòng nào đó, Yuuka chùng người xuống.

Em ấy ngước lên nhìn tôi bằng ánh mắt ngập ngừng và có phần mong đợi…

"Do mọi người đều tốt bụng nên em mới tạm ổn thôi. Chứ lúc đó, rõ ràng em hành động đáng ngờ lắm luôn."

"Thì… đúng là em cư xử hơi kỳ thật…"

"Em muốn sửa điều đó. Em muốn có thể nói chuyện với mọi người một cách tự nhiên hơn… Vì thế! Em định nhờ anh giúp để thử bắt chuyện với Kurai-kun!!"

――……Hả?

Trong tất cả mọi người, sao lại chọn đúng thằng Masa?

"Anh thấy đấy, Kurai-kun hay nói chuyện với anh mà, đúng không? Còn em thì, mỗi ngày đều nhìn anh ở trường hàng trăm lần, vừa nghĩ 'Dễ thương quá đi', 'Nụ cười đẹp ghê', 'Thích quá trời luôn' đấy?"

"Khoan đã nào. Sao tự nhiên lại xuất hiện tiền đề như vậy!?"

"Tại vì em nhìn anh suốt như vậy mà, nên cũng hiểu được phần nào cách Kurai-kun nói chuyện với anh. Với lại, bọn mình còn chung nhóm trong chuyến du lịch ngoại khoá nữa… So với những bạn khác, chắc nói chuyện với cậu ấy sẽ dễ hơn một chút nhỉ!"

……Thật không?

Dù đã nghe em ấy giải thích đàng hoàng, tôi vẫn không thấy thuyết phục gì cả.

Nhưng mà… đã là Yuuka thì, một khi em ấy đã quyết định, cản cũng vô ích thôi.

"Ờ thì, không biết có suôn sẻ không, nhưng… nếu em muốn đến thế thì, anh, em và Masa cùng nói chuyện thử xem? Ở mức mà không để lộ mối quan hệ giữa hai đứa mình thôi nhé."

"Vâng ạ! Mình cùng thử đi! Em sẽ làm hết sức để nói chuyện với Kurai-kun… cố lên nào~!!"

Yuuka trông hăng hái lắm.

Nhưng không hiểu sao…

Tôi có linh cảm rất xấu về chuyện này.

"—!? Yu... Yuuichi... Mày ổn chứ?"

Tôi và Yuuka cùng nhau quay lại lớp thì Masa mở to mắt, nín thở khi nhìn thấy cảnh đó.

"Wa... Watanae-san... chắc chắn là Yuuichi đã gây rắc rối gì đó rồi phải không!? Xin lỗi! Là bạn của cậu ấy, tôi cũng xin cúi đầu tạ lỗi... nên làm ơn, xin hãy tha mạng cho cậu ấy!!"

Hơi quá lố rồi đó.

Thằng này nghĩ Yuuka là sát thủ hay gì vậy chứ?

Có lẽ do thấy Masa quá hoảng hốt nên Yuuka nhíu mày lại đầy bối rối.

"...Cậu làm vậy, tôi cũng không biết phải xử lý thế nào."

"Chỉ cúi đầu thôi mà cũng không được tha sao!? Khốn kiếp... làm sao tôi có thể thay đổi số phận này đây...!?"

"Masa, bình tĩnh. Không ai chết cả. Không cần du hành thời gian để thay đổi số phận đâu. Thật đấy."

Vào lúc thế này, nếu có Nihara-san giúp một tay thì chắc xử lý tình huống sẽ dễ hơn nhiều... nhưng tiếc là trong lớp không thấy cô ấy đâu.

Tức là tôi phải tự mình đối phó với tình huống tồi tệ này... Quá khó nhằn rồi.

"À, này Masa? Yuuka-san không gọi tao ra ngoài để hành hung hay gì đâu... là về chuyến du lịch ngoại khoá đấy! Cậu ấy chỉ muốn trả lại tiền lẻ mà tao cho mượn thôi!!"

"Ể... thì trả ngay trong lớp cũng được mà? Sao lại phải gọi ra tận hành lang?"

Chuẩn không cần chỉnh...

Tôi tự đào hố chôn luôn rồi... giờ phải xoay xở thế nào để cứu vãn đây?

Làm ơn đi, cô nàng gyaru hướng ngoại nào đó...

"Ku... Kurai-kun...! Chuyến du lịch học đường vui thật nhỉ!!"

Đang lúc nguy cấp thì Yuuka tung chiêu quyết định.

Bằng cách phớt lờ hoàn toàn thắc mắc của đối phương, cô ấy mạnh bạo chuyển hướng sang chủ đề tán gẫu.

Masa hơi nghiêng đầu vì mạch hội thoại chẳng đâu vào đâu, nhưng vẫn cẩn trọng trả lời:

"Ờ... ờ thì, cũng vui thật đó? Tôi còn được thấy cả thánh địa anime nữa! Yuuka-san, cậu thích nhất chỗ nào?"

"Vâng. Tôi thích nhất là biển."

"V-vậy à... tôi lại không đi biển được. Cậu đã làm gì vậy ở biển?"

"Vâng. Tôi xuống biển và nghịch nước."

"...V-vậy à..."

f9c9656c-6307-4188-9bc5-a81831533435.jpg

Đây... là Alexa à!?

Cách trả lời như máy móc làm tôi chỉ muốn ôm đầu thở dài.

Phải cố gắng đỡ lời thôi... lên nào, tôi ơi!

"Nói mới nhớ, Masa. Mày có mua gì làm quà không? Thì chuyện là, Yuuka-san cũng tò mò lắm đó!"

"Ể, ề ê! Tất nhiên là tôi rất tò mò!! Cậu đã mua cái gì vậy hả Kurai-kun? Nói thật đi! Là gì thế? Gì cũng được hết! Nói đi...!"

"Híííí...!!"

Masa hét lên vì bị Yuuka dồn ép quá mức.

Ừ thì, cũng đúng thôi. Vừa rồi thật sự quá đáng sợ.

Có lẽ với Yuuka, đó chỉ là sự quyết tâm kiểu “Nhất định phải duy trì cuộc hội thoại!”, nhưng lại hơi quá đà.

"Ch-chờ chút, đi ra đây tí! Yuuichi!!"

Masa cuối cùng cũng cảm thấy nguy hiểm từ tình hình hỗn loạn này.

Masa vội đặt tay lên vai tôi, rồi kéo mạnh tôi ra góc lớp.

"...Này, Yuuichi? Có phải Yuuka-san hơi kỳ lạ không?"

"V-vậy à? Cậu ấy vẫn như mọi khi mà?"

"Không đời nào! Bình thường thì Yuuka-san đâu có nói chuyện nhiều như vậy... Hôm nay lại cứ liên tục bắt chuyện. Còn kiểu ra đề tài như gượng ép nữa."

Masa nhạy thật. Đúng là mấy chuyện đó toàn là chủ đề gượng ép cả.

Có lẽ nên dừng kế hoạch này lại rồi... nếu cứ tiếp tục thế này, thay vì kết bạn thêm, Yuuka có khi lại bị đồn là người kỳ quặc mất.

Trong lúc tôi đang lơ đãng nghĩ thế, Masa thở dài thật sâu rồi nói:

"Chết thật rồi... Giờ thì tao hiểu rồi. Đây chắc chắn là... cậu ấy có tình cảm với tao, đúng không?"

"Hả?"

Vì câu nói quá hoang đường nên tôi buột miệng phát ra âm thanh ngớ ngẩn.

Thế nhưng, Masa chẳng hề bận tâm và tiếp tục:

"Bình thường thì mình không nói chuyện với ai... nhưng mỗi khi nghĩ đến Kurai-kun, mình lại trằn trọc không ngủ được. Cảm xúc này... có khi nào là tình yêu? Phải làm sao đây, tim tôi cứ đập thình thịch mãi không ngừng...!"

"Chờ đã, tự dưng đổi sang giọng giả gái là sao!?"

"Được rồi, mình sẽ lấy hết dũng khí để bắt chuyện với Kurai-kun! ...Nhưng mình vụng về quá nên nói không trôi. Thật ra, mình chỉ muốn nói... rằng mình thích cậu ấy mà thôi!"

Masa bắt đầu trình diễn màn kịch tưởng tượng bằng giọng nữ.

Không còn từ gì khác ngoài... ghê tởm.

"...Cứ như là Yuuna-hime ấy nhỉ? Thật sự là một tình huống ngọt ngào đấy... Nhưng mà, tao đã có Ranmu-sama trong tim rồi.

Khi nhìn Masa cứ ba hoa tự đắc, không hiểu sao... tôi bắt đầu thấy bực bội.

"Ê này, Yuuichi... mày nghĩ làm sao để từ chối Yuuka-san mà không khiến cô ấy bị tổn thương?"

"...Không biết."

"Hả? Sao mày trông khó chịu thế?"

"...Không có gì."

"Hiiii!? Phản ứng lạnh như băng y hệt Yuuka-san luôn ấy!?"

—Tôi biết rõ là mình đang vô lý.

Tôi cũng hiểu được phần nào lý do khiến Masa nghĩ theo chiều hướng đó.

Nhưng mà. Xin lỗi thật lòng, nhưng mà...

Phải nghe Masa cứ lải nhải "Yuuka thích tao" hết lần này đến lần khác—thật sự khiến tôi không chịu nổi.

"Quả nhiên là do Kurai bị ảo tưởng rồi. Để mình nói rõ luôn theo góc nhìn con gái nè... Việc Yuu-chan thích cậu là chuyện KHÔNG BAO GIỜ xảy ra! Tuyệt đối không. Đây là sự thật. Cậu đúng là đùa quá đáng rồi. Cậu đang tự ảo tưởng đấy. Tốt nhất nên bỏ ngay cái suy nghĩ đó đi. Ngay lập tức. Ngay tức khắc. Thiệt đó. Mình khẳng định chắc chắn luôn!"

"...Ờ..."

Ngay trước giờ học, sau khi cả bọn quay lại chỗ ngồi.

Sau khi nghe tôi kể lại toàn bộ sự việc, Nihara-san đã nhét thẳng vào đầu Masa sự thật "không có cửa" bằng một lực kinh người... khiến Masa ủ rũ gục đầu xuống. Mọi chuyện kết thúc.

"Cảm ơn nha, Nihara-san... Cậu thật sự đã cứu tôi một bàn thua trông thấy."

"Thôi mà, có gì đâu. Mà này, Sakata nè, chẳng lẽ cậu ghen với Kurai hả? Buồn cười quá đi mất~. Không đời nào Yuu-chan lại xiêu lòng với ai khác ngoài Sakata được đâu. Kể cả trời sập cũng không xảy ra chuyện đó."

"Ờ thì, tôi biết mà. Nhưng mà dù vậy... tôi vẫn thấy khó chịu sao đó."

"Aha ha! Dễ thương ghê~. Kiểu gì Yuu-chan nghe được cũng vui lắm đó."

“Có gì mà vui chứ…”

Tôi vừa lẩm bẩm trong đầu, thì chợt nhận ra — không biết từ lúc nào, Yuuka đã gửi RINE cho tôi.

Tôi giấu điện thoại dưới bàn, lén mở tin nhắn từ Yuuka.

Và hiện lên… đúng y như những gì Nihara-san đã nói.

"Ehehe~. Yuu-kun ghen á hả, đáng yêu quá trời luôn, làm em vui ghê á~. Nhưng mà… chuyện em thích ai khác ngoài Yuu-kun thì, không đời nào có đâu~. Yuu-kun đúng là ngốc mà♪"