Tôi thọc tay vào túi áo khoác phao, toàn thân run lên cầm cập.
Hơi thở phả ra… giờ đã không còn nhìn thấy nữa.
Và… lạnh đến mức tưởng chừng như sắp chết.
"Yuu-kun... em... em không chịu nổi nữa rồi…"
"Yuuka! Em phải tỉnh táo lên! Ngủ là chết đấy!?"
Vẫn ghì chặt chiếc áo khoác trắng dày quanh ngực, Yuuka bám chặt lấy tôi, hai hàm răng va vào nhau lập cập.
Chúng tôi đang lâm vào tình cảnh chẳng khác nào bị lạc trong núi tuyết — giữa Hokkaido băng giá.
Chỉ mới ban nãy thôi, cả hai còn đang ngắm cây thông Noel được trang hoàng bằng tuyết và đèn rực rỡ… nhưng lúc này, như thể tất cả chỉ là một giấc mơ.
Giờ đây — là một trận bão tuyết dữ dội.
Tuyết rơi dày đặc đến mức vài mét phía trước cũng không nhìn thấy gì.
"Yuu-kun… mệt quá rồi… em cũng mệt lắm rồi…"
"Đừng nói mấy lời như cắm cờ tử nữa! Aaaa, không thấy nổi đường luôn!!"
Tuyết dưới chân ngày càng dày, việc đi lại trở nên khó khăn.
Tệ thật… kiểu gì cũng không thể quay lại khách sạn nổi.
Yuuka thì bắt đầu đờ đẫn vì lạnh… Nếu cứ tiếp tục thế này, thực sự quá nguy hiểm.
"...A"
Chính lúc đó, một phép màu đã xảy ra.
Trước mắt chúng tôi — những người tưởng như sắp mất mạng — xuất hiện một khách sạn nhỏ!
"Yuuka, là khách sạn kìa! Tuy có lỗi với Hachikawa-san vì đã cất công đặt chỗ, nhưng giờ ta phải trú tạm ở đây đã!!"
"…Fué~"
Không ổn, đầu óc Yuuka bắt đầu không hoạt động nữa rồi!
Vậy nên…
Tôi và Yuuka quyết định ở lại khách sạn mà chúng tôi gặp được như một phép màu đó.
…chúng tôi đã quyết định ở lại, nhưng…
Ngay khi vội vàng bước vào phòng, tôi chết lặng.
Tường màu hồng. Gối hình trái tim đặt trên giường đôi. Đèn lờ mờ kiểu đèn chùm.
Khác hẳn với khách sạn mà tôi tưởng tượng.
Toàn bộ không gian ở đây… có cảm giác rất mờ ám.
Chẳng lẽ nào… dù từ bé đến giờ chưa từng vào chỗ như vậy…
Đây không phải là khách sạn thông thường… mà là khách sạn tình yêu, đúng không!?
“Fuhée, mệt quá…”
Trái ngược hoàn toàn với tôi — người mặt cắt không còn giọt máu — Yuuka lộ vẻ nhẹ nhõm, lao lên giường!
Em ấy ôm lấy chiếc gối hình trái tim rồi bắt đầu lăn lộn.
…Tại sao vậy nhỉ. Tự nhiên cảm thấy như mình vừa chứng kiến điều gì không nên thấy.
Không hề hay biết tâm trạng của tôi, Yuuka nở nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn anh nhé, Yuu-kun. Nếu không nhờ anh tìm thấy khách sạn này, chắc em chết cóng mất rồi…”
“Ừ… thôi thì… em đi tắm trước đi? Không là cảm lạnh mất.”
“Vâng! Anh cũng nên tắm sớm đó, để em tắm nhanh thôi nhé!”
Nói một cách vô tư như thế, Yuuka cầm áo choàng tắm đặt trên bàn rồi bước vào phòng tắm.
Đồng thời… tôi ôm đầu, nhớ lại câu mình vừa nói.
— Mình vừa nói "Em đi tắm trước đi", đúng không!?
Tại sao mình lại nói một câu như vậy… đây là khách sạn tình yêu mà!?
Nghĩ thế nào đi nữa… chẳng phải tôi vừa tự chôn nấm mồ hay sao!?
“Không, vẫn chưa phải lúc để hoảng… bình tĩnh lại, Yuuichi, bình tĩnh lại…”
Tôi vừa đập đầu vào tường, vừa cố xua đi những suy nghĩ rối bời.
Đưa não bộ vào hoạt động hết công suất.
“…Trông Yuuka có vẻ chưa nhận ra đây là khách sạn tình yêu nhỉ? Đúng rồi, có khi nào Yuuka… còn chưa biết đến sự tồn tại của khách sạn tình yêu? Nếu vậy thì cứ xử sự như đang ở khách sạn bình thường, rồi đợi hết bão tuyết thì về thôi…”
“Ờm… Yuu-kun…”
“Wahh!?”
Đang lẩm bẩm một mình thì không biết từ lúc nào Yuuka, vừa tắm xong — đã đứng ngay trước mặt.
Phản xạ đầu tiên của tôi là… nhảy lùi lại.
— Yuuka sau khi tắm xong đang khoác một chiếc áo choàng tắm trắng muốt.
Mái tóc vẫn còn ướt dính nhẹ vào vùng xương đòn, trong khi ngực áo hơi mở, để lộ một khe ngực rõ rệt.
Nói một cách nhẹ nhàng thì… hình ảnh Yuuka lúc này quá đỗi quyến rũ, đến mức như thể điều gì đó trong tôi sắp phát nổ.
“…Yuu-kun cũng nên đi tắm đi…”
Yuuka che miệng bằng khăn, khẽ nói với ánh nhìn hơi e thẹn.
Đôi tai em ấy… đỏ ửng lên chưa từng thấy, có lẽ do vừa tắm nước nóng xong.
“Ừ, ừm! Anh sẽ vào ngay để không bị cảm! Rồi chúng ta cứ ở đây như bình thường, ngủ như bình thường!! Bình thường thôi mà! Cực kỳ bình thường—”
“…Khách sạn tình yêu.”
Tiếng Yuuka thì thầm — vang vọng khắp đầu tôi như một tiếng chuông chói tai.
Tôi hoàn toàn đóng băng, không nói được gì… và Yuuka tiếp tục.
“…Ưm, đừng hiểu lầm nhé? Em chỉ từng thấy trong manga thôi… đây là lần đầu tiên em đến đó nhé? …Khách sạn tình yêu.”
Và như thế…
Đêm ở khách sạn tình yêu của tôi và Yuuka… chính thức bắt đầu.
“Nè nè, Yuu-kun! Nhìn nè, trong phòng có cả máy chơi game đó!! Còn có cả karaoke nữa thì phải!”
Tôi vừa tắm xong, mặc áo choàng tắm, bước vào phòng trong tình trạng căng thẳng đến mức như sắp ngưng tim.
Còn Yuuka thì đang duỗi chân đạp đạp trên giường, trông vô cùng thoải mái.
Cái vẻ quyến rũ sau khi tắm đã biến đâu mất. Trở lại là Yuuka ngây thơ, dễ thương thường ngày.
“Nè, anh có biết game này không? Hồi còn ở nhà em chơi với Isami suốt luôn á~”
“À, anh cũng hay chơi với Nayu… Mỗi lần chơi là nó lại dùng toàn bài phá hoại, cố tình khiến anh phá sản, lần nào anh cũng thua.”
Vì Nayu cứ chơi kiểu hãm hại nên hai đứa suýt nữa đánh nhau mấy lần. Đến giờ nghĩ lại vẫn chẳng thấy vui chút nào.
“……!?”
Yuuka đang nằm ngửa trên giường, cầm hộp game, thì—vùng ngực xảy ra chuyện lớn.
Cụ thể là, áo choàng tắm bị xộc xệch, khe ngực lộ rõ sâu hoắm. Có vẻ như em ấy không mặc áo lót, và trông thật mềm mại, đầy đặn…
“…Nè, Yuu-kun”
“Vâng, anh xin lỗi!!”
Giọng Yuuka bỗng trầm xuống, khiến tôi lập tức quỳ xuống trên thảm, cúi đầu thật sâu.
Tôi biết là mình có lỗi, nhưng xin hãy tha thứ.
Bởi vì… khi có khe ngực trong tầm mắt, bản năng đàn ông không thể không nhìn. Chắc chắn không chỉ mình tôi!
“Ơ… Hả? Sao anh lại quỳ xuống thế?”
“Ơ? À thì… vì anh tưởng em đang giận…”
“Em á? Em có giận gì đâu? Ngược lại—em còn lo không biết anh có thấy ghê tởm không ấy chứ…”
“…Ghê tởm? Vì cái gì?”
Cảm giác như hai đứa đang nói hai chuyện khác nhau.
Tôi vẫn đang quỳ, ngẩng mặt lên từ từ.
Yuuka vùi mặt vào chiếc gối hình trái tim rồi khẽ nói:
“…Tại vì em đã lỡ nói mấy từ dâm dục Như ‘khách sạn tình nya chẳng hạn …”
“‘Khách sạn tình nya’ nya!? Lúc nãy em vẫn gọi bình thường là khách sạn tình yêu mà!?”
“…Thấy chưa. Anh đang giận mà.”
Yuuka vẫn úp mặt vào gối, vai trùng xuống.
Em ấy đang bận tâm sao… Tâm lý con gái thật khó đoán.
“Không có gì ghê cả đâu. Trong mấy manga tình cảm hài có tí ecchi cũng hay nhắc đến mà.”
“Cả mấy bộ BL con trai thân mật với nhau cũng có nhắc á~”
“Ờm… tại sao em lại tự thú là biết từ manga BL vậy?”
Vẫn úp mặt vào gối, Yuuka ôm đầu như muốn chui xuống đất. Mặt em ấy chìm sâu trong gối. Khéo thật.
“Nhân tiện thì, Yuu-kun có từng… tới khách sạn tình eo chưa~?”
“Chưa nha!? Em đang kiểm tra cái gì vậy!?”
“Không~ Em chỉ nghĩ sẽ tốt nếu anh chưa từng thôi~ Không có ý gì khác đâu~ fuhê~”
Tiếng cười nhỏ nhỏ đầy mãn nguyện ấy vang lên cuối câu.
Cuộc trò chuyện này… cũng không khác mấy so với khi tụi tôi ở nhà.
Chỉ là… vì nơi này là khách sạn tình yêu, nên mọi thứ bỗng trở nên ngại ngùng lạ lùng.
Để lảng tránh cảm giác đó, tôi đứng dậy, quay người đi, tránh ánh mắt Yuuka.
―Và rồi.
Tôi thấy một chiếc túi nhỏ hình vuông trên bàn.
“…Gì vậy trời!?”
“Hả?”
Phản ứng quá lố của tôi khiến Yuuka nhấc mặt khỏi gối, nhìn tôi đầy nghi ngờ.
Tôi lập tức bước tới che cái túi ấy lại, chắn trước mặt em ấy.
“…Yuu-kun, anh giấu gì đó đúng không?”
“Em nhìn nhầm đấy.”
“Thế thì cho em xem đằng sau đi~”
Không, không được.
Bởi vì cái túi vuông đó — rõ ràng là ‘ba con sói’.
Thứ người ta dùng khi nam nữ làm chuyện ấy — ba con sói trong truyền thuyết.
Tôi từng nghĩ nó là truyền thuyết đô thị. Vì chưa bao giờ tận mắt thấy thật.
“…Yuu-kun, chắc quen với khách sạn tình êu lắm rồi. Nên mới giấu giấu giếm giếm thế chứ gì.”
“Chim hoạ mi hả… không phải mà! Là lần đầu mà!”
“Vậy thì cho em xem đằng sau đi~”
“…Hừm.”
“‘Hừm’ cái gì chứ!? Uwaa~! Yuu-kun là học sinh cấp ba mà lão luyện ghê~!!”
“Đây là vu khống trắng trợn đấy! …Được rồi, chờ chút.”
Tới mức này thì không thể tránh được nữa.
Tôi nhanh tay nhặt chiếc túi sau lưng, đổi tư thế, ngồi xuống giường.
Kỹ năng che giấu phải nói là điêu luyện.
Giờ chỉ cần giấu cái này vào đâu đó ngoài tầm mắt Yuuka là—
“…Anh giấu gì trong tay đúng không? Đồ ngốc Yuu-kun.”
Bị phát hiện rồi.
Chắc không hài lòng với thái độ giấu giếm của tôi, Yuuka phồng má.
“Được rồi! Trong tình huống này, phải dùng biện pháp mạnh thôiーhey!!”
“Chờ, Yuuka!? Khoan đã, nếu em lao đến như vậy thì…”
Trước khi tôi kịp nói hết câu, Yuuka đã nhào đến ôm lấy tôi.
Tôi mất thăng bằng, bị đẩy ngã xuống giường — cùng Yuuka.
Rồi, trong tư thế chồm người trên tôi, Yuuka nhặt lên món đồ rơi trên giường.
“…Cái này là gì thế? Tem dán tặng kèm trong snack à?”
“Khách sạn tình yêu nào có tem tặng kèm snack chứ!! Là bao cao su! Bao cao su đó!”
“Bao, bao cao su!? …Ể? B-b-b-bao cao su!?”
Tôi đành phải nói thật trong tuyệt vọng, và mặt Yuuka đỏ bừng lên.
Em ấy vẫn giữ bao cao su trong tay — rồi nhào tới ôm chặt lấy tôi.
“Khoan!? Tại sao lại thành ra thế này!? Anh vẫn chưa chuẩn bị tinh thần…”
“Không phải vậy! U-nyaaaa! Em xấu hổ quá! Không dám nhìn mặt anh luôn áaaa!!”
―Cạch
“Kyah!?”
“Ể?”
Yuuka vẫn đang ôm tôi giãy giụa, thì… đèn trong phòng bỗng tắt phụt.
Có lẽ trong lúc em ấy vùng vẫy, tay đã đụng vào công tắc.
Và vì Yuuka sợ bóng tối, em ấy lại càng siết chặt tôi hơn.
Tại một khách sạn tình yêu nơi đất khách.
Một cặp hôn thê, cả hai mặc áo choàng tắm, ôm nhau.
Đèn phòng tắt, cùng nằm trên một chiếc giường.
Hơi thở của Yuuka phả nhẹ lên cổ tôi.
Hương thơm dịu ngọt từ cơ thể em ấy khiến mũi tôi ngây ngất.
Trong khung cảnh có thể phá hủy lý trí một cách toàn diện như thế,
Đêm ở Hokkaido… vẫn còn dài…