Tôi đút tay vào túi áo khoác phao và lặng nhìn phố xá phủ đầy tuyết trắng.
Hơi thở phả ra trắng xóa một cách lạ thường.
Và tiết trời lạnh đến tê tái.
“...Lẽ ra mình nên mặc thêm một lớp nữa mới phải.”
Gió lạnh tới mức tưởng chừng như đang cứa vào da.
Quả nhiên cái lạnh ở đây khác hẳn với vùng Kanto...
Đúng vậy — nơi này là Hokkaido giữa tháng mười hai.
Nhiệt độ ngoài trời đã xuống dưới mức đóng băng — một vùng đất lạnh thấu xương.
“A, Yuu-kun kìa! Yuu-kunnnn!!”
Tôi đang run lập cập vì rét, chợt nghe thấy có người gọi tên mình.
Và khi ngước lên nhìn—đó là một cô gái đang vẫy tay cực kỳ phấn khích.
“Yu—u—ku—n—!!”
“Này, Yuuka!? Đừng gọi to thế chứ! Ngoài trời đấy, đang ở ngoài đấy!!”
“Có sao đâu mà~! Dù gì thì cũng là Hokkaido cơ mà! Không phải lo bị người quen bắt gặp đâu nhee~!”
Người đang ríu rít chạy tới như cún con ấy chính là hôn thê của tôi — Watanae Yuuka.
Yuuka trong “chế độ ở nhà” — tháo kính, thả tóc dài đen nhánh.
Em ấy mặc áo blouse hồng nhạt, khoác bên ngoài một chiếc áo khoác trắng dày, mỉm cười nhẹ nhàng rồi ôm chặt lấy cánh tay tôi.
“Hehe~♪ Hẹn hò ở Hokkaido cùng Yuu-kun~♪”
“Anh bảo rồi mà, đừng bám sát thế. Nổi bật lắm đó.”
“Khôôôôông~! Đây là cơ hội ngàn vàng để không phải lo ánh mắt người quen đó nha? Trường hợp thế này — không bám lấy thì trời phạt mất thôi!!”
“Không muốn đâu, thần gì mà bắt người ta phải dính chặt mới tha thứ vậy chứ!”
“...Này, hai đứa. Có vẻ các em đã quên mất là chị vẫn còn đang đứng ở đây nhỉ?”
Như thể đã đồng thuận từ trước, tôi và Yuuka vội vã tách nhau ra.
Quản lý của Izumi Yuuna — Hachikawa-san vừa nhìn cảnh ấy bằng ánh mắt ngán ngẩm, vừa thở ra một hơi dài đến bất tận.
“...Không sao đâu nhé? Chị là người lớn rồi nên không thèm để bụng đâu? Nhưng mà… bị hai đứa học sinh cấp ba tươi rói diễn cảnh yêu đương ngọt như mía lùi, bón cơm chó ngay trước mắt thế này thì… trái tim chị sắp chết cóng rồi.”
Hachikawa-san. Mắt chị trông như cá chết kìa.
Ý tôi là, câu nói đó… rõ ràng không phải với tư cách quản lý, mà là phát ngôn của Hachikawa Kurumi đúng không?
—“Yurayura★Kakumei” in-store live tại Hokkaido.
Vì buổi live thứ tư này, Yuuka lại phải đi xa một đêm hai ngày.
Nhưng… khác với lần ở Nagoya, lần này Hachikawa-san đã đưa ra một đề nghị thế này.
“Yuuichi-kun. Nếu em không phiền… thì chị sẽ đặt hai phòng khách sạn. Em có muốn đến Hokkaido không?”
“Ể? N–nhưng mà cái đó… đâu có nằm trong chi phí công ty đúng không ạ?”
“...Hãy xem như là quà Giáng Sinh chị tặng hai đứa nhé.”
“Cái gì cơ!? Không được đâu, em thấy ngại lắm!! Em không thể nhận được…”
“Không sao mà… với chị, việc em đến còn quan trọng hơn cả tiền bạc nữa.”
Sau một hồi đôi co — cuối cùng, Hachikawa-san vẫn đặt vé máy bay và khách sạn, rồi thống nhất rằng tôi sẽ hoàn tiền lại sau.
À, nhân tiện, về buổi live lần này…
Dĩ nhiên là tôi không tham dự.
Vì trong các show live được bốc thăm ngẫu nhiên, tôi chỉ trúng suất cho buổi diễn cuối cùng ở Tokyo thôi.
Lần trước ở Okinawa, tôi đã nhận lời mời ưu ái từ Shinomiya Ranmu, nhưng đâu thể nhận đặc ân kiểu đó liên tục được.
Bởi vì tôi, trước khi thành hôn phu của Yuuka —đã luôn là “Tử thần lạc cõi tình”.
Với tư cách một fan của Yuuna-chan trên toàn thể vũ trụ này, tôi muốn tiếp tục ủng hộ em ấy một cách đàng hoàng, chính chính.
— Và rồi, chuyện là như vậy đó.
Cuối cùng tôi đã hẹn gặp Yuuka và Hachikawa-san sau khi buổi live kết thúc
Dù hơi xót ví thật đấy… nhưng so với lần ở Nagoya, khi Yuuka trở nên siêu bám người ở cấp độ cực hạn, thì lần này đi theo vẫn tốt hơn hẳn.
Sợ lúc đón, đến cả việc đi toilet tôi cũng không được yên nữa mà.
Với lại… tình huống kiểu như “Hokkaido ngay trước Giáng Sinh” thế này, cũng không dễ mà có được lần hai.
Chắc là nếu được ở bên nhau thế này, Yuuka sẽ vui lắm nhỉ — một ý nghĩ như thế chợt thoáng qua trong đầu tôi.
"Vậy thì hai em cứ thoải mái tận hưởng nhé. Ranmu thì ở khách sạn khác, nên cũng không sợ tình cờ đụng mặt đâu. Hy vọng hai em có thể thư giãn thật nhiều."
"Vâng, bọn em sẽ tận hưởng hết mình ạ! Kurumi-san… em thực sự, thực sự biết ơn vì chị đã chu đáo như vậy!!"
Yuuka cúi đầu thật sâu, cảm ơn Kurumi Hachikawa-san vì những lời lẽ dịu dàng ấy.
Đáp lại Yuuka, Hachikawa-san chỉ khẽ cười gượng:
"Không sao đâu, đừng quá bận tâm như thế. Chị luôn nghĩ, không phải với tư cách quản lý mà là với tư cách Hachikawa Kurumi—chị chỉ muốn Yuuna được hạnh phúc thôi. Thế nên giúp chuẩn bị từng này chuyện chẳng phải gì to tát cả."
"Cho em gửi lời cảm ơn nữa ạ. Việc chuẩn bị cho buổi live chắc chắn đã đủ bận rộn rồi, mà chị vẫn làm từng này cho bọn em... Em thực sự cảm kích."
"…Trời ơi, đến cả Yuuichi-kun cũng thế. Đừng làm trang trọng như thế chứ."
Nói rồi, Hachikawa-san thở ra một tiếng… khá dài.
"Không sao mà. So với cái lần ở Nagoya, thì lần này còn đỡ hơn nhiều ấy chứ."
…Hử?
Cái lần ở Nagoya, là sao?
Khi dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu tôi, Hachikawa-san lẩm bẩm tiếp:
"Lúc đi shinkansen thì cứ mặt ủ mày chau. Khi không có Ranmu bên cạnh thì suốt ngày lặp đi lặp lại kiểu ‘Yuu-kun là tất cả của em… nếu không có anh ý thì em sống không nổi…’, không biết là than thở hay đang khoe nữa. Rồi đến lúc về, đi shinkansen mà cứ bám dính lấy người khác trong trạng thái siêu phấn khích — lần này đỡ hơn nhiều, thiệt luôn đó."
"U-nyaaahh... Kurumi-saaaan, em xin lỗiiiiiiiii..."
Một bên là Hachikawa-san nhìn xa xăm như hồi tưởng ký ức chiến tranh, một bên là Yuuka hét lên hối lỗi.
Ra là vậy. Không chỉ vì muốn ủng hộ tôi và Yuuka, mà lý do thực sự còn là do Yuuka hồi ở Nagoya quá sức phiền toái nữa chứ gì...
Ơm... thực sự xin lỗi chị, Hachikawa-san.
"Ư~m! Mì ramen này, ngon quá đi mất!"
Sau một hồi bàn bạc, bọn tôi quyết định là nên ăn lót dạ trước.
Chúng tôi bước vào một tiệm mì ramen có vẻ khá nổi tiếng ở địa phương, rồi ngồi cạnh nhau ở dãy ghế quầy.
"Đúng là ramen chính gốc Hokkaido có khác! Ngon thật đấy~!!"
"Ừ, trời ngoài lạnh nên ăn vào ấm hết cả người…"
"Đúng hông~!!"
Vừa vui vẻ reo lên, Yuuka vừa vén tóc ra sau tai.
Sự đối lập giữa giọng nói hồn nhiên và cử chỉ có chút quyến rũ ấy khiến tim tôi bất giác đập thình thịch.
Đúng là… ma lực của mì ramen không đùa được đâu.
"Phù ha~ Ngon quá trời luôn á~♪"
Ăn no xong, tôi và Yuuka rời khỏi quán.
Khu phố giải trí ở Hokkaido dù là ban đêm vẫn rất náo nhiệt, khiến tâm trạng cũng tự nhiên phấn chấn hẳn lên.
"Nhắc mới nhớ, đây là lần đầu tiên tụi mình đi du lịch riêng hai đứa đó nha!"
Yuuka đi bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh như sao.
Trông cứ như em bé đang háo hức vì được đi chơi xa vậy.
"Ừ ha. Đi du lịch ngoại khoá thì đâu phải chỉ có hai đứa mình, mà bình thường thì tụi mình cũng ít khi đi xa như vầy."
"Đúng rồi đó! Vậy nên chuyến đi này sẽ là—kỷ niệm đặc biệt giữa em với Yuu-kun! Trái tim em cứ đập thình thịch hoài luôn á~!!"
Giọng nói của Yuuka lúc này cũng trở nên nhí nhảnh như trẻ con, cô ấy vui vẻ vung vẩy hai tay như đang hát múa.
Yuuka đúng là đang rất phấn khích nhỉ.
Nhìn em ấy vui vẻ đến thế—khiến tôi cũng phải bật cười theo. Thật sự đấy.
"Kurumi-san ơi~♪ Cảm ơn chị nhìu lắm ạ~♪ Em đang—rất—rất—hạnh phúc đó ạ~♪"
"Em vui đến vậy thì chị đi theo cũng đáng công rồi. Lần ở Nagoya, trước khi đi thôi là em đã sắp khóc rồi còn gì."
"Chứ sao~! Vì lúc đó đi Nagoya mà không có Yuu-kun đi cùng. Rời nhà mà có Yuu-kun bên cạnh, rồi đến Nagoya vẫn có Yuu-kun bên cạnh thì em đã không buồn như thế đâu~"
"Nói vậy… khác gì có đến hai người bọn anh đâu?"
"Yuu-kun phiên bản địa phương ở mọi điểm du lịch thì sao! Ở Nagoya thì là Yuu-kun hình cá đầu hổ chứ gì~! Ở Hokkaido thì chắc là Yuu-kun quả cầu rêu Marimo nhỉ~! Còn ở Osaka thì—..."
Không hề có chút cảm giác muốn mua sắm gì luôn, cái gọi là “tôi phiên bản địa phương” ấy.
Những thứ như vậy thì để cho con mèo luôn vẫy tay chào khách ấy lo đi...
À—nhưng mà.
Nếu là Yuuna-chan phiên bản địa phương thì sao?
Yuuna-chan cười tạo dáng hình cá đầu hổ.
Yuuna-chan đội bộ đồ linh vật hình quả cầu rêu Marimo.
Yuuna-chan ăn đầy miệng takoyaki, trông như búp bê “ăn đến chết” ở Osaka.
………Cũng… đáng để cân nhắc đấy chứ.
Chết tiệt thật. Có khi mình vừa nghĩ ra một sản phẩm thần thánh mất rồi…!!
"Yuu-kun, sao vậy? Anh đang run lẩy bẩy kìa?"
"...Yuuna-chan ở khắp nơi..."
"Yuuna khắp nơi!? Chẳng lẽ lạnh quá nên anh bắt đầu thấy ảo giác rồi hả Yuu-kun!?"
—Khi hai đứa tôi đang tán gẫu vớ vẩn như mọi khi thì.
Tôi chợt cảm thấy một thứ gì đó mát lạnh chạm nhẹ vào đầu mũi.
"A—! Yuu-kun, nhìn nè nhìn nè!! Tuyết! Tuyết đang rơi kìa!!"
Vừa hét to, Yuuka vừa kéo phăng gấu áo tôi.
Ngẩng mặt lên thì—trời vừa nãy vẫn còn nắng rõ ràng, vậy mà giờ tuyết trắng đã bắt đầu rơi xuống.
"Đột ngột tuyết rơi nhiều quá ha. Quả đúng là Hokkaido."
"...Ừ."
"Nếu mà rơi cỡ này, chắc đến sáng mai tuyết sẽ dày thêm nữa đó—mà khoan, sao Yuuka lại giận vậy!?"
"...Em không có giận đâu. Em chỉ phồng má lên thôi."
Vừa phồng má, Yuuka vừa “buuu~” phát ra tiếng dỗi hờn.
Người ta gọi hành động này là “giận” đấy.
Không hiểu sao em ấy lại có vẻ không vui… Đang nghĩ vậy thì Yuuka lẩm bẩm một câu.
"…Giá mà tuyết rơi vào đúng dịp Giáng Sinh thì hay biết mấy. Rơi sớm quá rồi…"
―"Nếu được trải qua một Giáng Sinh trắng thì tuyệt lắm nhỉ."
Yuuka từng nói như vậy, thể hiện sự mong đợi với Giáng Sinh đầu tiên được ở bên mình.
"Việc tuyết có rơi đúng vào ngày Giáng Sinh hay không thì… cũng đâu liên quan đến đợt tuyết này đâu?"
"Có liên quan đấy~. Nếu bây giờ tuyết rơi nhiều quá thì đến Giáng Sinh có thể Nhật Bản sẽ hết tuyết mất đó~... Auuu…"
"…Anh tin là em chỉ đùa thôi, nên mới nói thế, nhưng mà... Trên trời không có chức năng trữ tuyết đâu đấy?"
Tôi nhắc nhở Yuuka đang chu mỏ lên đầy giận dỗi, chỉ để chắc ăn.
Em ấy không phải kiểu học dốt, nhưng những lúc như thế này thì đầu óc cứ như sống trong truyện cổ tích… Mà đáng sợ là cũng không thể hoàn toàn phủ nhận việc em ấy có thể đang nói thật.
"—A! Nhìn kìa, Yuu-kun! Ở đằng kia có cây thông Noel kìa!!"
Và rồi lần này, Yuuka, vừa mới chu mỏ nhăn nhó, bỗng thay đổi sắc mặt, tươi sáng hẳn lên.
Ánh mắt em ấy hướng về phía đó—là một cây thông Noel lớn lấp lánh, được trang trí bằng đèn chiếu sáng lung linh.
"Waah… Trông như một giấc mơ vậy…"
Yuuka thốt lên đầy mê mẩn, khuôn mặt say đắm.
Mái tóc dài óng mượt của em ấy bay nhẹ theo làn gió đêm bắt đầu mạnh hơn.
Từng bông tuyết rơi to dần, lướt qua làn da trắng mịn của em ấy.
Hình ảnh Yuuka mỉm cười trong đêm tuyết rơi ấy… đẹp đến mức tưởng chừng như hư ảo.
――――Khiến tôi bất giác, không thể rời mắt khỏi.
"…Chớp mắt nè~"
"Woah!?"
Có lẽ em ấy đã nhận ra ánh nhìn của tôi… Yuuka tự nói "chớp mắt" rồi quay sang nhìn tôi.
"Này Yuu-kun. Có phải vừa nãy… anh đã ngẩn ngơ nhìn em đúng không?"
"Không… anh không biết em đang nói gì đâu…?"
"Nói dối! Rõ ràng vừa rồi anh nhìn em mà! Nói thật đi, em muốn nghe mà—!!"
Yuuka quấn lấy cánh tay tôi, lắc qua lắc lại liên tục.
Gương mặt em ấy lúc đó—tươi sáng rạng rỡ như thể là Yuuna-chan vậy.
Chính vì nụ cười đó quá đỗi rực rỡ…
Tôi không thể nào nhìn thẳng vào em ấy được, nên đã vội quay mặt đi.
"Aa, tệ quá đi—. Yuu-kun, hãy nhìn em nhiều hơn nữa đi~♪ Nhìn em hoài luôn nhé~♪"
"…Em đang vui lắm đúng không!? Đừng có hát mấy bài kỳ lạ như thế!"
"Ê hê hê… Vì em vui mà. Được trải qua một buổi tối tuyệt vời cùng Yuu-kun."
Em ấy buột miệng nói ra những câu chứa sát thương chí mạng thế này mà chẳng hề nhận ra.
Thật là một tiểu ác ma rắc rối… hôn thê của tôi.
Tuyết bắt đầu rơi dày hơn, lướt mạnh qua trước mặt tôi.
Giữa khung cảnh phủ đầy sắc trắng ấy, ánh đèn từ cây thông Noel rực rỡ tỏa sáng bảy sắc cầu vồng.
…Tôi nghĩ, tháng mười hai năm nay khởi đầu có vẻ rất tuyệt.
Và rồi, tôi nhìn Yuuka, Yuuka cũng nhìn tôi, cả hai chúng tôi cùng bật cười.