“Này này, Watanae-san! Sau buổi này tụi mình định đi ăn mừng đấy, cậu có muốn đi không?”
Vài ngày sau khi trở về từ Hokkaido — hôm nay là lễ bế giảng.
Vừa bước ra hành lang từ nhà thi đấu, tôi bắt gặp cảnh Nihara-san đang bắt chuyện với Yuuka.
“…Có chuyện gì vậy?”
Bình thường thì, nếu là lúc riêng tư, chỉ cần thấy Nihara-san thôi là Yuuka đã chạy tới ôm lấy như con thú nhỏ và gọi “Momo-chan~!” rồi.
Thế nhưng, hôm nay vẫn là “Yuuka ở trường” – chế độ mặc định.
Vừa chỉnh lại gọng kính bằng ngón tay, Yuuka vừa đáp lại bằng giọng điệu lạnh tanh, không chút biểu cảm.
Dẫu vậy, Nihara-san cũng đã quá quen với sự khác biệt đó của Yuuka rồi.
“Thì... Mình chỉ là muốn đi chơi với Watanae-san thôi mà. Cùng nhau quẩy lên ăn mừng một trận, rồi chào đón kỳ nghỉ đông nha~!”
“…Vậy à.”
“Sao nào, Watanae-san? Mình cùng ăn mừng bùng nổ đi, một trận cuối năm cho ra trò luôn nhé?”
“…Ăn mừng cái gì cơ?”
Chịu đấy.
Nghe giọng phấn khích cứ như đang bắn pháo hoa ấy, nhưng mà hội hướng ngoại này định ăn mừng cái gì vậy?
Nếu là đại hội thể thao hay lễ hội văn hóa thì còn hiểu được, chứ chỉ là hết học kỳ hai thôi mà... Đúng là không thể hiểu nổi lối sống của người hướng ngoại.
“Mà, mà... nếu đi thì... cũng được.”
Dù chẳng hiểu gì về cuộc tụ họp đó, nhưng Yuuka vẫn trả lời bằng giọng hơi run, cho thấy ý muốn tham gia.
Gần đây, Yuuka cũng đã bắt đầu muốn kết thân hơn với các bạn trong lớp.
Một lời mời như thế này... đúng là cơ hội hiếm có.
“Tuyệt vời! Tuyệt vời quá trời! Đi thôi nào, đi thôi!! Ủa mà, Yuu— à không, Watanae-san đã chịu đến thì mình cũng phải hăng hái kêu gọi mọi người mới được!”
Nihara quay lại nhìn tôi, rồi—vội nháy mắt.
"Thế, Sakata cũng chốt tham gia luôn nhé?”
“Chờ đã. Ngay từ đầu tôi có tham gia cuộc hội thoại đâu mà?”
“Thì mình đoán là cậu nghe hết rồi đúng không? Sakata mà, nhìn là biết có vẻ biến thái, kiểu gì cũng đang hóng chuyện thôi— linh cảm con gái đó.”
“Làm ơn đừng tung tin đồn thất thiệt kiểu đó được không? Cậu nghĩ tôi là ai chứ—”
“…Cậu cũng nên đi thì hơn đó, Sakata-kun.”
Tôi định lên tiếng phản bác sự ngông cuồng của Nihara-san, thì Yuuka lại trừng mắt nhìn tôi.
“Cậu có lý do gì để không đi sao?”
“Thì... tôi đâu có chơi chung với nhóm Nihara-san đâu. Đi theo thì còn kỳ lạ hơn—”
“…Không muốn đi sao?”
“…Không. Thỉnh thoảng đi mấy buổi như vậy cũng... được nhỉ?”
“Vậy đấy. Nihara-san.”
“Okay! Sakata, tóm được rồi nhé!!”
Tôi cảm thấy bị ép buộc một cách vô lý cực kỳ, nhưng là do tôi tưởng vậy thôi sao?
Nhìn kìa, Yuuka đang lén lút giơ nắm tay Yes! như kiểu ăn mừng ấy...
“Vậy thì sau tiết sinh hoạt lớp, nhớ ở lại lớp nhé! Mình mong chờ quá đi mất~!!”
“…Biết rồi mà.”
“Tôi cũng đồng ý.”
“Được rồi!! Watanae-san và cả Yuuichi nữa, cả hội cùng tham gia thật náo nhiệt vào nhé!!”
Một giọng nói lạc đề chen vào một cách bất ngờ.
Tôi quay đầu lại thì thấy đó là Masa.
“Ơ? Kurai, mày tự nhiên lên cơn à? Có chơi cỏ hay gì không đấy?”
“Tao có dùng gì đâu! Lúc nào tao chẳng phấn khích như thế này!! ...Đang nói vụ ăn mừng kết thúc học kỳ hai đúng không? Nếu Yuuichi đi thì tao cũng tham gia luôn!!”
“…Sao cậu lại đi hả Kurai?”
“Ôi chà, Watanae-san. Vẫn lạnh lùng như thường nhỉ... Nhưng dạo gần đây tôi có nói chuyện với Yuuichi nên giờ đã có sức đề kháng với tsun rồi đó!”
“…Vậy à.”
Chắc Yuuka không biết phản ứng thế nào nên trả lời bằng giọng vô cảm hoàn toàn.
“Mà này Masa... sao mày lại hăng hái tham gia vậy? Mày muốn về sớm để quay gacha ‘Alice Stage’ còn gì?”
“…Thì, tao nghe được một tin đồn nho nhỏ thôi.”
Masa đột nhiên thì thầm, khiến tụi tôi quay lưng lại với Yuuka và Nihara-san.
Và rồi, Masa thì thầm vào tai tôi:
“Buổi ăn mừng hôm nay... nghe nói mấy bạn nữ sẽ mặc đồ Santa đấy.”
“…Rồi sao?”
Tưởng chuyện gì nghiêm túc lắm, làm tôi nghiêm túc nghe theo. Đúng là phí công thật sự.
“Yuuichi, mày ngốc thật. Các bạn nữ trong lớp mà đồng loạt mặc đồ Santa đấy! Mặc váy ngắn Santa nữa chứ, đỉnh quá còn gì!!”
“Ngốc là mày đấy... lúc nào cũng nói ‘Ranmu là vợ tao’, giờ lại muốn nhìn váy ngắn của bạn cùng lớp hả?”
“Thế giới 2D và 3D là hai chuyện hoàn toàn khác nhau nha!!”
Phát ngôn kiểu danh ngôn đấy hả, đúng là lời lẽ tệ hại đến mức khó đỡ.
—Dù tôi đang ngán ngẩm trước thái độ Masa...
Thì cũng phải giữ kín việc tôi vừa tưởng tượng Yuuka mặc đồ Santa.
“Wow... Momo tập hợp được nhiều người quá trời luôn~”
“Đúng là đỉnh thật. Momo là thánh giao tiếp mà~”
Hội hướng ngoại hoang dã đang hào hứng tụ tập.
Cũng dễ hiểu thôi. Bởi nhìn sơ qua đã thấy— gần hai mươi người rồi.
Tuy là fan cuồng tokusatsu, nhưng bình thường thì vẫn là “gyaru hướng ngoại”... Khả năng giao tiếp của Nihara-san quả là vượt trội.
“Ahaha~ Thôi khen ngợi Momo-sama nhiêu đó đủ rồi... Yên lặng nào, mọi người! Giờ thì bắt đầu đại hội bowling thôi nha~!!”
Đúng vậy— đây là sân bowling.
Nơi người ta ném quả bóng nặng trịch màu đen và quét sạch những cái pin vô tội... Một trò chơi hoang dã.
...Hả? Tôi ghét bowling à?
Câu hỏi vô nghĩa nhé, vì tôi ném thì chín phần là rơi vào rãnh hết.
“Được “Được rồi!! Đây là cú đánh của ta—Meteor Violet Love Breaker!!”
Ugh, nghe sến dễ sợ!?
Người vừa hô cái tên kỹ năng sặc mùi bệnh chunni đó là thằng bạn thân của tôi – Masa.
Quả bóng bowling lao đi với tốc độ kinh hoàng... rồi bay thẳng vào rãnh!!
“Chết tiệt! Cú Meteor Violet Love Breaker sao lại thế này...!!”
“…Mày nghiêm túc khi làm chuyện đó hả?”
Nhìn quanh đi.
Toàn bộ chỗ này là đất của hội hướng ngoại đấy nhé?
Tên kỹ năng đó còn lấy từ bài solo của Ranmu-chan – “Ranmu☆Meteor Violet” mà! ...Không ai chọc khoáy gì luôn à?
“Watanae-saaaan! Cố lên nha~!!”
Trong lúc tôi đang ngán ngẩm trước trò đùa của Masa— từ làn kế bên, tiếng reo hò của mấy bạn nữ vang lên.
Người chuẩn bị ném bóng là Yuuka với gương mặt vô cảm và cặp kính.
Em ấy nhìn chằm chằm vào quả bóng đang ôm bằng hai tay, rồi khẽ mím môi.
“…Được rồi.”
Yuuka khẽ gật và... bước đi với dáng vẻ cứng đờ như robot.
Cách đi đó là sao?
Khoan, chẳng lẽ Yuuka— đây là lần đầu chơi bowling?
“Watanae-saaaan! Ném đi nào~!”
“—Yaaah!!”
Khi Nihara-san hô lên, Yuuka giữ quả bóng bằng cả hai tay— ủa, bằng hai tay!?
Và cứ thế, em ấy hét lên "êi!" rồi ném bóng.
Quả bóng bay lên không trung.
Và Yuuka thì...
—Bịch!!
Vì ném quá đà, em ấy té sấp mặt xuống làn bowling.
“Á, Watanae-san!?”
“Á á á!? Watanae-san ngã mà không hét tiếng nào luôn kìa!?”
Cả sân bowling đang náo nhiệt bỗng náo loạn theo nghĩa khác.
Trong khi đó— Yuuka bật dậy.
Dù trán đỏ lên một chút, em ấy vẫn giữ gương mặt vô cảm như thường.
“Này, Watanae-san! Cậu ổn chứ!?”
“Cậu nói gì vậy?”
“Gì là gì chứ, cậu vừa ngã xấp mặt đó!?”
“…Hử?”
Không không. Cái đó không che giấu được đâu nhé.
“Trời ơi, Watanae-san~ Làm tớ hết hồn luôn~”
“Trong tình huống này mà vẫn giữ gương mặt lạnh được sao. Đúng là Watanae-san, tinh thần thép luôn.”
Người ngoài nhìn vào chắc thấy vậy. Định kiến “Yuuka ở trường” ghê thật.
Chứ với tôi thì... thấy rõ là Yuuka đang run rẩy vì cố nhịn khóc mà.
“Ơ! Nhưng... Watanae-san không ngã vô ích đâu nha?”
“…? Ý cậu là sao, Nihara—”
Trước khi Yuuka kịp nói hết, tiếng "Strike!" từ loa vang lên.
Rồi trên màn hình hiện lên đoạn hoạt hình dành cho cú strike.
“Tuyệt vời! Vượt cả cú Meteor Violet Love Breaker của tôi luôn, Watanae-san!!”
Masa và mọi người đang hò reo vì cú strike của Yuuka.
...Còn tôi thì đã thấy rồi.
Yuuka— đang giơ tay pose chữ V ăn mừng, nhưng cố giấu để không ai thấy.
Sau khi đại hội bowling kết thúc, bọn tôi di chuyển đến địa điểm thứ hai của buổi ăn mừng—một quán karaoke.
Chúng tôi được dẫn vào một phòng kiểu tiệc tùng... nhưng mà, số người giảm rồi thì phải?
Không thấy Yuuka cũng chẳng thấy Nihara-san đâu cả.
“…Yuuichi. Cuối cùng thì nó cũng đến. Sự kiện mà tao mong chờ bấy lâu… Cảnh tượng khắc ghi hôm nay, tao sẽ ôm nó trong lòng để đón giao thừa. Nhất định sẽ thành giấc mơ đầu năm tuyệt vời…!”
“Mày sống đúng kiểu bản năng và dục vọng dẫn lối đấy…”
Sự kiện mà hắn nói chắc là cái vụ đó. Trước buổi ăn mừng, Masa đã nói gì đó… rằng mấy bạn nữ sẽ mặc đồ Santa hay gì đấy—
“Hei heii! Thưa các quý ông và quý ông!! Chúc mừng Giáng Sinh sớm nhé! À… mà chụp ảnh và sờ mó là cấm tiệt đó nha?”
Người mở cửa bước vào phòng karaoke—là Nihara-san trong bộ trang phục Santa dạng váy ngắn trên đầu gối.
Bộ ngực đầy đặn quá mức của cô ấy đang đẩy căng bộ đồ từ bên trong, tạo nên một khe ngực cực kỳ nguy hiểm.
Santa kiểu này là quá kích thích với những đứa trẻ ngoan rồi đấy…
“Uoooooooh! Yuuichiiii!! Đây là phần thưởng cho trẻ ngoan như tụi mình đóoooo!!”
Mày là trẻ hư thì có. Đầy rẫy tâm địa đen tối ra đấy còn gì.
—Nhưng mà, không thể chỉ trách mỗi Masa.
Mấy nam sinh khác cũng đang cực kỳ phấn khích trước sự xuất hiện của các cô gái trong trang phục Santa.
Tôi thì làm bộ bình tĩnh, im lặng… nhưng thật ra cũng đang cực kỳ phấn chấn.
Không có thằng con trai nào lại ghét cosplay cả.
Trong lúc tôi đang nghĩ vậy—điện thoại trong túi rung lên.
Ai đó nhắn RINE thì phải…?
『Yuu-kun, cứu em』
Vừa thấy dòng tin nhắn ngắn gọn ấy, tôi lập tức bật dậy khỏi ghế.
Lờ đi đám con gái đang tụ tập ồn ào trước màn hình TV, tôi lao ra khỏi phòng karaoke.
Và ngay lúc đó—bị một bàn tay kéo mạnh.
Tôi bị dẫn vào phòng karaoke bên cạnh.
Người đứng đó là—
“Hehehe~ Yuu-kun~♪”
Trong trang phục Santa váy ngắn trên đầu gối, để lộ đôi chân trần và bờ vai trắng nõn.
Kết hợp với mũ Santa và tóc buộc đuôi ngựa, tạo nên một sự hấp dẫn chết người.
Đôi mắt hơi xếch dưới cặp kính, ánh lên vẻ ngại ngùng và long lanh—là Watanae Yuuka.
“Ể, ể… c-c-chuyện gì vậy? Cứu với là sao…?”
“Để gọi được riêng Yuu-kun, Momo-chan bảo em viết như vậy là hiệu quả nhất.”
Thì ra là ý tưởng của Nihara-san.
Mà nói thật—trong lúc mọi người đang vui vẻ ở phòng bên cạnh, tôi lại ở riêng với Yuuka trong bộ đồ Santa như thế này… cảm giác thật sự quá mức gợi cảm rồi còn gì?
Ngay trước mặt tôi đang tim đập thình thịch, Yuuka khẽ e dè, ngẩng lên nhìn tôi.
“À… Momo-chan nói rằng nếu chỉ cho Yuu-kun thấy bộ đồ này, thì Yuu-kun sẽ rất vui… Anh thấy sao…?”
—Tôi hiểu rồi.
Nghe vậy, tôi nhìn kỹ lại trang phục của Yuuka… đúng là với hình ảnh Watanae-san nghiêm túc thường ngày, việc em ấy mặc váy ngắn và để hở vai thế này thật sự mang lại cảm giác “cấm kỵ” vô cùng mãnh liệt.
“Y-Yuu-kun…?”
“À… ừm… thật ra, anh cũng không muốn… người khác thấy bộ đồ đó lắm…”
Chỉ là ghen thôi.
Nhưng đúng là… việc người khác nhìn vị hôn thê của mình bằng ánh mắt gợi dục thì không dễ chịu chút nào.
“…Fufu, em vui lắm♪”
Thấy tôi lúng túng, Yuuka khẽ cười ngọt ngào.
Rồi, chậm rãi—vẫn trong bộ đồ Santa, em ấy ghé sát tai tôi.
“Anh không cần lo đâu… Em là Yuuka của một mình Yuu-kun thôi mà?”
Sau đó, tôi quay lại phòng với mọi người trước một chút.
Một lúc sau—Yuuka cũng mở cửa bước vào.
“Ơ, Watanae-san! Mũ Santa hợp với cậu ghê luôn!!”
“…V-Vậy à? Cảm ơn, Nihara-san…”
Vừa khẽ nghịch mái tóc mái như thể đang ngượng ngùng, Yuuka chế độ "ở trường" đứng trước mọi người với chiếc mũ Santa trên đầu.
Bộ trang phục của em ấy là… đồng phục thường ngày chứ không phải đồ Santa.
“Thật đó~ Hợp lắm luôn~ Kiểu Santa nghiêm túc ấy~”
Watanae-san da trắng thật đấy. Thích ghê~ Ghen tị quá đi~”
“À, ừ, cảm ơn… các cậu…”
Bị các bạn nữ bắt chuyện rôm rả, Yuuka có vẻ hơi bối rối mà cúi đầu.
Nhưng mà, dường như… trên mặt em ấy thấp thoáng một nụ cười.
“Ủa? Watanae-san không mặc đồ Santa à?”
Trong bầu không khí vui vẻ ấy—Masa buột miệng nói ra.
Tôi nghĩ, chắc đó chỉ là câu hỏi vô tư thôi.
Nhưng Yuuka vừa mới quyết định rằng—em ấy sẽ chỉ đội mũ Santa trước mặt người khác ngoài tôi.
Thế nên, em ấy đáp lại với giọng cứng rắn.
“Kurai-kun. Mình không mặc đấy. Có vấn đề gì không?”
“…Híííííí… Xin lỗi…”
—Và thế là.
Tuy có hơi nghiêm khắc một chút…
Nhưng buổi ăn mừng hôm đó vẫn là khoảnh khắc khiến tôi cảm nhận rõ ràng: từng chút một, nhân cách mang tên Watanae Yuuka đang dần được các bạn trong lớp đón nhận.