Hai chiếc xích đu cũ kỹ phát ra âm thanh kẽo kẹt khó chịu mỗi lần đung đưa.
Tôi ngồi lên một trong hai chiếc, rồi khẽ… hướng ánh nhìn về phía cô gái đang đung đưa chiếc xích đu bên cạnh.
Mái tóc đen dài đến tận eo.
Kiểu tóc hime cut với phần mái và hai bên được cắt bằng phẳng.
Và bộ trang phục nữ tính hết mức, như công chúa trong truyện cổ tích.
Phải rồi, đó chính là—"cô bé ma” mà tôi gặp ở công viên, một mình trong đêm muộn như thế này.
“Này… anh nói lại lần nữa nhé. Ngồi ngoài trời lạnh thế này, em sẽ bị cảm đấy?”
“…Bị cảm cũng chẳng sao mà.”
‘Cô gái’ lẩm bẩm như đang làm nũng.
“Dù em thấy không sao, thì gia đình sẽ lo lắng chứ? Nếu em bị bệnh.”
“…Có lẽ vậy. Dù em là một đứa tệ như thế, nhưng gia đình lúc nào cũng dịu dàng với em.”
“‘Đứa tệ’ là sao?”
“…Em chỉ biết nhận lấy mọi điều tuyệt vời thôi. Không phải là đồ vật, mà là những niềm vui, những điều hạnh phúc—những thứ như thế. Nhưng em lại chẳng đáp lại được gì cả. Ngược lại… em chỉ làm phiền mọi người thôi.”
“Muốn đáp lại đã là một điều rất tốt bụng rồi đấy.”
“…Không, đó là điều bình thường. Nhưng dù nghĩ vậy, em vẫn chẳng làm được gì cả, thế nên em là đứa vô dụng.”
“Anh không nghĩ vậy đâu. Em biết không, em gái anh từng đòi mua đất vào dịp Giáng Sinh đấy… anh muốn bắt con bé uống nước rửa móng tay của anh cho tỉnh ra.”
Nayu lúc nào cũng thế.
Lúc nào cũng tỏ thái độ hờ hững với tôi, bày ra mấy trò kỳ quặc khiến cả nhà náo loạn.
Đúng là—con bé phiền phức hết chỗ nói.
“Nhưng dạo này… cô em gái ngổ ngáo ấy lại trở nên kỳ lạ. Từ lúc giáng sinh đến gần, con bé cứ như là đang cố kiềm chế bản thân.”
“…Vậy à. Anh có đoán ra nguyên nhân gì không?”
“Ừm, nếu phải nói thì… chắc là do anh có hôn thê?”
“…Vậy thì là chuyện lớn lắm chứ còn gì? Nếu là em gái, hẳn sẽ có nhiều cảm xúc đan xen.”
“Ví dụ như gì?”
Tôi hỏi đại, và cô gái im lặng một lúc.
Rồi, như đang độc thoại, cô gái khẽ nói:
“Cảm giác vui vì chúc mừng được anh ấy. Cảm giác mong anh ấy hạnh phúc. Nhưng cũng có cảm giác ghen tỵ vì muốn được anh ấy quan tâm. Và rồi… cảm giác cô đơn vì biết rằng, anh ấy không còn là ‘anh trai của riêng mình’ nữa.”
“—Vậy à.”
Những lời đó, hơn cả mong đợi… khiến ngực tôi nhói lên.
Tôi siết chặt tay lại.
“Hồi nhỏ… anh từng hứa với con bé rằng, giáng sinh nào cũng sẽ bên nhau. Nên năm nay, anh cũng muốn ở cạnh con bé…”
“…Onii-chan đúng là một người tốt.”
“Nhưng hôm nay con bé lại đổ bệnh. Tôi vội cắt ngắn buổi hẹn để về nhà, thì thấy con bé vừa khóc vừa nổi giận, rồi bỏ nhà chạy đi.”
“…Ra vậy. Cô em gái bướng bỉnh thật đấy.”
Giọng nói của cô gái như sắp tan biến.
Tôi vội liếc nhìn, rồi hỏi:
“Này, em nghĩ lý do em gái của anh bỏ nhà đi là… do cảm xúc nào trong những cảm xúc em nói ban nãy?”
“…Chắc là tất cả.”
“Tất cả?”
Tôi bất ngờ với câu trả lời đó.
Cô gái vẫn tiếp tục:
“…Em nghĩ là cậu ấy không thể thành thật. Tuy vui vì Onii-chan có người quan trọng, nhưng vì vẫn muốn được quan tâm, nên cứ làm phiền. Thế nhưng, điều cậu ấy mong nhất… là Onii-chan được hạnh phúc. Vì thế, nên chắc hẳn cậu ấy không muốn cản trở…”
Giọng nói của cô gái bắt đầu run lên khi tiếp tục.
Nhưng tôi không ngắt lời, chỉ lặng lẽ lắng nghe.
“Không muốn cản trở… nhưng thật sự rất cô đơn. Khi Onii-chan nói sẽ cùng đón Giáng Sinh… cậu ấy chắn hẳn đã rất vui. Dù biết mình sẽ trở thành gánh nặng…! …Nhưng cậu ấy ghét bản thân mình như thế, không thể chịu nổi…”
“Anh đâu có nghĩ con bé là gánh nặng. Anh vẫn muốn đón Giáng Sinh cùng con bé mà…”
Đó là điều tôi muốn nói trực tiếp với Nayu.
Nghe xong câu đó, cô gái—khẽ đáp lại.
“Onii-chan của em… thật sự rất dịu dàng. Trước đây cũng vậy… bây giờ cũng vậy…”
—Onii-chan, hả.
Ngày xưa con bé đã gọi tôi như thế.
Tóc khi đó cũng không ngắn như bây giờ, mà dài như Yuuka, cắt kiểu hime cut.
Thích mặc đồ nữ tính. Cách nói chuyện cũng mềm mỏng, dễ thương.
Một cô em gái… thật sự dễ thương.
Mà, dễ thương thì—giờ vẫn thế thôi.
“Những lúc bị bạn bè trêu chọc khiến em mất tự tin… Những lúc mẹ rời xa khiến em buồn tủi… Onii-chan luôn ở bên em. Dù Onii-chan cũng đau buồn, nhưng vẫn luôn cười với em…”
“…Anh đâu có làm gì to tát.”
“Không đúng! Vì có Onii-chan, em mới có thể mỉm cười đến tận bây giờ!”
Rồi cô gái ngẩng mặt lên.
Từ đôi mắt ấy, bao giọt lệ tuôn trào.
“Vì xấu hổ nên em hay nói khó nghe, xin lỗi nhé. Vì ghen nên em hay tỏ thái độ, xin lỗi nhé. Dù em là đứa em gái dở tệ như thế… nhưng vẫn luôn yêu thương em… xin lỗi, và cảm ơn…”
Và “cô bé ma” ấy—không.
Em gái tôi, Sakata Nayu.
Với kiểu tóc và trang phục như ngày xưa.
Nấc lên nức nở và nói:
“Em—em ấy! Em yêu Nii-san lắm… em thật sự rất yêu Nii-san! Nii-san luôn ở bên cạnh em… là người anh trai mà em yêu thương nhất… luôn luôn là như vậy…!!”
Trước những lời cảm động đó.
Tôi bước khỏi xích đu—rồi ôm chặt lấy Nayu.
Giống như tôi từng làm với con bé hay khóc hồi nhỏ.
“…Em vui lắm đấy. Vào sinh nhật em, mọi người tổ chức mừng qua mạng. Yuuka-chan rất dịu dàng. Em… cũng rất thích Yuuka-chan. Vì chị ấy tốt bụng và tuyệt vời… nên em tin rằng chị ấy sẽ khiến anh hạnh phúc.”
“…Vậy à.”
“Vì thế… em không muốn làm phiền buổi hẹn hò giáng sinh của hai người. Em chỉ muốn Nii-san và Yuuka-chan được vui vẻ bên nhau. Còn em… dù cô đơn cũng chịu được. Vì em đã mạnh mẽ hơn rồi. Vậy mà—em lại đổ bệnh. Dù cố giấu, cuối cùng vẫn bị phát hiện… và làm hỏng hết cả. Em đúng là ngốc…”
Tôi thấy tầm nhìn mờ dần đi.
Miệng bắt đầu run lên.
Dù vậy, tôi vẫn cố nói ra:
“…Người ngốc là anh mới đúng, Nayu. Anh xin lỗi… xin lỗi em…”
Tôi nới lỏng vòng tay, đặt tay lên vai Nayu.
Rồi nhìn thẳng vào con bé đang khóc, với mái tóc dài như xưa.
“Không biết từ khi nào… em thay đổi. Trở nên thô lỗ, cộc cằn—nên anh cứ nghĩ em đã mạnh mẽ. Anh đúng là thằng anh trai ngu ngốc… chẳng nhìn thấy gì về em cả…”
“…Đừng nói nữa!”
Nayu hất tay tôi ra, đứng bật dậy và lùi lại.
Gương mặt ướt đẫm nước mắt, con bé hét lên:
“Đừng nói nữa, em sẽ buồn đấy! Em đã ổn rồi mà!! Nii-san hãy hạnh phúc bên Yuuka-chan đi… hãy luôn cười lên nhé! Đừng như lúc bị Raimu-chan từ chối, hay lúc bố mẹ ly hôn… em không muốn thấy Nii-san buồn nữa…!”
“―Này nhé, Nayu-chan? Chị sẽ giận đấy?”
Đúng lúc đó—
Một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng đàn hạc thiên thần vang lên.
Tôi và Nayu đồng thời quay lại.
Người đứng đó là hôn thê của tôi, và là chị dâu của Nayu—
Watanae Yuuka.
“Y-Yuuka-chan…”
Nayu bối rối, mặt căng thẳng, lùi lại.
Yuuka từ tốn bước về phía con bé.
“Yuuka… sao em đến đây?”
“Isami đã gọi cho em. Cậu ấy bảo trong túi Nayu mang theo có đồ cosplay, chắc đang thay đồ… nên em định nói cho Yuu-kun biết nữa.”
Túi có đồ cosplay?
Tôi nhìn về phía chiếc xích đu—và thấy chiếc túi nhỏ màu đen mà Nayu mang theo nằm đó.
Túi mở hé, bên trong là bộ đồ ngủ mà Nayu mặc lúc trước.
—“Món quà của tôi nhé, thử đồ cosplay xem sao?”
—“Bình thường cậu hơi tomboy, nhưng tôi nghĩ cậu hợp với đồ nữ tính đấy?”
“…À phải, hôm tổ chức sinh nhật qua mạng, Isami đã nói vậy.”
Hóa ra lúc tới nhà tôi hôm nay, em ấy đã lén bỏ đồ cosplay vào túi và tặng cho Nayu.
“Dùng đồ cosplay để cải trang… đúng là chiêu trò cũ kỹ của em đấy…”
“Dù vậy, anh vẫn nhận ra em ngay mà, đúng không?”
“Vì em giống hệt như xưa mà… mà khoan, Isami làm sao biết được phong cách ngày xưa của em?”
“Chắc cậu ấy không biết đâu… chỉ là trùng hợp thôi.”
Thật đấy à. Quả là cosplayer chuyên nghiệp.
Chọn đồ phù hợp với người mặc đến mức hoàn hảo.
“――Thật mừng vì em quay lại. Nhờ vậy, chị được nghe Nayu-chan… bày tỏ hết lòng mình với Yuu-kun.”
“Yuuka-chan… em…”
Yuuka bước đến trước mặt Nayu đang lúng túng.
Rồi dang rộng hai tay—ôm lấy con bé vào lòng.
“Ơ, Yuuka-chan… chẳng phải chị giận sao?”
“Chị giận đấy. Nên mới ‘phạt ôm’ thật nhiều đấy, Nayu-chan.”
Yuuka nói đùa rồi mỉm cười.
Như đang dỗ dành trẻ con, em ấy nhẹ nhàng xoa lưng Nayu.
“…Nayu-chan ngốc quá. Làm chị lo lắng đấy… lạnh đến mức này mà… nếu bị sốt thì sao đây… ngốc.”
Giọng của Yuuka dần khản đi.
Vai em ấy khẽ run run.
Dù vậy, em ấy vẫn ôm Nayu thật chặt.
—Và trong vòng tay ấm áp ấy, Nayu bật khóc nức nở:
“Yuu… Yuuka-chan…! Xin… xin lỗi… xin lỗi màaaa…”
“Không sao. Là chị mới phải xin lỗi. Đã để em phải cô đơn nhiều rồi… xin lỗi nhé… xin lỗi, Nayu-chan.”
“Kh-không phải vậy…! Là em ích… ích kỷ thôi!! Yuuka-chan… và cả Nii-san nữa… đều không có lỗi…!!”
“―Không phải là ích kỷ đâu. Chuyện đó là sai rồi.”
Với giọng trong vắt như chạm tới tận trời cao, Yuuka nói:
“Nayu-chan muốn ở bên Yuu-kun là chuyện hoàn toàn bình thường. Vì anh ấy là người quan trọng với em mà…”
“Nhưng, hôm nay lẽ ra là Giáng Sinh của hai người…”
“Thôi nào! Đừng đánh giá thấp chị chứ, Nayu-chan!!”
Yuuka chu môi bất mãn, rồi giơ ngón trỏ lên, ra vẻ đắc ý:
“Hãy nghĩ kỹ đi. Chị rất yêu Yuu-kun. Từ nay về sau, mỗi năm chị và anh ấy sẽ có những mùa Giáng Sinh tuyệt vời! Vậy nên… chỉ một lần trục trặc thì chẳng sao cả. Vì còn Giáng Sinh năm sau, năm sau nữa, sẽ còn vui hơn nữa cơ mà. Chắc chắn đấy!”
Nghe như lý sự con nít thật.
Nhưng nói được những điều ấy một cách tự nhiên… đúng là Yuuka, hôn thê của tôi.
“Vậy nên, Nayu-chan không cần phải bận tâm đâu! Giờ thì cùng về nhà nào—và tổ chức bữa tiệc Giáng Sinh vui vẻ với cả bốn người nhé?”
“Nhưng… em thì…”
Yuuka vừa nhẹ nhàng vuốt lưng con bé, vừa cười.
Dù má Yuuka vẫn còn ướt vì vừa khóc.
Nhưng như mọi khi—nụ cười ấy vẫn nở rộ như một đóa hoa.
“Chúng ta là gia đình mà. Trước mặt gia đình—khi muốn khóc thì cứ khóc, khi muốn làm nũng thì cứ làm nũng. Nên nhé? Nếu thấy không khỏe thì nói ra. Nếu thấy cô đơn, thì lần sau cứ nói… ‘quan tâm em với!’ là được mà!”
Lời của Yuuka như phá vỡ mọi rào cản…
Nayu bật khóc nức nở.
—Thật là, đúng là một Giáng Sinh sóng gió.
Tôi ngước nhìn bầu trời đêm không gợn mây và thầm nghĩ.
Đêm cuối tháng mười hai lẽ ra phải rất lạnh…
Vậy mà không hiểu sao—mắt tôi cứ nóng lên mãi không thôi.
Khẽ nhìn về phía Yuuka, người đang ôm chặt Nayu vào long.
Nụ cười đầy yêu thương ấy, cùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve Nayu—
—Khiến tôi nhớ lại… hình bóng của mẹ năm xưa.