My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Tập 6 - Chương 1: Tiến triển không lường trước được sau khi trao đổi quà với hôn thê

――Hậu giáng sinh trắng, sáng ngày 27 tháng 12.

Tôi ngồi ở bàn ăn và nhìn thẫn thờ về Yuuka đang ngủ lăn ra trên ghế sofa.

Giáng sinh năm nay ở nhà tôi trôi qua khá hỗn loạn vì có đủ thứ chuyện xảy ra, và tôi đã nhận được găng tay do chính Yuuka đan.

Nhưng——thời điểm lúc ấy không phù hợp để đáp lại quà.

Thay vào đó——ngày hôm sau, ngoài ban công nơi tuyết đang rơi, tôi đã đưa món quà Giáng sinh muộn cho Yuuka.

Yuuka đã cực kỳ phấn khích, hét lên:

"Merry White After Christmas~"

...Với không khí ấm áp bao quanh, giáng sinh năm nay đã khép lại như thế.

"……Fufufu. Ấm áp thật đấy, Yuu-kun……"

Yuuka hôm nay cũng lại hết lời khen ngợi, đung đưa đầy thích thú khi đang đeo chiếc ‘bịt tai’ mà tôi đã tặng.

Dù đang ở trong nhà, nhưng từ hôm qua tới giờ, Yuuka vẫn chưa chịu tháo đôi bịt tai đó ra. Đây là lần đầu tiên tôi thấy có người như vậy.

Kể cả lúc ăn cơm. Kể cả khi đi toilet. Kể cả lúc ngủ. Chỉ trừ khi tắm ra thì em ấy mới tháo xuống.

Mỗi lần tháo ra rồi, Yuuka lại lập tức đeo lại ngay – cứ như nó đã trở thành một phần cơ thể em ấy vậy. Gắn bó đến mức này thì cũng hơi quá rồi đấy…

"Nii-san, Yuuka-chan… đeo cái đó quá lâu rồi thì phải?"

Nayu vừa nhăn mặt vừa hỏi.

Bình thường sống ở nước ngoài với bố tôi, nhưng lần này về nước để tham gia tiệc Giáng sinh.

Cảm giác như đôi bịt tai đó đã chiếm lấy chị dâu của con bé mất rồi.

Đương nhiên là sẽ nghĩ vậy rồi.

"Yuu-niisan... chẳng phải có gì đó… không ổn thì phải?

Lần này đến lượt Isami, với gương mặt nghiêm trọng, kịch liệt lên tiếng.

Giống như Nayu, Isami lên Tokyo để dự tiệc Giáng sinh và ở lại nhà tôi vài hôm.

Cảm giác như đôi bịt tai đó đã chiếm lấy chị ruột của em ấy mất rồi.

Đương nhiên là sẽ thấy lo rồi.

"Yuuka ngoài lúc tắm ra cứ đeo bịt tai suốt. Yuu-niisan nghĩ sao?"

“Hơi quá so với bình thường rồi.”

"Cơ mà... đúng là trông hơi nóng đấy chứ. Vì đeo suốt như vậy..."

"Do nó mà mặt Yuuka trông đỏ hơn bình thường? Say nhiệt? Hay là bị bệnh gì đó? Cứ để thế này nếu Yuuka có làm sao , thì em biết phải…”

“Nii-san. Tháo cái đó ra bằng cách nào đi? Yuuka-chan sẽ chết đó. Không đùa đâu.”

“Làm ơn đó, Yuu-niisan. Thứ đó là vật nguyền rủa, hãy cứu lấy Yuuka đi!”

"…Cơ mà nhé? Tuy là anh hiểu cảm xúc hai đứa, nhưng dừng ngay việc nói quà anh tặng là vật nguyền rủa được không?

Đôi bịt tai nguyền rủa không thể tháo ra… làm gì có chuyện đấy.

Bị gán cho cái tên gọi đó, là người đã tặng, đương nhiên tôi sẽ thấy tổn thương chứ.

Cơ mà, người đeo ở đây lại là Yuuka.

Nếu cứ để mặc thế này, nghiêm túc mà nói, Yuuka sẽ đeo cái bịt tai đó mãi và sống luôn với nó mất...

Nếu vậy — thì “Tử thần lạc cõi tình” này, liệu có chấp nhận được không...?

"Này, Yuuka?"

"Hử? Có gì sao, Yuu-kun?"

Tôi nhẹ nhàng lên tiếng gọi Yuuka, người đang mỉm cười ngây ngô, tay mân mê chiếc bịt tai.

Em ấy ngẩng lên nhìn tôi với nụ cười không chút phòng bị.

Dù khó có thể đối phó với khuôn mặt đó… nhưng vì mạng sống của Yuuka, và sự nghiêm túc với đôi bịt tai nữa.

"Yuuka. Anh rất vui vì em thích món quà anh tặng đó.”

"Ừm~! Em cực kỳ vui luôn! Em sẽ không bao giờ rời xa nó cả~!"

"Ừm... Anh vui lắm, nhưng mà nhé, cái đó... nếu cứ đeo mãi thế này, thì... không tốt cho sức khỏe đâu, đến lúc tháo ra rồi…?"

"Kyaaaaa!! Yuu-kun! Định chia tách em khỏi Yuu-kun ư!!"

Yuuka hét lên cắt ngang trước cả khi tôi kịp nói xong, và nói một câu chả rõ nghĩa.

Yuuka ôm chặt lấy chiếc bịt tai, phồng má tỏ vẻ giận dỗi và lùi lại tránh xa tôi.

"Không chịu đâu!"

"...Tạm thời anh muốn hỏi... tại sao?"

"Tại vì lúc này, em luôn đeo Yuu-kun trên người đó? Vậy mà lại định chia tách em khỏi Yuu-kun––Dù có là Yuu-kun đi nữa, thì cũng không thể tha thứ!”

"...À. Hay là do đội lâu quá nên não bị chập mạch rồi?"

"Không phải vậy!"

Yuuka nói chắc nịch, môi mím lại.

"Vì đôi bịt tai này... là món quà tuyệt nhất mà Yuu-kun tặng em vào hậu giáng sinh trắng. Như vậy có khác gì phân thân của Yuu-kun đâu! Em sẽ mãi mãi mang nó bên mình! Đó là điều bất di bất dịch rồi còn gì!”

“Kiểu logic ba bước gì vậy… Em có biết mình đang nói những điều không có lý đến mức độ nào không vậy?”

Từ khi nào mà bịt tai được coi như phân thân của tôi vậy.

“Yuuka! Có đeo thứ đó cũng vô ích thôi!”

Tôi và Yuuka đang nói thì Isami bỗng lao đến phía em ấy.

Nhưng Yuuka lập tức ôm chặt chiếc bịt tai trong tay, nhanh nhẹn tránh né động tác tiếp cận của Isami.

“Tính làm gì vậy Isami!? Dù có là em gái đi nữa, nếu tính cướp Yuu-kun khỏi chị, thì cũng không thể tha thứ.”

"Yuuka… đó đâu phải Yuu-niisan. Chỉ là đồ giả thôi.”

Hẳn là đồ giả luôn.

“Yuuka-chan. Đúng như lời Isami nói đấy. Đó chỉ là món đồ bẩn thỉu sinh ra từ tâm địa xấu xa của Yuuka-chan thôi.”

Hẳn là món đồ bẩn thỉu luôn.

Bị cả hai đứa em gái nói những lời đó, khiến tôi cũng phải rơm rớm nước mắt.

Và Yuuka, trước những lời cảnh báo của cả hai––

"Mồ~~!! Cả Yuu-kun, cả Isami, cả Nayu-chan nữa! Ai cũng nói những điều tồi tệ với đôi bịt tai quý giá của chị... chị sẽ không bao giờ gỡ ra đâu!!"

c4ef3209-a0cc-4f27-a62b-0f672e267b93.jpg

Nói rồi Yuuka hậm hực rời khỏi phòng khách, giậm chân chạy lên tầng hai.

Tiếng bước chân dậm mạnh vang lên rầm khi em ấy đóng sầm cửa phòng mình lại.

Yuuka từ chối tháo bịt tai—món quà tôi tặng—ra khỏi người, và hoàn toàn tự nhốt mình trong phòng.

Tại sao lại thành ra thế này chứ? Tôi không thể hiểu nổi.

"Thật là... từ xưa đến giờ, Yuuka luôn bướng bỉnh vậy mà."

Isami ngồi trên ghế sofa nói như thể độc thoại.

Nayu thì thở dài một tiếng.

“Cơ mà, sao lại tặng một món quà gây vấn đề lớn như vậy. Nii-san, để ý đi chứ.”

“Này này, chỉ là bịt tai thôi mà? Anh đâu nghĩ chuyện sẽ thành ra như thế này.”

Dù vậy, việc Yuuka cố thủ trong phòng là thật.

Chắc chắn Yuuka vẫn đang đeo bịt tai trong phòng.

Yuuka... sao em ấy lại bán linh hồn cho đôi bịt tai…

"...Mặc kệ. Dù có nói gì, cũng vô ích thôi."

Trong lúc tôi ôm đầu vì bất lực, Nayu bên cạnh bỗng đứng dậy.

Và con bé hướng ánh nhìn về phía tôi.

"Giáng sinh này... em đã làm phiền cả Nii-san lẫn Yuuka rồi. Nên lần này em sẽ cố hết sức. Cứ để đó cho em, nghiêm túc đấy.”

Thế là, ba người chúng tôi—tôi, Nayu và Isami—di chuyển đến trước cửa phòng của Yuuka.

Chiến dịch thuyết phục Yuuka đã bắt đầu.

"Yuuka-chan. Ra đây nào."

"Không!"

"Đừng nói thế mà... Onee-chan."

Nayu vừa hạ giọng vừa nói với Yuuka qua khe cửa.

"Em ý... được đón giáng sinh thế này, vui lắm đó. Trước khi về chỗ bố, em muốn tạo thêm chút kỷ niệm với Yuuka thôi."

Nayu, vốn dĩ đã dư thừa thành tố tsun, lại lột bỏ và thốt ra những lời dere.

Dao động trước những lời đó của em rể, Yuuka từ từ hé cửa mở ra để ngó nghiêng.

"Nayu-chan… muốn cùng gia đình có nhiều điều vui vẻ nhỉ?"

"Ừm. Em muốn nói chuyện nhiều hơn với Yuuka-chan. Nên chị hãy ra ngoài đi.”

“Ra vậy. chị hiểu rồi, Nayu-chan.”

Yuuka vừa dứt lời, vừa hé cửa mở ra từng chút một. Giống như nữ thần Amaterasu lộ diện để ban ánh sáng cho nhân loại.

Ngay thời khắc đó.

“Yuuka-chan, để lộ sơ hở.”

Nayu vội giang tay về phía khẽ hở cửa.

Mục tiêu là đôi bịt tai đeo trên người Yuuka.

 Nhưng không biết có phải là do ám ảnh với đôi bịt tai mà Yuuka phản ứng nhanh hơn hẳn.

Trước khi đôi tay Nayu kịp chạm đến… một lần nữa cánh cửa lại đóng sầm lại.

"Chết tiệt... Chưa kịp chạm tới mà."

“Mù! Nayu-chan bị lừa rồi nhé!! Nhất định sẽ không chia tách được chị với Yuu-kun đâu.”

Tiếng “Bu bu!” vọng đằng sau cánh cửa của Yuuka. Nayu cắn môi đầy cay cú.

Ngay lúc ấy, mỹ nữ giả trai, Watanae Isami, đã lâm trận.

"Tiếp theo là đến lượt tôi nhé. Em gái đáng yêu của Yuuka, với tình yêu mãnh liệt này—chắc chắn sẽ thuyết phục được Yuuka.”

——Take 2

Màn thuyết phục Yuuka do Isami, bắt đầu!

"Fufu, Yuuka. Có nhớ ra được chuyện giống hồi trước không?”

"Hừm... Chị sẽ không mắc bẫy của Isami đâu.”

“Hồi đó Yuuka mới học lớp 6 tiểu học chăng? Khi chúng ta chơi trốn tìm ý.”

"Hừm. Isami là đồ ngốc.”

"Yuuka biết đấy? Chị còn nhớ lời em nói lúc đó không?”

“,,,Kệ. Không quan tâm.”

“…Oeeeeee, Yuu-niisan…”

A. Khóc mất rồi.

Dường như đã ngã gục, Isami đã rời khỏi trận chiến.

——Tức là, Take 3.

Thứ đã khiến chuyện bé xé ra to như thế này… dù không cố ý, nhưng đó là do món quà tôi tặng cho Yuuka.

Tôi liền bắt đầu thuyết phục Yuuka.

“Yuuka, đến lúc ra ngoài rồi đó.”

“Mu… Dù Yuu-kun có thuyết phục như thế nào đi nữa, em cũng không đưa bịt tai đâu! Bởi vì đây là vật quan trọng em nhận được từ Yuu-kun, là phân thân của Yuu-kun—!

“Nếu anh nói rằng, chỉ cần em chịu bỏ đôi bịt tai đó ra—thì chính anh sẽ trở thành bịt tai của em, thì sao?”

“——L-Là sao?”

Quá dễ đoán và dễ cắn câu. Quả là hôn thê của tôi.

“Yuuka sẽ gỡ đôi bịt tai đó đúng không? Sau đó, anh sẽ đứng ngay trước mặt, dùng tay bịt tai Yuuka lại, làm ấm đôi tai em. Đúng vậy, đây … trở thành bịt tai của em.”

“Muuu… Muuu…”

Yuuka cất tiếng rên và bắt đầu băn khoăn, thực sự quá dễ đoán.

Dù bướng bỉnh bao phần nhưng lại rất thuần khiết bấy nhiêu.

Không khác gì——Yuuna-chan yêu quý của tôi.

“Tay anh bắt đầu lạnh đi rồi. Muốn làm bịt tai cho ai đó quá ha.”

“Unyaa… Uuuu… Muuu…”

“Nếu Yuuka không cần thì, anh sẽ để cho người khác…”

“Không phải vậy!”

Yuuka thực sự phản ứng trước màn diễn hạng ba của tôi, vội mở cửa và bay thẳng về phía hành lang.

Nữ thần Amaterasu đã giáng lâm.

Và em ấy gỡ bỏ đôi bịt tai, có chút e thẹn và ngước nhìn về phía tôi đầy kỳ vọng.

“Xin lỗi vì em đã bướng bỉnh. Em sẽ không đeo bịt tai quá đáng trong phòng nữa. Thế nên là nhé? …Em muốn được Yuu-kun bịt tai…”

Etou… Đừng làm nũng ngay trước bàn thiên hạ vậy chứ.

Bị nói vậy khiến tôi xấu hổ tới mức muốn chui tọt xuống đất.

——Và vài phút sau.

“Ehehe. Ấm quá.”

Tôi và Yuuka mặt đối mặt, hai tay tôi bịt lấy tai Yuuka.

Trong tình huống kỳ lạ này, Yuuka lại nở nụ cười tươi như tan chảy.

“Quả là Yuunii-san. Anh hiểu rất rõ cách để thao túng Yuuka nhỉ.”

“Tch. Để em phải thấy cảnh này xấu hổ kinh đi được, hai người dắt tay nhau vào phòng riêng mà tình tứ đi.”

Isami và Nayu đứng ngoài cuộc nói lại.

Nhưng Yuuka thì chẳng rõ có nghe thấy hay không, chỉ cười tít mắt như thường lệ—và lặng lẽ đặt tay mình lên tay tôi.

“Vì Yuu-kun luôn ở bên cạnh nên em lúc nào cũng thấy ấm áp. Ehehe… cảm ơn anh nhiều, em yêu Yuu-kun lắm đó!”

Cứ như vậy—— Ở nhà, Watanae Yuuka lúc nào cũng tự nhiên và vô tư như vậy.

Ở trường thì nghiêm túc, nhưng vẫn cố gắng hòa đồng dần với mọi người.

Với tư cách diễn viên lồng tiếng, em ấy còn lập nhóm và nỗ lực gấp bội so với trước giờ.

Dù trong hoàn cảnh nào, Yuuka cũng không đánh mất nụ cười, luôn tiến về phía trước hết mình.

Yuuka—đối với tôi, Sakata Yuuichi, đã trở thành một người không thể thay thế.

…Trong buổi chiều cuối năm nay, tôi đã cảm nhận rõ được điều đấy.