My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Tập 6 - Chương 5: Hôn thê của tôi đã nói lời tạm biệt với quá khứ

Sau khi đi viếng đầu năm, tôi và Yuuka trở về nhà em ấy.

Nhưng có vẻ công việc của bác trai vẫn chưa xong, nên bác ấy vẫn chưa về nhà.

“Ahaha. Bố em chưa về thì cứ như bị treo ngược giữa sống với chết ấy nhỉ, Yuu-niisan?”

“Đừng nói thế, Isami. Từ ‘giết’ nghe đáng sợ lắm… Nếu bị trả đũa gấp đôi thì sao…”

“Mẹ mới là người nên thôi đi!? Mẹ nghĩ Yuu-kun là ai hả, mồ!!”

Trong lúc đó—tôi đang ngồi cùng bàn ăn với Yuuka, Isami và bác gái.

“Thì… thì bác thấy Yuuichi-san là một người tuyệt vời đấy chứ. Lịch sự, lại tốt bụng với cả Yuuka lẫn Isami… là người quá tốt so với con bé Yuuka ấy chứ?”

“…Fuhehehehe. Đúng không~? Yuu-kun của con tuyệt lắm mà~?”

“Yuuka, đây không phải lúc để đắc ý đâu… Nhìn mặt Yuu-niisan đi? Căng quá mà cơ mặt co giật luôn kìa.”

“Quá sức tuyệt vời luôn ấy… Một quý ông tuyệt hảo đến mức khiến người ta nghi ngờ anh ấy có mặt tối hay gì đó cơ…”

“Tại sao chứ!? Mẹ tưởng tượng quá mức rồi! Yuu-kun không có mặt tối gì đâu!! Yuu-kun lúc nào cũng là quý ông mà… ehe, lúc nào cũng trân trọng con đấy?”

“…Phải rồi nhỉ. Xin lỗi con, mẹ lo xa quá… Không có chuyện Yuuichi-san 'tận hưởng' Yuuka trong bộ đồ ông già Noel dịp Giáng Sinh hay đâu nhỉ.”

“…Không có đâuuu?”

“Vẻ mặt đó là sao!? Vậy là có làm thật đúng không, Yuuka!?”

“Ờ thì… hai người ơi. Đừng gây phiền cho Yuu-niisan nữa, im lặng chút được không?”

Cái quái gì đang diễn ra thế này.

Nhờ vào bác gái nói năng chệch hướng cùng Yuuka ngây thơ bùng nổ, mà Isami lại trở thành người bình thường một cách tương đối… dù em ấy cũng chẳng bình thường gì.

Nhà Watanae thật là khủng khiếp.

Nhưng nhà Sakata bên tôi cũng không khá khẩm hơn, nên chẳng ai nói được ai.

Và thế là, một ngày ở nhà Yuuka trôi qua vùn vụt.

Lúc nhận ra thì đã gần 8 giờ tối.

“Bố gọi về bảo là… sẽ còn về muộn hơn nữa, nên bảo để phần chào hỏi với Yuuichi-san sang ngày mai… Xin lỗi nhé Yuuichi-san, đầu năm mà lại lộn xộn thế này.”

“Không sao đâu ạ, vì là công việc mà. Cảm ơn bác đã quan tâm.”

Tôi trả lời thật lòng.

Dù như Isami nói, cảm giác bị treo lơ lửng cũng thật tệ, nhưng vì công việc mà, chẳng trách ai được.

“Vậy thì, chuẩn bị đi ngủ thôi. Mà Yuu-niisan sẽ ngủ ở đâu đây?”

Isami hỏi Yuuka và bác gái như thể đoán trước tình huống.

Em ấy lúc này đã thay sang đồ ngủ nữ tính, tóc xõa, đeo kính—trái ngược hoàn toàn với hình ảnh mỹ nam ban ngày.

fd950136-d060-40d6-b5d6-7448c45042ed.jpg

Khi thấy bộ dạng đó, trông Isami lại giống Yuuka đến kỳ lạ… khiến tôi vô thức cảm thấy có chút bối rối.

Thêm nữa là, ở chế độ “ở nhà”, vòng một của Isami rõ ràng cực kỳ nổi bật. Tôi thực sự không hiểu lúc mặc đồ nam thì em ấy giấu kiểu gì.

“…Êi!”

Ngay lúc đó.

Yuuka bất ngờ khoác tay tôi, vòng tay ép chặt lấy.

“Yuu-kun sẽ ngủ ở phòng con. Hai đứa ngủ cùng nhau. Không chấp nhận ý kiến khác!!”

“Khoan đã, Yuuka!? Nghĩ đến hoàn cảnh của anh đi? Đây là nhà hôn thê đó!? Nói mấy câu như bom thế trước mặt bác gái thì—”

“Hiiiii… ‘ngủ cùng’ là ý gì vậy hả…?”

Thấy chưa!?

Bác gái lo lắng quá mức giờ đang lạc trôi trong hỗn loạn luôn rồi!!

Yuuka. Làm ơn… cứu anh với…

“…Yuuka? Tại sao em lại vẫn ôm tay anh và nhìn chằm chằm bằng ánh mắt mờ ám thế kia?”

“Vì Yuu-kun cứ dán mắt nhìn ngực của Isami mà.”

“…Yuuka, bình tĩnh lại một chút. Nói chuyện là hiểu nhau mà—”

“Không hiểu đâu! Dù sao thì Yuu-kun cũng sẽ ngủ với chị. Không thì… ai biết được Isami sẽ làm gì chứ!!”

“Gì cơ, em á!? Em mới là người bị nhìn bởi ánh mắt gợi dục từ Yuu-niisan đó nha!?”

“…Ra vậy.”

Nghe cuộc khẩu chiến bùn lầy giữa hai chị em, bác gái… lại là người bình tĩnh nhất từ trước đến giờ, khẽ thì thầm:

“Vậy là Yuuichi-san không chỉ với Yuuka, mà còn cả với Isami… đúng không?”

“Hoàn toàn không phải vậy đâu!? Sao bác lại đưa ra kết luận đó!?”

Và rồi, suốt một lúc lâu.

Tôi phải một mình xoay sở để làm dịu ba người họ.

“Ha… mệt chết mất thôi…”

Cuối cùng khi mọi chuyện tạm lắng.

Tôi về lại phòng của Yuuka, thở dài thật sâu.

“…Yuu-kun. Xin lỗi nha?”

Yuuka nhỏ giọng, kéo chăn che miệng rồi ngước mắt nhìn tôi.

“…Làm gương mặt dễ thương thế là mong được tha thứ đúng không?”

“…Unyu.”

Tôi cố tình nói móc một chút.

Yuuka lập tức chùm chăn lên đầu, ngồi bệt xuống như tan chảy.

Kết quả là… ở giữa tấm chăn phồng lên, trông chẳng khác gì một con Slime.

“Yuuka-chan đã tan chảy vì hối lỗi quá mức. Tan rồi~”

“Đây là tan chảy thật hả? Mà tan chảy rồi còn nói được à, Yuuka?”

“Đây là linh hồn của Yuuka-chan, đang truyền đạt tới trái tim Yuu-kun. Vì hối lỗi quá nhiều nên tan chảy rồi… Yuu-kun, xin lỗi nha? Hãy tha thứ cho em~ Em muốn ngủ chung mà~ Tan rồi~”

Cách nũng nịu kiểu này thật quá gian trá.

Bị làm nũng kiểu trẻ con thế thì ai mà không xiêu lòng được chứ. Mà tôi đâu có giận từ đầu.

Yuuka đúng là… sau ngần ấy thời gian đính hôn, giờ đã thành chuyên gia làm nũng luôn rồi.

“Được rồi. Anh cũng xin lỗi vì nổi nóng với em.”

“...Yay! Em cũng tha thứ cho anh luôn!! Teteeen! Yuuka-chan hồi sinh!!”

Yuuka bật chăn ra, cười tít mắt rồi lao vào ngực tôi.

“Fuhe~ Yuu-kun thơm quá… thích ghê~”

“Thôi nào… thế này anh lại buồn ngủ mất đấy. Nào, trải chăn trước đã.”

Sau đó, hai đứa trải chăn ngủ cùng nhau.

Vì Yuuka nhất quyết “muốn ghép chăn để ngủ chung”, nên bọn tôi trải chăn sát cạnh.

Khi xong xuôi, tôi khẽ đảo mắt nhìn quanh phòng Yuuka.

Phòng tatami của Yuuka gần như không có đồ đạc gì.

Chắc phần lớn đã mang sang nhà tôi rồi.

Chỉ có một kệ ba tầng ở góc phòng, để vài tạp chí manga cũ, vài đĩa CD và album ảnh trường học.

“Này, Yuu-kun! Đừng nhìn chằm chằm phòng em quá chứ!!”

Yuuka bất ngờ bịt mắt tôi từ phía sau.

“Mồ~ Em mang gần hết sang nhà anh rồi nên không bừa bộn lắm đâu, nhưng… dù sao đây cũng là phòng con gái mà~”

“Dù không có gì ngại ngùng, con gái vẫn bịt mắt người khác à?”

“Dù không có gì đi nữa, bị nhìn vẫn thấy xấu hổ chứ! Phải hiểu trái tim thiếu nữ chứ, Yuu-kun là đồ ngốc.”

Vừa lẩm bẩm như thế, Yuuka vừa áp sát vào lưng tôi.

“…Yuu-kun, ấm quá~ Fuhe~ dễ chịu ghê~ Yuu-kun~”

Này này. Bị bịt mắt rồi mà còn cười hề hề đừng có đáng yêu thế chứ?

Với lại, sát như thế này thì… cảm giác mềm mềm cứ chạm vào lưng ấy… Đầu năm mới mà đã rối loạn rồi.

“—Này, Yuu-kun. Trước khi ngủ, em muốn gọi cho một người… được không?”

Yuuka thì thầm như thế.

Em ấy bỏ tay khỏi mắt tôi, nghiêng đầu nhìn tôi.

…Tại sao phải xin phép nhỉ?

Bình thường vẫn gọi cho Nihara-san hay mấy người bên công ty lồng tiếng mà.

“Không sao đâu… Gọi cho ai vậy? Nihara-san? Hay là bên công việc?”

Tôi hỏi, dù cảm giác có lẽ không phải.

Yuuka nhìn tôi chăm chú—rồi mỉm cười hiền lành.

“Cảm ơn nha, Yuu-kun. Người em muốn gọi… là bạn hồi cấp hai.”

“…Ể?”

Câu trả lời bất ngờ đến mức, tôi bật ra tiếng lạ.

Vì bạn cấp hai của Yuuka—

Tuyệt đối không phải người Yuuka sẽ gọi để nói chuyện vui vẻ.

――Vào khoảng thời gian trước lễ hội văn hóa, Yuuka đã kể cho tôi nghe về quá khứ của mình.

Hồi lớp 8, Yuuka là kiểu con gái hòa đồng, thường nói chuyện sôi nổi về sở thích otaku với bạn bè.

Em ấy đã có những ngày tháng rất bình dị, vui vẻ bên vài người bạn thân thiết.

Nhưng rồi, chỉ vì lý do mơ hồ kiểu “không thích nổi con nhỏ đó” từ nhóm nữ khác, em ấy bắt đầu bị bắt nạt.

Dần dần, cả bạn thân cũng tránh xa để không bị vạ lây.

Quá mệt mỏi với những ngày tháng như thế, mùa đông năm lớp 8, Yuuka như bị đứt gãy hoàn toàn.

Và em ấy đã phải ở nhà, không đi học một thời gian.

“…Em thật sự ổn chứ, Yuuka?”

Chính vì biết chuyện đó, tôi không kìm được mà hỏi.

Nhưng Yuuka vẫn giữ nụ cười hiền lành như mọi khi:

“Ừ. Với em bây giờ… đã ổn rồi.”

Và rồi, Yuuka bấm số gọi điện thoại.

Người ở đầu dây bên kia là cô bạn từng là thân nhất của em ấy.

"…Alo? Yuuka-chan?"

Trong căn phòng tĩnh lặng, giọng từ bên kia vang lên khẽ khàng.

“Alo. Lâu rồi không gặp, Sakura-chan.”

"…Ừm. Lâu rồi thật đấy… Dạo này cậu vẫn ổn chứ? Mình nghe nói cậu lên học cấp ba ở Kanto…"

“Ừ, đúng rồi đó~ Mình chuyển lên Tokyo sống nè. Vẫn khỏe mạnh lắm! Ổn cực kỳ luôn!"

Yuuka trả lời bằng giọng nói đầy sức sống.

Còn đầu dây bên kia… ngập ngừng đáp lại:

"…Vậy à. Cậu ổn là tốt rồi, Yuuka-chan…"

“Ừ! Mình có nhiều bạn thân mới nữa, đi học rất vui. Với cả, thật ra là… mình có bạn trai rồi đó! Ehehe~ Nghe bất ngờ không, Sakura-chan? Một đứa như mình mà cũng có bạn trai đó~”

"…Không có gì bất ngờ đâu. Vì Yuuka-chan từ xưa đến giờ… đã luôn là người rất tốt bụng mà…"

Câu nói ấy bị bỏ lửng giữa chừng.

Rồi sau đó, từ đầu dây bên kia, tiếng nức nở vang lên.

"…Xin lỗi… Yuuka-chan, mình xin lỗi…! Mình đã luôn muốn xin lỗi cậu… Lúc cậu đau khổ, mình lại vì sợ bị bắt nạt mà… chạy trốn…!!"

Cô bạn ấy nói trong tiếng khóc nấc, từng từ đứt đoạn vì không thở nổi.

"…Bây giờ mới xin lỗi, thật quá hèn nhát…Mình không xứng được cậu tha thứ… Vì mìnhđã phản bội cậu…"

“—Ừ. Mình biết là Sakura-chan chắc chắn vẫn đang tự trách mình. Nên… mình thật sự rất muốn gọi cho cậu.”

Giọng Yuuka cũng run lên.

Nhưng em ấy vẫn cố hết sức, nói với cô bạn bên kia đầu dây.

“Lâu nay, mình cũng không đủ can đảm để liên lạc… Xin lỗi vì đã để lâu như vậy.”

"…Tại sao cậu lại xin lỗi? Yuuka-chan chẳng làm gì sai cả… Người sai là những kẻ bắt nạt, và cả bọn mình, đã bỏ cậu lại phía sau…!!"

“Thật ra, bây giờ… mình vẫn quý Sakura-chan. Mình vẫn yêu quý những ngày mà tụi mình cười nói vui vẻ cùng nhau. Vẫn yêu quý tất cả mọi người trong những ký ức đó.”

Từng giọt nước mắt rơi lộp bộp dưới chân Yuuka.

Thế nhưng, em ấy vẫn mỉm cười rạng rỡ và nói:

“Mình đang sống rất tốt. Thật sự rất hạnh phúc. Nên… xin cậu đừng tự trách nữa nhé? Mình thật lòng mong Sakura-chan và mọi người sẽ có những ngày tháng hạnh phúc—Vì vậy… cùng nhau cười nhé?”

“—Cảm ơn anh, Yuu-kun. Vì đã đợi em gọi điện xong.”

Sau khi tắt đèn và chui vào chăn, Yuuka hơi ngượng ngùng, gãi má.

Nhìn thấy Yuuka vẫn như mọi khi, lòng tôi bỗng trào dâng một cảm xúc mãnh liệt.

“Fua!?”

“Em vất vả rồi, Yuuka.”

Tới lúc nhận ra thì tôi đã ôm chầm lấy Yuuka thật chặt.

Yuuka ú ớ “ư-ưm…” rồi vung tay chân lúng túng, nhưng sau cùng cũng vòng tay ôm lại tôi.

“…Yuu-kun. Hôm nay, cho em ôm thế này khi ngủ… được chứ?”

“Ừ. Được chứ—Yuuka, em đã làm rất tốt.”

Tôi xoa đầu Yuuka, rồi em ấy cười khúc khích như bị nhột.

Bỗng dưng Yuuka vùi mặt vào ngực tôi.

“—Vào lễ hội văn hóa á, em đã nghĩ là… những kỷ niệm hồi cấp hai, cứ để lại trong lớp học cũng được rồi.

Từ giờ, em sẽ tận hưởng hiện tại nhiều hơn.”

“Ừ.”

“Nhưng mà, sau này… dù là du lịch ngoại khoá, diễn live, hay những ngày bình thường không có gì đặc biệt… nếu thấy vui thật sự, hạnh phúc thật sự… Thì em muốn nói lời chào đàng hoàng. Cảm giác đó… tự nhiên trỗi dậy trong em.”

“Với bạn cấp hai à?”

“Ừ! Dù có nhiều chuyện đau lòng thật… nhưng những ký ức vui vẻ lúc cười nói cùng Sakura-chan và bạn bè của em khi ấy—không phải là dối trá. Nên em muốn nói rằng: em ổn rồi, đừng lo cho em nữa nhé. Tạm biệt. Em muốn được nói vậy. Dù có hơi ích kỷ.”

Tôi không nhìn được gương mặt đang vùi trong ngực mình.

Nhưng… cảm giác như Yuuka đang khóc.

Vì thế tôi cứ nhẹ nhàng xoa đầu em ấy.

“…Yuu-kun. Em yêu anh lắm…”

Nói lời tạm biệt với quá khứ.

Cầu mong những người bạn xưa có thể mỉm cười, và gửi lời động viên tới họ—

Hình ảnh Yuuka làm vậy, không chút phóng đại mà đúng là… một thiên thần.

Chính vì thế, tôi thật lòng mong rằng hôm nay—em ấy có thể an tâm nghỉ ngơi trong vòng tay tôi.