"……Sáng rồi à."
Ánh nắng chiếu qua khe rèm cửa khiến tôi khẽ thở dài, một tiếng thở dài sâu và nặng nề.
Hôm qua, Yuuka đã dũng cảm gọi điện bạn thân hồi sơ trung của em ấy, gửi lời động viên.
Thấy một Yuuka cao thương đến đáng quý như vậy, nên tôi đã ôm chặt lấy em ấy và cả hai đã ngủ thiếp đi như thế… đến khi tỉnh dậy thì trời đã sáng mất rồi.
Từ nãy đến giờ, tôi cứ không ngừng thở dài.
"Chắc… sẽ ổn thôi. Nhưng mà, vẫn căng thẳng thật đấy."
Tôi lẩm bẩm một mình, nhìn Yuuka vẫn đang ngủ ngon lành, quấn trong chăn.
— Phải rồi.
Hôm nay là một ngày cực kỳ quan trọng trong đời tôi.
Vì hôm nay là ngày tôi sẽ gặp mặt bố của Yuuka—do hôm qua đi làm nên chưa có dịp gặp.
"Yuu-niisan, anh ổn chứ ạ?"
Isami, người đi cùng tôi, quay lại hỏi khi thấy tôi đi với bước chân nặng trĩu.
Tôi đang được Yuuka và Isami dẫn đến phòng bố vợ tương lai—mà thú thật là, tôi đang cực kỳ căng thẳng.
"Yuu-kun, anh sẽ ổn thôi mà!"
Yuuka ôm chặt lấy cánh tay tôi bằng giọng nói vô tư như trẻ con, rồi cười tươi rói như một đứa nhóc.
"Vì Yuu-kun là một người tuyệt vời như thế mà. Nên chắc chắn, bố em… sẽ yên tâm ngay thôi!"
Nhìn thì như đang an ủi tôi, nhưng Yuuka à, em đang đặt kỳ vọng quá cao rồi đấy?
Trong khi tôi vẫn đang rối bời, Isami đã đẩy cửa phòng và bước vào trước.
Chỉ vài giây sau, cô ấy quay lại.
"Bố em nói là muốn nói chuyện riêng với Yuu-niisan… anh thấy sao ạ?"
Gì cơ, nói chuyện riêng ngay lập tức á?
Tôi cứ tưởng sẽ ngồi nói chuyện cùng cả Yuuka và Isami, nên khi nghe vậy, tôi hơi khựng lại.
Có lẽ Yuuka cảm nhận được sự bối rối của tôi, nên kéo nhẹ gấu áo tôi.
"Yuu-kun, anh ổn chứ? Em cũng vào cùng anh nhé? Em cũng chưa chào bố mà."
"…Ừm, cảm ơn em Yuuka. Nhưng không sao đâu."
Tôi rất biết ơn sự quan tâm của Yuuka.
Nhưng đã là đàn ông, khi được bố vợ tương lai mời nói chuyện riêng, mà mình lại từ chối thì thật quá hèn nhát.
Nghĩ vậy, tôi hít sâu một hơi, được Yuuka và Isami tiễn bước, rồi nhẹ nhàng mở cửa phòng ông ấy.
"Cháu x…xin phép ạ."
"—À, vào đi. Ngồi xuống đi."
Nghe giọng nói trầm thấp ấy, tôi rụt rè ngồi xuống chiếu, trên tấm đệm đã được đặt sẵn.
Người đàn ông trước mặt có mái tóc ngắn pha bạc.
…Chắc bằng tuổi bố tôi.
Đôi mắt sắc lạnh sau cặp kính gọng đen.
Thần thái tĩnh lặng với bộ áo truyền thống và hai tay khoanh trước ngực.
So với ông bố hay cười hề hề nhà tôi, bác ấy toát ra khí chất nghiêm nghị hoàn toàn khác biệt.
Bác ấy chính là—bố của Yuuka.
"Xin lỗi vì tối qua. Không chỉ để cháu phải đợi mà còn không kịp chào hỏi."
"Không… không sao ạ. Cháu mới là người đã làm phiền…"
"Cảm ơn vì đã đến tận đây. Bác là Watanabe Rikushirou—là bố của Yuuka."
Bác ấy tự giới thiệu trước.
Tôi vội vàng cúi đầu thật sâu.
"Xin cảm ơn vì đã tiếp đón cháu. Rất vui được gặp bác… cháu là Sakata Yuuichi, người luôn được Yuuka-san giúp đỡ."
"…À, cứ ngồi thoải mái đi."
"Không… không sao ạ, cháu ngồi thế này được rồi ạ."
Khác hẳn với Yuuka, Isami hay mẹ cô ấy — bố Yuuka là người ít nói, nghiêm khắc.
Cảm giác căng thẳng cứ dâng lên… nhưng tôi phải hết sức cẩn trọng.
"Yuuka… bên đó có sống vui vẻ không?"
"Dạ, vâng! Yuuka-san rất hoạt bát cả ở nhà lẫn trường học. Em ấy dịu dàng, tốt bụng, và luôn tiếp thêm năng lượng cho cháu… Cháu luôn cảm thấy biết ơn vì điều đó."
"Cháu được tiếp thêm năng lượng từ Yuuka… à?"
…Tôi có lỡ nói gì đó sai không nhỉ?
Nghe ông ấy nhắc lại câu đó, tôi bỗng thấy bối rối.
Nhưng bố Yuuka không thay đổi nét mặt, vẫn tiếp tục.
"Chắc cháu cũng biết. Hồi cấp hai, Yuuka từng bỏ học một thời gian. Khi đó… con bé luôn khóc suốt."
"Dạ… cháu có nghe Yuuka-san kể. Vì muốn thay đổi bản thân, em ấy đã tham gia một buổi thử giọng và trở thành diễn viên lồng tiếng. Từ đó mới lên Tokyo học cấp ba."
"Đúng vậy. Là một người bố, bác rất lo lắng… nhưng giờ cháu nói con bé sống vui vẻ thì bác yên tâm rồi."
"Cháu cũng được nghe là bác rất lo lắng vì Yuuka-san sống một mình. Chính vì vậy, sau khi nói chuyện với bố cháu, bác đã đề nghị việc hôn nhân giữa bọn cháu—"
Vừa thốt ra câu ấy, tôi cảm thấy có gì đó kỳ lạ.
Tôi nhìn thẳng vào bố Yuuka — người đang ngồi khoanh tay trước mặt tôi.
Một ông chú là khách hàng lớn, quen biết với bố tôi, vì lo lắng chuyện con gái sống một mình nên đề nghị cho con gái cưới tôi.
Một câu chuyện khởi đầu đầy khó tin như thế—nhưng…
Một người nghiêm túc và ít nói như bố Yuuka.
Liệu bác ấy thật sự là người đã đưa ra đề nghị phi lý như vậy sao?
"…Người đề nghị cuộc hôn nhân này… là bố của cháu—Yuuichi-kun."
—*Bang!*
Cảm giác như có ai đó đấm thẳng vào đầu tôi.
"Đương nhiên, bác không định nói đó là lỗi của ông ấy. Nếu bác đã từ chối thẳng, thì cuộc hôn nhân này đã không xảy ra."
"…………"
Tôi không thể thốt ra lời nào.
Như thể cả thế giới bị đảo lộn, đầu óc tôi trở nên trống rỗng.
Bố Yuuka vẫn nhìn thẳng vào tôi, rồi hỏi:
"Cháu vừa nói là được Yuuka tiếp thêm năng lượng, đúng không? Và rằng cháu luôn biết ơn con bé?"
"…Dạ, vâng."
"Vậy thì… để bác hỏi một điều — Yuuichi-kun. Yuuka đã nhận được gì từ cháu?"
— Yuuka đã nhận được gì… từ mình?
Từ khi bắt đầu sống chung với Yuuka, tôi đã nhận được rất nhiều nụ cười, sự ấm áp.
Nhờ có Yuuka luôn ở bên, ngày nào của tôi cũng dần trở nên tươi sáng hơn.
Ngay cả đêm Giáng sinh, nếu không có Yuuka bên cạnh, tôi đã không thể thẳng thắn với Nayu.
Vậy thì… tôi đã cho Yuuka được điều gì?
"…Thế là, anh đã bị bố chị ấy nói cho câm miệng lại, rồi bỏ chạy về nhà à? Giỏi thật đấy, anh đúng là đồ ngốc."
Giọng nói sắc như dao của Nayu vang lên qua điện thoại.
À… đã lâu rồi không nghe. Đúng chất giọng của Nayu mỗi khi em ấy thật sự tức giận.
Từ nhỏ đến giờ, mỗi khi Nayu tức điên là con bé trở nên vô cùng bình tĩnh như thế này…
Tôi vừa gặp bố của Yuuka lần đầu, và biết được sự thật sốc rằng—chính bố tôi là người khởi xướng cuộc hôn nhân này.
Chưa hết, bố Yuuka còn hỏi tôi—“Yuuka nhận được gì từ cháu?”
Nhưng tôi… với bao suy nghĩ rối bời trong đầu, đã không thể trả lời ngay lập tức.
Thấy tôi như vậy, bố Yuuka chỉ nói nhỏ:
"…Đây là một câu hỏi bất ngờ. Hôm nay không trả lời được cũng không sao. Nhưng trong tương lai gần—hãy cho bác nghe 'câu trả lời' của cháu."
—Và rồi, sau khi kết thúc buổi gặp mặt đầy căng thẳng, tôi trở về nhà.
Tôi định gọi điện chất vấn bố mình, nhưng ông ấy lại tắt máy.
Thế nên tôi nhờ Nayu chuyển máy—và bị ép phải kể lại mọi chuyện.
Và thế là giờ tôi đang ở đây.
"Nii-san, anh đã hứa sẽ cưới Yuuka-chan rồi đúng không? Vậy mà chỉ vì hơi bất ngờ một chút mà không trả lời nổi câu hỏi đó… nói nhẹ thì là, chết đi còn hơn đấy? Thật tội cho Yuuka-chan."
"Này này, Nayu? Anh không định cãi lại đâu, nhưng mà, bị bất ngờ như thế, ai mà không rối chứ? Ít nhất thì cũng cho anh chút thông cảm chứ…"
"Để em nói lại nhé. Bị bất ngờ hay bị sốc gì đó không quan trọng, một người đàn ông thì phải trả lời được. Nếu phía nhà gái mà nói 'hủy hôn' thì anh tính sao? Cạn lời đúng không? Đồ ngốc, Nii-san."
"…Gư..."
Em ấy nói đúng đến mức tôi không thể phản bác.
Nhìn thấy tôi như vậy, Nayu thở dài rõ to, rồi nói:
"…Thôi được rồi. Lần sau nhất định phải gỡ lại đấy. Mà bố vừa nói là cuối tháng này sẽ sắp xếp buổi gặp mặt giữa hai bên gia đình đó."
"…Hả? Chờ chút đã, Nayu. Bố đang ở đó à?"
"Ừ."
"Chuyển máy cho bố đi, Nayu! Anh phải nói rõ vụ hôn sự này—"
"À, ông ấy chạy mất rồi."
"Đùa nhau à ông già chết tiệt này!!"
—Và như thế, rốt cuộc tôi vẫn chưa được nghe bố mình giải thích chuyện hôn nhân đó ra sao.
Điều duy nhất tôi biết được là—chưa đầy một tháng nữa, tôi sẽ có trận tái đấu với bố của Yuuka.
"À… mình nên làm gì đây…"
Kết thúc cuộc gọi với Nayu, tôi gục mặt xuống bàn, kiệt sức.
Tôi nhớ lại đêm giao thừa, khi Yuuka gọi điện cho bạn cũ thời cấp hai—và chia tay với quá khứ của mình.
Dù mang trong mình quá khứ đau buồn hơn tôi, Yuuka vẫn cố gắng kết bạn ở trường học, và không ngừng nỗ lực để mang nụ cười đến cho các fan dưới tư cách một seiyuu.
Tôi luôn được nụ cười ấy của Yuuka tiếp thêm sức mạnh.
—So với em ấy, còn tôi thì sao?
Sau khi bị Nonohana Raimu từ chối, lại bị cả lớp lan truyền tin đồn, rồi chịu tổn thương từ cuộc ly hôn của bố mẹ…
Khi tôi gặp Yuuna-chan và bắt đầu làm fan của em ấy — 'Tử thần lạc cõi tình', tôi đã tự hứa:
Tôi sẽ không bao giờ yêu con gái 3D nữa, vì chỉ toàn làm tổn thương nhau.
Rồi tôi gặp Yuuka.
Nhờ đó, tôi đã có những ngày tháng hạnh phúc.
Nhưng nếu hỏi tôi đã thực sự vượt qua quá khứ như Yuuka chưa — thì sự thật là, tôi vẫn chưa đối diện được.
Một kẻ như tôi, liệu có thể nói rằng mình đã cho Yuuka được điều gì đó?
"…Mình đúng là thảm hại thật nhỉ."
"—U-nyaa!!"
Khi tôi đang đắm chìm trong những suy nghĩ đó — Yuuka bất ngờ nhảy lên từ phía sau và ôm chầm lấy tôi.
Bầu ngực mềm mại của Yuuka ép chặt vào lưng tôi.
Hương cam dịu nhẹ từ dầu gội lan tỏa.
"Ơm… Yuuka? Em bỗng dưng dùng tiếng mèo rồi nhảy vào anh, có chuyện gì vậy?"
"…Tại Yuu-kun trông buồn lắm."
Vẫn ôm tôi từ phía sau, Yuuka đưa ngón tay chạm vào lưng tôi và bắt đầu vẽ nguệch ngoạc.
"Khoan, Yuuka!? Nhột lắm đấy!!"
"…Cười lên đi nào."
Dù tôi kêu lên, Yuuka vẫn tiếp tục thì thầm.
"Chỉ cần có Yuu-kun ở bên là em đã thấy hạnh phúc lắm rồi. Nhờ có Yuu-kun mà em luôn cười được. Vậy nên… cười lên nào. Cười nhiều vào nhé, Yuu-kun."
À, thì ra là "làm cười vật lý" đấy hả.
Vì tôi có vẻ buồn nên em đã lo lắng nhỉ.
…Xin lỗi em, Yuuka.
"Funya!?"
Tôi xoay người lại và ôm chặt lấy Yuuka.
Có lẽ do bất ngờ nên mặt Yuuka đỏ bừng và giật mình, nhưng rồi em ấy thả lỏng và tựa vào người tôi.
"—Yuu-kun."
"Cảm ơn em nhiều, Yuuka… Ừm, anh ổn rồi. Anh khỏe lại rồi."
"Thật không đó~? Nhìn ngang, nhìn dọc~"
Yuuka đùa nghịch rồi lắc đầu như một đứa trẻ nghịch ngợm — khiến tôi không thể nhịn cười.
"A, thật đấy. Yuu-kun, cười lên nào. Nhìn bên này~ bên kia~"
Thấy tôi cười, Yuuka càng vui, làm mặt mèo rồi nghiêng đầu liên tục. Em ấy đúng là dễ đùa theo mà.
"Được rồi được rồi, anh ổn rồi. Nào, bình tĩnh lại nào?"
"…Munyuu."
Tôi xoa đầu Yuuka vài cái thì em ấy ngoan ngoãn cuộn tròn lại trong vòng tay tôi.
"Hehe… Yuu-kun~ Em sẽ không bao giờ rời xa anh đâu~"
Nhìn Yuuka hồn nhiên như thế, tôi thấy chuyện mình vừa buồn phiền quả là ngớ ngẩn.
Tôi, người chưa thể vượt qua quá khứ như Yuuka, đã không thể trả lời ngay câu hỏi của bố em ấy.
Quả đúng như trong quẻ đã nói — "vấp ngã bất ngờ".
Nhưng…
Để có thể tiếp tục cười bên cạnh Yuuka,
Tôi nhất định sẽ tìm ra được "câu trả lời" trước lần gặp tiếp theo với bố em ấy.
Nếu không làm được điều đó — tôi không xứng đáng để gọi mình là "chồng tương lai của Yuuka".