"Thật ra… mình cũng đã đến giới hạn của việc giữ ‘bí mật’ này rồi."
Một câu yếu lòng hiếm hoi phát ra từ Nihara-san, người mà lúc nào cũng chỉ có hai trạng thái: hoặc cư xử siêu hướng ngoại, hoặc luyên thuyên về tokusatsu.
Đón nhận câu nói đó là ba người chúng tôi: tôi, Yuuka, Nihara-san và Masa.
Sau khi trải nghiệm làm vu nữ của Yuuka kết thúc, cả nhóm ghé vào một tiệm đồ ăn nhanh gần đó.
"Thì ra là vậy à. Không phải do Yuu-kun làm gì, mà là vì nhớ lại chuyện hồi năm ba sơ trung khiến Momo-chan thấy đau lòng."
Yuuka đặt kính lên bàn, rồi tháo mái tóc buộc đuôi ngựa ra.
Mái tóc đen dài mượt xõa xuống một cách mềm mại, Yuuka như biến thành người hoàn toàn khác.
Ngồi bên cạnh Yuuka, Nihara-san cúi mặt, ngậm ống hút uống đồ ngọt mà không dùng tay.
"Yuu-kun, xin lỗi nha... Em hiểu lầm là chuyện liên quan đến ngực nên đã la toáng lên... shun..."
"Không sao đâu, miễn là em hiểu cho."
"…Ngực. Watanae-san vừa nói 'ngực'…"
Phá tan không khí lúc đó như một quả bom TNT, Masa bắt đầu lảm nhảm điều ngốc nghếch.
"…Chỉ là tình huống giả định thôi nhé? Giống như trong game hay anime ấy, một nhân vật có vẻ nghiêm túc và cứng nhắc… đúng rồi, một cô gái đeo kính chẳng hạn. Một cô gái nghiêm túc đeo kính đỏ mặt nói 'ngực' thì sao hả, Yuuichi?"
"Mày nghiêm túc đấy à, nói mấy thứ đó với vẻ mặt tỉnh bơ?"
"Chả thấy kích thích à!? Kiểu chênh lệch hình tượng ấy, moe cực luôn đó…!!"
"Masa, Masa. Tao sắp lấy hamburger phang vô mặt mày rồi đấy?"
"Này là quấy rối tình dục đó! Rõ ràng là quấy rối mình còn gì!! Yuu-kun, hôn thê của anh đang bị quấy rối tình dục đấy!! Mọi người ơiiiii, ở đây nèeeee!!"
"Khoan!? Watanae-san, bình tĩnh lại đi! Lỗi tại tôi mà!! Mà cậu la lớn thế thì người khác gọi cảnh sát thật bây giờ!!"
"Mồ! Người duy nhất được nói mấy chuyện dâm với tớ là Yuu-kun thôi đó nha! Kurai-kun thì cấm tuyệt đối!!"
"Ủa chứ Yuuichi thì được à!? Hôn phu là ghê gớm vậy luôn à!?"
Yuuka chỉ vào Masa mà hét ầm lên.
Masa thì cũng trợn mắt, la hét chẳng kém.
Có lẽ vì bị cuốn theo không khí đó… Nihara-san phì cười bật ra thành tiếng.
"Ahaha! Mọi người làm gì thế chứ. Thấy mấy cậu như vậy, việc mình rầu rĩ một mình đúng là ngốc ghê."
Sau một tràng cười rôm rả, Nihara-san lau nước mắt bằng đầu ngón tay rồi trở lại nụ cười thường ngày.
"Thật xin lỗi nha. Mình chỉ là… có chút chuyện trong lòng, rồi bất chợt rơi vào trạng thái không giống bản thân."
"…Momo-chan."
Nhìn Nihara-san đang thè lưỡi ngượng ngùng, Yuuka nhẹ nhàng đặt tay lên mái tóc nâu sẫm của cô ấy.
Rồi――xoa xoa.
Yuuka dịu dàng xoa đầu Nihara-san như dỗ dành một đứa trẻ.
"Yuu-cha… ngại quá đi mất…"
"Ehehe, có sao đâu mà~ Vì mình thấy muốn xoa đầu Momo-chan thôi mà~"
Sau khi được Yuuka xoa đầu một lúc, Nihara-san mỉm cười với Yuuka đã ngồi lại ngay ngắn――rồi quay sang tôi và hỏi bằng giọng trầm tĩnh.
"Sakata nè. Cậu tỏ tình vào mùa đông năm ba sơ trung, rồi bị Raimu từ chối. Sau đó… điều khiến cậu vương vấn là, tại sao Raimu lại lan truyền tin đồn ấy. Đúng không?"
――Tại sao Raimu lại lan tin đồn đó.
Khi có người khác nói ra điều ấy, tôi cảm thấy như có bàn tay bóp nghẹt cổ họng.
Nhưng tôi cố gắng chịu đựng.
"Ừ. Nếu cậu biết, xin hãy nói cho tôi, Nihara-san."
"Này, Yuuichi. Sao lại cố tình nhắc đến vết thương cũ vậy?"
Masa chen vào cuộc trò chuyện giữa tôi và Nihara-san, nói khá nhanh.
Hiếm thấy Masa nghiêm túc như thế, bình thường thằng này toàn cười hề hề.
"Bỏ qua đi. Mày đã có Watanae-san bên cạnh rồi còn gì? Đừng để bản thân đau khổ thêm nữa. Mày đã luôn tránh né chủ đề này mà, giờ khơi lại chuyện của Raimu cũng chẳng ích gì đâu."
"Masa. Cảm ơn vì đã lo cho tao."
Tôi vỗ nhẹ vai người bạn thân.
"Như mày biết đấy, từ hồi đó tao đã tránh xa tình cảm với con gái 3D."
"…Nhưng bây giờ mày có Watanae-san rồi."
"Ừ. Tao đã đính hôn với Yuuka, sống chung với em ấy. Yuuka lúc nào cũng vui vẻ, lúc nào cũng nỗ lực――nhờ vậy mà tao có những ngày thật sự hạnh phúc."
Tôi dừng lại, lấy hơi rồi nói hết tất cả.
"Nhưng, một phần trong lòng tao vẫn sợ hãi rằng nếu bị tổn thương lần nữa thì sao… Tao vẫn còn sợ yêu con gái 3D. Với tư cách là hôn phu, như vậy là thất bại đúng không? Nên tao nghĩ mình phải đối mặt với quá khứ. Để cùng Yuuka tiến về phía trước."
"…F… fuhe… fuh… fuuu…"
Yuuka bắt đầu run lên không nói nên lời.
Cố gắng nén lại nhưng những tiếng lạ cứ rỉ ra, rõ ràng là không thể kiềm chế được cảm xúc.
"――Ừ, mình hiểu cảm xúc của Sakata rồi. Cậu muốn biết sự thật để chấm dứt quá khứ… là vậy đúng không? Như mình nói ban nãy, việc giữ 'bí mật' cũng làm mình mệt rồi… chắc cũng đến lúc rồi."
"…Fufei… fuh… fuu…"
Yuuka, Yuuka.
Làm ơn, 'fuhee~' ra hết đi? Mất tập trung quá trời.
"Mà này, Nihara-san. Từ nãy tôi cứ tò mò… 'bí mật' mà cậu nói là gì vậy?"
"Muốn kể thì cần một điều kiện――phải nhờ đến Yuu-chan."
"…………Fuhee!? Mình á?"
Vừa ngạc nhiên, Yuuka vừa thở ra toàn bộ 'fuhee' tích tụ nãy giờ.
Nhìn thấy Yuuka như thế, Nihara-san bật cười nhẹ nhàng.
"Nhờ mình là sao vậy, Momo-chan?"
"Mình ý… dù thế nào đi nữa cũng là kiểu người luôn giữ lời hứa và nghĩa tình."
"Mình biết mà! Momo-chan rất tốt bụng, luôn nghĩ cho người khác, là một người tuyệt vời! Nhưng điều đó có liên quan gì đến mình…"
"Vì có lời hứa nên tự tiện tiết lộ 'bí mật' là điều mình không thể làm. Nếu muốn nói ra, thì phải là chính người đã nhờ giữ 'bí mật'… tự mình nói ra."
"…Người đã nhờ giữ 'bí mật'?"
Tôi nghiêng đầu trước cách nói vòng vo của Nihara-san.
Cô ấy nhìn tôi một cái rồi nói.
"Ừ. Hồi đó, mình được Raimu nhờ giữ một 'bí mật'."
――――Raimu đã nhờ Nihara-san giữ bí mật?
Nghe vậy, tôi cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Yuuka siết tay tôi thật chặt, lo lắng.
Rồi Nihara-san cúi đầu thật sâu về phía Yuuka.
"Vì vậy, mình phải xin phép Yuu-chan, hôn thê của Sakata――trước tiên. Rằng khi tiết lộ 'bí mật', Raimu phải có mặt."
“Hừ. Biết ngay mà, Nihara-san đúng là có dây mơ rễ má với con succubus đó mà.”
Sau khi tan nhóm tại tiệm đồ ăn nhanh và trở về nhà cùng Yuuka, tôi nằm ườn ra ghế sofa phòng khách, lơ đễnh nhắn tin RINE.
Người tôi nhắn là cô em gái ngốc đáng yêu – Nayu.
“Nói là dây mơ rễ má thì cũng hơi sai. Nihara-san bảo sau khi lên cao trung thì không còn liên lạc với Raimu nữa mà.”
“Nhưng mà, dù gì thì vẫn trung thành thực hiện mệnh lệnh của con succubus đó đến giờ đúng không? Vậy thì suy luận ban đầu của em là đúng rồi còn gì.”
Quả thật, trước khi thân với Nihara-san, Nayu từng nói đại loại như:
"Nihara là tay sai của Raimu", hay "đứa gyaru hướng ngoại đến gần anh là có mục đích mờ ám".
Nhưng mà…
“Anh đồng ý là suy luận của em có phần đúng. Nhưng mà việc nói Nihara-san cấu kết với Raimu trong bóng tối để làm chuyện xấu, thì chính em cũng không tin nổi đúng không?”
“…Thì, cũng đúng. Em cũng thích Nihara-chan mà, giờ đâu có nghi ngờ gì đâu. Nhưng mà vẫn thấy hơi ấm ức thôi. Aah, bực thật… tất cả là tại con Nonohana Raimu đó!”
"Yuu-kun! Unyaa—!!"
――Giữa lúc đang nhắn tin RINE như vậy, Yuuka đột ngột nhào lên người tôi.
Bất ngờ, tôi lỡ tay đánh rơi điện thoại xuống thảm.
"Yuuka, em làm gì vậy—!? Với lại… em mặc gì thế kia!?"
Tôi ngẩng lên nhìn và giật nảy người.
Vì Yuuka… chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh người, không mặc gì bên trong cả.
Đôi vai trắng mịn, xương quai xanh thanh tú, cánh tay thon nhỏ, và cả phần trên ngực lấp ló ngoài chiếc khăn tắm...
…Quá sức chịu đựng rồi. Nhìn riết chắc tôi hóa điên mất.
"Tr-trước tiên thì… mặc đồ vào đi, Yuuka?"
"Không."
"Sao lại không!? Trả lời cái kiểu dứt khoát đó là sao chứ!?"
"Em không làm đâu~. Bởi vì bây giờ, em sẽ... vào tắm chung với Yuu-kun đó nha! Nào, Yuu-kun cũng cởi đồ đi—!!"
"Ááá!? Sao em lại cố cởi đồ anh!? Dừng lại, dừng lại!!"
Tôi vặn người phản kháng khi Yuuka cố kéo áo thun của tôi lên.
Bực mình, Yuuka phồng má như đứa trẻ con, vừa nhõng nhẽo vừa gào:
"Không chịu đâu~! Nếu Yuu-kun không cởi thì em cũng không chịu đâu~! Chúng ta sẽ cùng khỏa thân thân mật với nhau trong bồn tắm~!!"
"Ờm… Yuuka, em có hiểu em đang nói cái gì không vậy?"
"…Không được à?"
"Không được."
"…Vậy thì… chuyện ‘người lớn’ thì được không?"
"Em bị ngốc à!?"
Yuuka liên tục phát ngôn chẳng khác gì mất trí.
Tôi cố gắng lăn ra khỏi người Yuuka và đặt em ấy ngồi xuống ghế sofa, còn tôi thì ngồi cạnh.
Vẫn quấn mỗi khăn tắm, Yuuka liếc nhìn tôi từ dưới lên, ánh mắt như đang dỗi.
"…Buuu. Khiếu nại đó, em sẽ kiện luôn nha~!!"
"Thẩm phán chắc ngất tại chỗ với cái vụ lạ đời này mất… Anh hỏi nghiêm túc này. Yuuka, chẳng lẽ em… thức tỉnh thành ‘gái dâm' rồi à?"
"Không có đâu!? Đồ ngốc đồ ngốc, Yuu-kun là đại ngốc! Em cũng thấy xấu hổ lắm chứ bộ!! Em biết là hư hỏng, là không đứng đắn… nhưng mà, chỉ vì em hơi lo nên mới cố gắng thôi mà…"
Lo lắng?
Nghe đến từ đó, tôi cuối cùng cũng hiểu được hành động của Yuuka.
――――“Mình muốn Raimu có mặt khi nói ra 'bí mật'.”
Dù lúc đó Yuuka đã mỉm cười và đáp ngay “Vâng! Em tin Yuu-kun nên không sao đâu!”, nhưng… đúng rồi. Với Yuuka, điều đó chắc chắn không dễ chịu gì.
"Xin lỗi nhé, Yuuka. Nếu em thấy không ổn, anh sẽ gọi điện để từ chối yêu cầu của Nihara-san ngay bây giờ…"
"Không phải vậy đâu! Em tin Yuu-kun mà, cũng không phản đối chuyện gặp Raimu-san… nếu điều đó giúp anh giải quyết được quá khứ đau buồn thì em thật lòng muốn anh gặp cô ấy."
Nhưng mà…
Chỉ quấn khăn tắm, Yuuka ôm chầm lấy tôi.
Dù hơi bối rối trước trang phục táo bạo ấy, tôi vẫn nhẹ nhàng ôm lấy Yuuka.
"…Chỉ là, em hơi lo một chút. Nên em muốn được Yuu-kun cưng chiều thôi. Xin lỗi nha… vì em là hôn thê hay làm nũng như vậy."
"Không có gì phải xin lỗi cả. Em muốn làm nũng bao nhiêu cũng được, ích kỷ cũng chẳng sao. Miễn là em có thể tiếp tục mỉm cười như mọi khi."
"…Ehehe. Yuu-kun lúc nào cũng dịu dàng hết. Cảm ơn anh nha, Yuu-kun! Hôm nay, ngày mai, cả ngày mốt nữa… em sẽ mãi mãi yêu anh thật nhiều~"
Sau đó, tôi và Yuuka cùng xem anime đến khuya, vừa ăn vặt vừa trò chuyện, cùng nhau xoa đầu nhau.
――Rồi đến thứ bảy tuần sau.
Tôi và Yuuka đến trước cổng soát vé của nhà ga, nơi đã hẹn gặp với Nihara-san.
"Yo, Yuuichi. Watanae-san cũng tới rồi à."
Người đứng sẵn ngoài cổng là Masa trong trang phục đời thường.
"Cảm ơn vì đã đến vào ngày nghỉ nha, Masa."
"Đâu phải tao được nhờ đâu. Tao tự nguyện tham gia đó chứ, đừng bận tâm. Kiểu như đã lên thuyền rồi thì đi luôn ấy mà."
Masa cười toe và nói câu ngầu lòi như vậy, khiến tôi cũng bật cười theo.
Ngay lúc đó, Nihara-san bước xuống từ chuyến tàu kế tiếp và nhập hội với chúng tôi.
Chiếc tunic trắng ôm nhẹ eo kết hợp quần short jeans, cùng dây chuyền có mặt hoa huệ trắng.
À, đã thấy bộ đồ này trước đây rồi… chính là trang phục thường ngày của Mankai Lily trong 'Hanami Gundan Mankaiger'.
"Vậy thì… vì Raimu đang đợi… cùng đi nào."
Chúng tôi đi bộ khoảng hai phút từ nhà ga, rồi đến trước một quán cà phê nhỏ.
Lần trước tôi từng tới đây một lần với Yuuka sau khi đi mua sắm.
――Quán cà phê “Limelight”.
Chính là quán cà phê nhỏ của bố mẹ Raimu.
"Vậy nhé, Yuu-kun. Em chúc anh may mắn!"
Yuuka đã đi cùng đến đây, nhưng vì ngại gặp người chưa quen là Raimu… nên em ấy sẽ đợi ở nhà hàng gần đó.
"Yuuka, anh đi đây. Em chờ một chút nhé."
"Vâng! Em sẽ đợi, Yuu-kun!!"
Chúng tôi mỉm cười chào nhau, rồi tôi quay lưng lại với Yuuka.
Kìm nén cảm giác nghẹt thở… tôi nhìn thẳng về phía quán cà phê Limelight.
Từ giờ, ba người chúng tôi sẽ gặp Raimu.
Gặp… và làm sáng tỏ mọi chuyện.
Sự thật của những gì đã xảy ra giữa tôi và Raimu trong mùa đông năm ba sơ trung.