Khi nghe được sự thật về mùa đông năm ba sơ trung từ miệng Raimu, sau gần hai năm xa cách, tôi cảm thấy như cuối cùng đã được giải thoát khỏi xiềng xích của quá khứ.
Sau chuyện đó, tôi càng thêm thấm thía một điều — rằng tôi phải trân trọng Yuuka hơn bao giờ hết.
"Yuuichi-kun. Yuuka đã nhận được gì từ cháu?"
Đó là câu hỏi mà bố của Yuuka đã đặt ra cho tôi. Nhưng đến giờ... tôi vẫn chưa có câu trả lời.
"Yuu-yuu... hình như có tiếng khóc thì phải! Yuu-yuu... à, ở đây có một bé dễ thương đang nằm nè!! Yuyuyuu... đây là! Bé Yuuka-chan yêu quý anh Yuu-kun nhất trên đời!!"
Đang mải suy nghĩ, thì hôn thê của tôi lại bắt đầu một màn kịch quá thể đáng để gây sự chú ý.
Em ấy nằm ngửa trên tấm thảm, vung tay loạn xạ, duỗi thẳng chân hướng lên trần nhà...
"Yuuka, chân, chân kìa! Váy em hở hết rồi đó!!"
"...Chỉ một chút thôi mà."
"Bộp!?..."
Yuuka nắm lấy váy, khẽ kéo lên trong chốc lát rồi buông ra, rồi chỉnh lại đầy tự mãn.
Dù chỉ trong tích tắc thôi, nhưng thấy là thấy rồi đó nhé? Bây giờ đầu tôi toàn màu xanh nước biển đây này, em ấy tính sao đây!?
"Vì em yêu Yuu-kun nên em đã phục vụ một chút đó. Xin chào, em là Yuuka-chan!"
"Dù sao thì cũng quá đà rồi đó... Em từ khi nào lại thành ra thế này hả?"
"Do Yuu-kun hết đó nha~. Vì vậy, em muốn nghe cảm nhận của Yuu-kun! Xin chào, em là Yuuka-chan dễ thương của anh Yuu-kun!!"
"Không đùa đâu, anh tưởng mình sắp chết thật rồi đó... Nói thẳng lòng là vậy."
"...Hehehe~. Ý anh là anh thấy vui, thấy vui đúng không?"
Không biết em ấy thấy vui ở chỗ nào trong lời tôi nói, nhưng Yuuka cười tươi hết cỡ rồi bắt đầu lăn lộn trên thảm.
"Yuu-kun, em yêu anh nhìu lắm~♪ Love, love~♪"
"Anh hiểu rồi mà! Hiểu rồi! Nhưng đừng có làm mấy trò đó trong khi đang mặc váy!?"
Ờm… sao giờ ta?
Không biết có phải do chuyện vừa rồi với Raimu không…
Nhưng hôn thê của tôi đã bắt đầu làm nũng... ở cấp độ trẻ mẫu giáo rồi.
Và vào một ngày khác—
"Ư ư. Yuu-kun đi chung với em đi mà~. Ư ư ư! Đi chung đi mà, unyaa~!!"
"Không đi đâu!? Em chuẩn bị đi làm lồng tiếng mà!"
"Unyaa~ Yuu-kun giận rồi~. Hu hu\~ ôm em đi mè…o~"
Em ấy la hét nhõng nhẽo ở cửa ra vào, rồi chớp thời cơ ôm chầm lấy eo tôi.
Khuôn mặt ấy rạng rỡ, toát ra khí chất “làm ơn hãy chú ý đến em!”
"…Cho hỏi một chút nhé. Phải chăng Yuuna và Yuuichi-kun, đang cố tình khoe khoang tình cảm với nhau để công kích tâm lý chị – một cô gái độc thân ở độ tuổi giữa hai mươi?"
"Không phải vậy mà! Với lại, em có làm gì đâu chứ!?"
Người đứng đó, ném ánh nhìn lạnh lùng về phía chúng tôi, chính là Hachikawa-san – quản lý đến đón Yuuna Izumi.
Bình thường chị ấy rất biểu cảm, nhưng giờ thì mặt không chút cảm xúc.
"Kurumi-san… nếu như đã gây hiểu lầm thì em xin lỗi. Em hoàn toàn không có ý định dẫn Yuu-kun tới nơi làm việc đâu ạ? Với công việc lồng tiếng, em luôn hết mình! Không để cảm xúc cá nhân xen vào, chỉ muốn cố gắng vì fan thôi mà!!"
"Xin lỗi, nhưng lời em nói và hành động không ăn khớp với nhau gì cả, khiến chị thấy hơi đáng sợ đấy…"
"Những lời em nói là thật lòng mà! Chỉ là… vì trong lúc đi làm thì em không thể ở bên cạnh Yuu-kun được, nên em mới muốn chiều chuộng ảnh một chút trước khi ra ngoài thôi!!"
"Thế thì càng tệ hơn đấy! Em định hủy hoại lòng tự trọng của chị à, Yuuna!? Cả Yuuichi-kun nữa, mặt mũi đờ đẫn thế kia... thanh xuân thật đáng ghen tị!"
"Tại sao cả em cũng bị mắng!? Chị đang trút giận đấy hả!?"
Vì những lời nói quá đà của Yuuka, mà Hachikawa-san cũng bị kéo vào vụ ồn ào này.
Dù trước đây Yuuka cũng hay làm nũng kiểu lạ lùng, nhưng…
Kể từ sau khi nói chuyện với Raimu… tôi có cảm giác mức độ ấy đang ngày một leo thang.
Và sự “bạo loạn” của Yuuka-chan vẫn chưa dừng lại ở đó.
"…Này, Yuuka? Em đang ở đâu vậy, gọi anh đến chỗ này làm gì?"
Khi đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị về, tôi thấy trong ngăn bàn có một bức thư màu hồng.
Bút tích là của Yuuka. "Sau giờ học, đợi ở kho dụng cụ thể dục" — đọc vậy nên tôi mới đến theo lời em ấy.
Dù vậy, tôi vẫn không khỏi thắc mắc: "Sao không đợi ở nhà mà phải làm vậy?"
Khi tôi bước vào kho dụng cụ và bắt đầu tìm Yuuka…
Cánh cửa phía sau đột nhiên đóng sầm lại.
"Ể, g-gì vậy!?"
"――Bắt được rồi!!"
"Uwaa!?"
Tầm nhìn đột ngột tối sầm khiến tôi hoảng loạn, và rồi có ai đó lao vào bụng tôi khiến tôi ngã dúi dụi lên tấm đệm.
Khi mắt tôi quen dần với bóng tối, tôi thấy rõ hình dáng người đang cưỡi lên mình.
Tóc cột đuôi ngựa lắc lư. Kính gọng mảnh. Mặc đồng phục blazer của trường.
Không thể nhầm được — đó chính là Yuuka chế độ "trường học".
"Yuuka, chuyện này là sao vậy? Này, nếu bị người khác bắt gặp ở đây thì phiền lắm… về nhà rồi nói đi."
"Ở nhà em đã làm nũng hết mức rồi còn gì."
"Ờ thì đúng là vậy... Nhưng giờ em muốn gì?"
"…Unyu~"
Em ấy khẽ thốt lên, rồi bắt đầu… cởi cúc áo đồng phục của mình.
"Này Yuuka!? Em đang định làm gì vậy!?"
"Em hỏi Isami rằng làm sao để khiến người mình thích hồi hộp trong tình huống ở trường. Và em ấy nói… phải vào kho dụng cụ thể dục, rồi tiếp cận theo kiểu sexy."
"Em lúc nào cũng hỏi sai người hết trơn… Xin lỗi, nhưng cô em cosplayer đó hoàn toàn lệch khỏi chuẩn mực xã hội đấy."
Isami, Nayu, Nihara-san, Hachikawa-san...
Quanh tôi toàn là mấy người cho lời khuyên méo mó hết.
Trong lúc tôi còn đang lẩm bẩm trong lòng thì Yuuka đã tiếp tục cởi cúc.
Cuối cùng, em ấy cởi phăng bộ đồng phục ra, chống tay xuống sàn tạo dáng như một con báo cái.
Trên người em ấy giờ chỉ còn lại chiếc áo ngực màu đen gợi cảm.
Yuuka với gương mặt đỏ bừng, đeo kính, như một con thú đang lên cơn động dục, tiếp cận sát tôi.
Sự kết hợp giữa một Yuuka trường học nghiêm túc và màn quyến rũ đầy táo bạo này — quả thực quá nguy hiểm cho tim tôi.
Trong lúc tôi còn ngơ ngác, Yuuka nhẹ nhàng đặt tay lên má tôi.
"Vài ngày nay, em đã cố gắng hết sức làm nũng với Yuu-kun để khiến anh vui vẻ hơn! Nhưng hình như… em vẫn chưa an ủi được anh… xin lỗi anh, Yuu-kun."
Đúng là mấy hôm nay em ấy làm nũng bất thường thật...
Thì ra là vì muốn làm tôi vui lên.
"Anh hiểu rồi, nhưng mà... an ủi chuyện gì cơ?"
"Vì Yuu-kun nghe chuyện cũ từ Raimu-san, chắc chắn anh đã rất đau lòng. Nên em muốn an ủi anh thật nhiều. Vì tin đồn do người không liên quan gây ra mà anh đã bị tổn thương suốt bao năm… đau lòng như vậy, tất nhiên là rất khổ sở rồi mà."
Từng giọt nước ấm rơi tí tách xuống má tôi.
Đó là những giọt nước mắt dịu dàng chảy ra từ đôi mắt Yuuka.
"Yuu-kun đã phải chịu nhiều nỗi buồn và đau khổ. Nên em muốn cùng anh tạo nên những kỷ niệm thật vui vẻ, thật tươi sáng. Vì dù em yêu anh trong mọi trạng thái, nhưng Yuu-kun mỉm cười vẫn là điều em yêu nhất."
Hôm nói chuyện với Raimu, Nihara-san cũng từng nói điều tương tự.
Watanabe Yuuka luôn như vậy.
Em ấy luôn mong muốn hạnh phúc và nụ cười của những người mình yêu quý — dù là tôi, gia đình, bạn bè hay người hâm mộ.
Và để làm được điều đó, em ấy luôn nỗ lực hết sức mình.
"Không sao đâu, Yuuka. Chỉ cần có em bên cạnh, là anh đã cười rất nhiều rồi."
Tôi nhẹ nhàng chạm vào vai em ấy.
Yuuka bất ngờ kêu lên "Hyau!?" — làm tôi bật cười vì quá đáng yêu.
"Đúng là chuyện xưa khiến anh suy nghĩ nhiều… nhưng đồng thời, anh cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Anh từng sợ yêu con gái 3D vì bị ám ảnh bởi tin đồn do Nonohana Raimu tung ra. Nhưng giờ thì anh biết… người đó không tồn tại. Chỉ riêng việc có thể gác lại quá khứ là đủ rồi."
"Nhưng mà… nếu không có tin đồn, có lẽ Yuu-kun đã không trở nên xa cách với Raimu-san như vậy…"
"…Nhưng người quan trọng với anh bây giờ, không phải là cô gái anh từng thích ngày xưa nữa rồi."
Tuy hơi xấu hổ một chút. Nhưng nếu không nói lúc này, thì không còn là đàn ông.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Yuuka, nói ra lòng mình.
"Không cần giả định nếu như. Bởi vì người mà anh yêu nhất hiện tại... là Yuuka."
Vừa nói ra câu sến súa đó xong, Yuuka đã lao vào ôm chầm lấy tôi.
Mà ôm kiểu gì không biết, khiến mặt tôi úp thẳng vào khe ngực em ấy.
Yuuka giờ chỉ mặc mỗi áo ngực — hơi ấm làn da em ấy truyền đến rõ mồn một.
"…Yêu. Yêu lắm. Yêu đến mức… em sắp phát điên mất rồi."
Giọng thì thầm của Yuuka vang bên tai tôi.
Hương thơm ngọt ngào của em ấy dội thẳng vào não.
"…Hửm? Này, có ai trong đó không?"
Ngay lúc đó — điều tệ nhất có thể xảy ra.
Tiếng đập cửa dồn dập kèm giọng của Gouzaki-sensei vang lên.
Chết thật. Nếu bị phát hiện bây giờ, ai cũng nghĩ chúng tôi đang quan hệ bất chính...
"Yuuka, mau trốn đi—"
"Hyau!? …Y-Yuu-kun, đừng thổi hơi vào chỗ đó... nnn~..."
"Khoan!? Tránh ra đã—"
"…Nnh~ Em bảo là… sắp phát điên rồi màaa~..."
Tôi vừa định nói, thì Yuuka lại dụi người vào tôi, siết chặt hơn.
Gouzaki-sensei vẫn liên tục đập cửa bên ngoài.
Giữa tình huống không còn đường thoát, máu tôi như rút cạn.
Và tôi đã nghĩ thầm đầy oán trách:
Khi nào họp mặt gia đình, tôi nhất định... sẽ chỉnh đốn Isami một trận ra trò.
( Sau đó, rất may là Nihara-san tình cờ đi ngang qua và đã cứu nguy kịp thời.)