Giống lời tôi nghe được từ bố của Yuuka... tuy phần mở đầu nhẹ hẫng như không có gì.
Nhưng trước phát ngôn động trời như thế, tôi chết lặng tại chỗ.
“...Bố vừa nói gì vậy?”
“Cuộc hôn nhân này bắt đầu là do bố chủ động ngỏ lời đấy, con trai yêu quý! ...Chắc vậy?”
“Không phải đoạn đó! Là sau đó kia!!”
“—À. Bố đã biết từ đầu rằng Yuuka-san chính là ‘Izumi Yuuna’.”
Cái quái gì thế này.
Ông ấy có nhận ra mình vừa nói ra một điều kinh khủng lắm không?
“Này bố, lúc bố gợi ý để ghép đôi Yuuka-chan với Nii-san, con cũng có mặt đó mà, sao lúc đó lại không nói với con chuyện này?”
“Vì bố không nói mà!”
“Lão già này, mệt thật... Nii-san, tụi mình chôn ông ấy đi.”
OK, Nayu. Lâu lắm rồi mới được chơi bài hợp tác anh em nhỉ!
Trong lúc tôi và Nayu đang khí thế hừng hực thì—Yuuka nói một cách bối rối:
“—Thưa bác, cho cháu hỏi được không ạ? Nếu bác biết cháu là Izumi Yuuna... thì có phải chính vì cháu là Izumi Yuuna nên bác mới đề xuất cuộc hôn nhân này không ạ?”
“Con nhạy bén lắm đấy, Yuuka-san. Đúng là như vậy đấy.”
“V-vậy ạ...!!”
“Không ngờ lại có một ẩn tình như vậy... cháu cũng bất ngờ lắm luôn.”
Yuuka và Isami đón nhận câu chuyện một cách thành thật, vẻ mặt đầy bất ngờ.
Nhưng tôi và Nayu thì—chẳng thể nào chấp nhận nổi.
“Không không. Lý do đó có gì đó sai sai ấy. Trước đây bố từng nói vì lo ảnh hưởng đến sự nghiệp nên mới là một cuộc hôn nhân chính trị mà?”
“Lần này thì em đồng ý với Nii-san thật đấy. Nói cho rõ đi.”
“Hả? Bố chưa từng nói vậy mà?”
Tới nước này rồi mà ông còn định chối sao?
Không, chắc chắn ông từng nói.
Câu chuyện đó gây sốc đến mức tôi vẫn còn nhớ nguyên lời ông nói trong cuộc gọi đầu tiên.
"Con biết đấy, sắp tới ta sẽ trở nên cực kỳ bận rộn. Ta vừa được thăng chức lên một vị trí quan trọng tại nước ngoài, có thể nói là được ăn cả ngã về không. Hoặc là hoàn thành xuất sắc công việc và thành công, hoặc thất bại hoàn toàn và bị sa thải."
"Ờm, vậy nên?"
"Vậy nên ta đã làm quen với một trong những khách hàng của mình. Hắn là kẻ đáng gờm, hiện đang có đứa con gái học cao trung mới chuyển đến Tokyo.
Có vẻ như, đứa bé đó đang sống một mình, thân là một người bố, hắn ta rất lo sợ con gái mình sẽ dính vào mấy vụ trộm cắp hoặc mấy thằng không đâu vào đâu, đại loại thế."
"...Đại khái thì tôi cũng hiểu rồi. Cô gái đó chắc hẳn là người sẽ kết hôn với tôi."
"Không hề phóng đại nếu nói rằng, số phận của gia tộc Sakata phụ thuộc hoàn toàn vào cuộc hôn nhân này."
“—Thấy chưa, bố có nói thế đâu.”
Dù tôi nhắc lại y nguyên chuyện cũ, bố vẫn tỏ vẻ tỉnh bơ như không có gì.
“Rõ ràng là bố đã nói rồi còn gì... thời điểm quan trọng trong lộ trình thăng tiến ấy.”
“Ừ thì, thời điểm đó quả thật quan trọng lắm, đến mức thời gian tăng ca cũng kinh khủng luôn.”
“Rồi bố nói là thân thiết với bố của Yuuka—người là lãnh đạo bên đối tác—đúng không?”
“Đúng đúng. Là sau một buổi nhậu sau giờ làm.”
“Rồi bố của Yuuka lo lắng việc con gái sống một mình... và nói rằng vận mệnh của nhà Sakata phụ thuộc vào cuộc hôn nhân này...”
——...Khoan đã?
Tự dưng tôi không diễn giải tiếp được, nghẹn lời luôn.
Thấy vậy, bố tôi bắt đầu nói tiếp một cách ung dung.
“Lúc đó đúng là đang ở vào giai đoạn quan trọng. Rồi bố tình cờ gặp Watanae-san, nghe chuyện ông ấy lo cho Yuuka đang sống một mình. Cả hai chuyện đó là thật—nhưng bố đâu có nói hai chuyện đó có liên quan gì đến nhau đâu, phải không?”
…Không thể tin nổi.
Nghe câu đó của bố, tôi cứng họng luôn.
“Nii-san, đừng để dính bẫy tên lừa đảo này. Đúng là ông ta không nói hai chuyện liên quan, nhưng lại nói số phận của gia tộc Sakata phụ thuộc hoàn toàn vào cuộc hôn nhân này? Giải thích sao đây hả, lừa đảo?”
“Ờ thì... trước hết đừng gọi bố là lừa đảo được không?”
Bố nhăn mặt nói vậy rồi hướng ánh mắt về phía chúng tôi—và cất lời:
“Thế thì để bố kể theo thứ tự nhé. Về quá trình hình thành cuộc hôn nhân này.”
Khi nghe bố kể chuyện, tôi vừa nghe vừa tự sắp xếp lại trong đầu.
Bố đến Tokyo vì công việc, và lần đầu gặp bố của Yuuka ở đó.
Sau đó, tại một buổi tiệc, hai người được xếp ngồi gần nhau—và vì đều có con đang học cấp ba nên rất hợp chuyện.
Bố của Yuuka kể về con gái mình—người đã ra mắt làm seiyuu và lên Tokyo từ năm nhất cao trung.
Còn bố tôi—thì kể về đứa con trai từng mất hứng thú với thế giới 3D vì ly hôn và thất tình năm ba sơ trung, rồi đắm chìm vào “Alice Stage”.
......Ấn tượng về tôi tệ quá thì phải?
Tôi định phản bác, nhưng thôi, sợ quá nên nhịn.
Nhờ bố tôi nhắc đến cái tên “Alice Stage”, bố của Yuuka mới nói rằng con gái mình chính là seiyuu của Izumi Yuuna đang đóng vai trong đó.
Nghe tới “Izumi Yuuna” thì bố tôi—người say sấp mặt lúc đó—liền nhận ra ngay đó chính là seiyuu mà tôi cuồng đến phát khóc.
Và trong cơn say, ông ấy đã buông ra câu:
“Con trai tôi chỉ yêu duy nhất Yuuna-san và sống vì cô ấy! Vì vậy chắc chắn có thể mang lại hạnh phúc cho con gái anh—xin hãy cân nhắc mối hôn sự này!!”
...Nghe sao cũng giống như một kẻ điên thật sự.
Con trai ông ta chỉ yêu Yuuna-chan thôi và sống vì cô ấy... Tổ hợp của sự dị và sự nguy hiểm, phá vỡ mọi giới hạn.
Tất nhiên, ban đầu bố của Yuuka phản ứng không mấy tích cực.
Nhưng bố tôi không từ bỏ, cứ ra sức giới thiệu tôi đủ kiểu. Tôi không dám hỏi ông đã nói gì, sợ lắm.
Và cuối cùng thì—
Bằng cách nào đó mọi chuyện lại thuận buồm xuôi gió.
“—Khoan đã. ‘Bằng cách nào đó lại thuận buồm xuôi gió’ là sao hả!?”
Đừng kết thúc một cách mơ hồ như thế chứ.
“À thì... lúc đó bố cũng say lắm rồi. Thành ra nhớ không rõ nữa.”
“...Ý bố là không nhớ gì à?”
Không cần nói cũng biết, chính đoạn đó mới là điểm mấu chốt quan trọng nhất.
Vậy mà lại kết thúc lửng lơ... khiến tôi hoàn toàn đơ người.
“Vậy đấy. Cuộc tình giữa Yuuchi và Yuuka-san bắt đầu từ câu chuyện ‘vận mệnh của nhà Sakata’ là như vậy đó!”
“Khoan khoan, rốt cuộc cái gì mới là ‘vận mệnh của nhà Sakata’ vậy!?”
“Thì đó—nếu Yuuchi cứ mãi chẳng quan tâm đến thế giới 3D, thì nhà Sakata sẽ không có người kế thừa chứ sao. Cho nên chuyện kết hôn này chính là đang đặt cược tương lai của dòng họ đấy chứ!”
“...Grrr. Nghe cũng hợp lý đấy nhưng...”
“Haa... hiểu rồi. Cuối cùng thì mọi chuyện đều là lỗi của Nonohana Raimu đúng không?”
Tôi không thể phản bác gì, còn Nayu thì thở dài nói như vậy.
“...Không không. Đổ hết cho Raimu thì hơi quá rồi đấy?”
“Không quá đâu. Dù không phải Raimu là người tung tin đồn, nhưng chính cô ta khiến Nii-san hiểu nhầm, rồi phát điên, rồi định làm sụp đổ cả dòng họ Sakata? Vậy chẳng phải là một yêu nữ diệt quốc sao. Nói thật là kiểu Cleopatra luôn ấy.”
Sau khi tung ra lập luận quái gở như vậy—
Nayu cúi đầu, cắn chặt môi rồi nói:
“Bố đúng là nói chuyện khó hiểu thật. Nhưng việc bỏ mặc Nii-san—người đã mất hứng thú với gái 3D—rồi ra nước ngoài... bản thân em cũng thấy lo lắm. Cho nên, tất cả là lỗi của Nonohana Raimu.”
“...Nayu.”
Tôi đặt tay lên đầu cô em gái đang sắp bật khóc.
Yuuka, người đang quan sát, cũng bước lại gần Nayu và ôm chặt con bé.
Còn Isami, cũng là em gái, khẽ lau nước mắt của mình.
Giữa hành lang mang không khí có phần xúc động như thế—thì bố tôi lại—
“À phải rồi. Nhớ ra một điều mà Watanae-san từng nói! ‘Trước khi tôi chấp nhận hôn sự, nếu cậu ta là một thằng con trai hời hợt đến mức có quan hệ thể xác với con gái tôi, thì tôi tuyệt đối không tha thứ.’ ...là vậy đấy.”
——Lại là một quả bom khủng khiếp khác được ném ra.
Ngay lập tức, ánh mắt của mọi người đổ dồn về một người duy nhất.
“...Ể? Sao Nii-san, Yuuka-chan, rồi cả Isami nữa... sao mọi người lại nhìn em như vậy!?”
Có vẻ cảm nhận được ánh nhìn, Nayu cất tiếng hoảng hốt.
Bị hoảng như thế chắc là có tật giật mình rồi?
Từ trước đến giờ con bé toàn giở trò kiểu “phải sớm có con” này nọ...
Chính vì vậy mà suýt nữa cuộc hôn nhân của chúng tôi bị game over luôn rồi... nghĩ sao hả?
“K-không đời nào! Em làm sao mà biết mấy chuyện riêng tư của bố chứ!? Quá vô lý rồi còn gì!? Thiệt là... đừng đùa nữa, nghiêm túc đấy!!”
Thế là sau một ngày đầy rẫy những chuyện rối rắm...
Chúng tôi quyết định đi ngủ sớm để chuẩn bị cho buổi gặp mặt ngày mai.
“Haa... thiệt tình không muốn chút nào, ở chung phòng với Isami.”
“Đó là câu của anh mới đúng. Ai biết được Nayu-chan sẽ làm gì trong lúc ngủ.”
Vì có bố tôi ở đây nên chúng tôi để ông ngủ tầng một, còn Nayu và Isami buộc phải ngủ chung phòng. Hai người vẫn cứ cằn nhằn tới cuối cùng.
Tôi và Yuuka thì như mọi khi... chui vào đệm riêng và tắt đèn.
“...Yuu-kun...”
“Gì thế, Yuuka?”
Khi tôi đang nằm nhìn lên trần nhà thì Yuuka rúc lại gần tôi.
Rồi áp đầu vào người tôi... cứ dụi dụi như mèo con vậy. Nhột thật.
“Yuu-kun không ngủ được hả?”
“Ừm... chắc vậy. Dù sao cũng thấy hồi hộp quá.”
—Yuuchi-kun. Yuuka đã nhận được gì từ cháu?
Ngày mai, bố mẹ của Yuuka sẽ đích thân tới nhà tôi.
Hai bên gia đình sẽ gặp mặt và ăn tối cùng nhau... và tại đó, tôi phải trả lời câu hỏi của bố vợ tương lai.
Không... là tôi muốn trả lời.
Muốn được công nhận là “người chồng tương lai” của Yuuka—một cách xứng đáng.
Vì thế tôi đã—gặp lại Raimu và đối mặt với quá khứ đen tối thời cấp hai.
Nghe bố kể về sự thật của cuộc hôn nhân này, để hiểu được cảm xúc của bố vợ.
Để được ông chấp nhận, và tiếp tục mỉm cười bên cạnh Yuuka.
Thế nhưng...
“Yuuka, cảm ơn em nhé.”
“Gì vậy, tự nhiên thế? Em mới là người phải cảm ơn anh đó, Yuu-kun!”
“...Anh nghĩ, anh đã nhận được rất nhiều từ Yuuka. Khi rơi xuống đáy vực hồi mùa đông năm ba sơ trung, nhờ có Yuuna-chan mà anh vực dậy được. Từ khi sống chung với Yuuka, anh đã có rất nhiều ký ức đẹp.”
“Ehehe... ừm.”
“Cho nên, anh thấy... áy náy lắm. Em đã cho anh rất nhiều điều không thể đếm xuể. Còn anh thì... dường như chỉ biết nhận mà thôi.”
“—Yuu-kun đúng là có lúc ngốc thật đấy.”
Thấy tôi lỡ buột miệng than thở, Yuuka bật cười khúc khích.
Em ấy nắm tay tôi và nói:
“Lời của bố, anh suy nghĩ nghiêm trọng quá rồi. Em nhờ có Yuu-kun mà thấy rất hạnh phúc. Cho nên... kể cả nếu bố thật sự phản đối cuộc hôn nhân này thì cũng không sao cả!”
“Không sao là sao cơ?”
“Khi đó—mình bỏ trốn kết hôn luôn!”
Câu nói dõng dạc và đầy khí thế đó khiến tôi bật cười.
Thấy vậy, Yuuka cũng mỉm cười hạnh phúc.
“Nói đơn giản là... em yêu anh nhiều như vậy đó! Bởi vì Yuu-kun là người quan trọng đã luôn bên em—từ trước cả khi chúng ta gặp nhau cơ mà!!”
...Từ trước cả khi gặp nhau.
—Mày là fan cuồng yêu Yuuna-hime hơn bất cứ ai, ‘Tử thần lạc cõi tình’ mà.
Lời của Masa lúc tôi biết sự thật về Yuuka lại vang lên như tia điện.
Và đồng thời, cảm giác vướng mắc trong tim tôi—bỗng tan biến nhẹ nhàng.
“...Ra vậy... Anh hiểu rồi, Yuuka.”
“Hả, Yuu-kun? Sao thế?”
Bỏ mặc Yuuka đang ngạc nhiên, tôi bật dậy khỏi đệm—rồi mở ngăn kéo dưới cùng của cái bàn ngập đầy đồ của Yuuna-chan.
Tôi lôi ra một chiếc hộp đen được giấu kỹ ở góc sâu nhất.
“Cuối cùng anh cũng tìm thấy rồi, Yuuka... Câu ‘trả lời’ mà anh có thể tự tin nói với bố em.”