Quán cà phê “Limelight”.
Đó là nhà của Nonohana Raimu – bạn học sơ trung và cũng là cô gái khiến tôi mang ám ảnh.
Raimu nói bằng một giọng dịu dàng.
“Vậy thì... mình sẽ kể nhé? Về mọi chuyện xảy ra vào mùa đông năm ba sơ trung.”
Masa ngồi đối diện tôi khoanh tay, với vẻ mặt nghiêm trọng hiếm thấy.
Nihara-san ngồi cạnh khép vai lại và run môi, khác hẳn thường ngày.
Còn ở ghế bên cạnh tôi, Yuuka thì—
“Raimu-san… cậu sẽ kể cho bọn mình ư! Cảm ơn cậu rất nhiều!!”
Với nụ cười vô tư, Yuuka cúi đầu cảm ơn Raimu.
Trái ngược hoàn toàn với bầu không khí nặng nề quanh ba chúng tôi, Yuuka mang theo một bầu không khí ấm áp, nhẹ nhàng.
Nụ cười ấy y hệt như Yuuna-chan trong “Alice Stage” mà tôi yêu – một nụ cười rạng rỡ đến mức có thể thắp sáng cả bóng tối.
“Ahaha~ Được Yuuka-san cảm ơn như vậy, tự nhiên mình thấy ngại quá…”
Thấy Yuuka như vậy, Raimu cũng mỉm cười ngây thơ.
“Vì mình… là cô gái tồi tệ đã làm tổn thương Yuuichi đó?”
—Cậu ấy buông ra lời nói sắc như dao.
“Một người như mình, nhận được lời cảm ơn là không xứng đáng. Nếu là bạn gái của Yuuichi, cậu nên tức giận hoặc oán hận mình thì hợp lý hơn, đúng chứ?”
“...Tức giận? Oán hận? Vì sao chứ?”
“Vì mình đã từ chối người mà Yuuka-san thích, rồi để tin đồn lan ra khiến cậu ấy tổn thương đến mức nghỉ học. Với người như vậy, bình thường sẽ chẳng ai có cảm xúc tốt đẹp đâu nhỉ?”
“Ể? Nhưng mà, mình nghĩ người lan tin đồn đó... không phải là Raimu-san, đúng không?”
Nhìn Yuuka nói điều đó như thể lẽ đương nhiên, tôi, Nihara-san và Masa đều đồng thanh bật ra: “Ể?”
Raimu không thèm liếc nhìn bọn tôi lấy một lần—vẫn giữ nụ cười, nghiêng đầu hỏi:
“—Tại sao cậu lại nghĩ vậy?”
“Ừm… mình chỉ có cảm giác thế thôi. Nếu sai thì… xin lỗi. Chỉ là… mình không thấy Raimu-san là kiểu người sẽ làm chuyện như vậy.”
“Thật sao? Dù mình trông như đứa suồng sã, hay nói linh tinh như bây giờ ấy? Không nghĩ là mình sẽ lỡ miệng sao?”
“Ừm… vẫn không thể nghĩ vậy được. Khó diễn tả lắm, nhưng mình không thấy Raimu-san là người như thế đâu… À, mà! Nếu cậu là người xấu tính thật thì Momo-chan – người hùng – sẽ chẳng ‘hứa hẹn’ điều gì với cậu cả! Nên chắc chắn là không phải rồi!!”
“...Yuuka-chan.”
“——Ra vậy à. Yuuka-san thật tuyệt vời.”
Raimu thở dài khẽ một tiếng.
“Việc mình là người tồi tệ, thì không phải là nói dối đâu. Nhưng… Yuuka-san nói đúng. Về chuyện tin đồn ấy.”
“Cái gì cơ, Raimu?”
—Người lan tin đồn không phải Raimu?
Cái quái gì vậy... chuyện đó…
Tôi nhận ra tay mình đang siết chặt nắm đấm từ lúc nào. Nhịp tim cũng bắt đầu tăng lên.
Trong khi đó, Raimu dang rộng hai tay như đang trên sân khấu kịch:
“Vậy thì, một lần nữa… mình sẽ kể nhé. Những chuyện đã xảy ra mùa đông năm ba sơ trung. ‘Bí mật’ mà mình đã nhờ Momono giữ giúp. Sự thật của ngày hôm đó… tất cả.”
Ngày xửa ngày xưa... khoảng hai năm trước.
Có một cô gái tên là Raimu.
Raimu là người hoà đồng, thân thiện với bất kỳ ai, nên thường hoà nhập với đám đông và sống những ngày tháng yên bình.
Cô có một người bạn thân là con trai tên Yuuichi.
Raimu và Yuuichi cùng chơi với Masaharu và nhiều người bạn khác.
Họ ăn quà vặt ở cửa hàng tiện lợi, tụ tập chơi game, hoặc ở lại lớp nói chuyện.
Khi mọi người tụ tập, có vẻ họ hợp nhau, nên Raimu và Yuuichi thường rất thân thiết.
Nhưng những ngày vui vẻ ấy đột ngột kết thúc.
Chuyện xảy ra vào tháng Mười Hai năm 3 sơ trung—không bao giờ quên được.
Sau giờ học, Yuuichi gọi Raimu đến một lớp học trống vắng.
Raimu lúc đó đang ngắm nhìn hoàng hôn ngoài cửa sổ, nghĩ rằng “hoàng hôn hôm nay thật đẹp”.
“...Này. Hay là chúng ta hẹn hò đi, cậu với mình ý?”
Nghe Yuuichi nói vậy, Raimu quay người lại trong ngạc nhiên.
Cô không thể sắp xếp được suy nghĩ trong đầu. Cô vội cúi mặt xuống, xoắn xoắn tóc mái bằng đầu ngón tay.
Và rồi—Raimu đã trả lời.
“Etou… Xin lỗi. Mình không thể hẹn hò với cậu được…”
——Đến đây là phần mà ai cũng biết.
Và phần tiếp theo của câu chuyện, mọi người đều cho rằng:
Raimu không có tình cảm gì với Yuuichi.
Rằng sau khi được tỏ tình, vì thấy buồn cười hay muốn chế giễu, cô đã rêu rao chuyện đó ra ngoài.
Nhưng… câu chuyện này có ba sự hiểu lầm.
Hiểu lầm thứ nhất: Raimu không hề cảm thấy buồn cười hay chế nhạo khi được tỏ tình.
Hiểu lầm thứ hai: Raimu không hề có ý định lan truyền tin đồn.
Và cuối cùng—hiểu lầm thứ ba:
Thật ra, Raimu cũng có tình cảm với Yuuichi.
Raimu kể lại câu chuyện hôm ấy như thể đang đọc truyện cổ tích.
Vì mọi thứ đều là sự thật không ngờ tới, nên…
Tôi không thể nói thành lời.
“Ahaha~ Chắc vì quen diễn kịch nên bị lậm mất rồi nhỉ? Xin lỗi nhé. Trước hết thì… để mình giải thích ‘hiểu lầm cuối cùng’ trước.”
Raimu tiếp tục bằng giọng điệu thường ngày:
“Mình cũng thích Yuuichi đấy. Từ trước cả khi cậu ấy tỏ tình cơ.”
*Xoẹt*—trái tim tôi như bị dao đâm xuyên qua.
“...Nếu vậy thì sao cậu lại...”
“Từ chối, đúng không? Chuyện này hơi liên quan đến vấn đề riêng tư nên khó giải thích lắm.”
Raimu hơi nhíu mày rồi nói:
“Mình thích Yuuichi, đó là thật. Nhưng… dù đối phương có là ai đi nữa, mình cũng không có ý định yêu đương. Nên dù rất vui vì lời tỏ tình, mình vẫn phải trả lời rằng—‘mình không thể hẹn hò được.”
Quả thật khi đó Raimu đã nói như vậy.
Cậu ấy không nói rằng “mình ghét cậu” hay “chỉ xem như bạn”.
Nhưng việc Raimu từng có tình cảm với tôi—là điều tôi chưa bao giờ tưởng tượng tới.
“Dù vậy, khi khiến người mình thích bị tổn thương, mình cũng đau lòng lắm. Không biết phải đối mặt với Yuuichi như thế nào… nên mình đã tìm người để tâm sự.”
Ánh mắt Raimu hướng về phía Nihara-san.
Nihara-san đang cúi đầu lắng nghe, từ từ ngẩng mặt lên.
“Ừ, người mà cậu ấy tâm sự… là mình.”
“Momono thường đến xem các vở kịch của CLB, nhờ thế bọn mình thân nhau. Dù trong lớp mình không nói chuyện nhiều với Momono vì tụ tập với nhóm khác.”
“Đúng vậy… mình hầu như không chơi với nhóm bạn thân của Raimu như Sakata hay Kurai thời sơ trung.”
“Chính vì vậy mình mới chọn Momono để tâm sự. Vì cậu ấy không có nhiều liên hệ với Yuuichi, và lại kín tiếng nữa.”
—Từ nãy đến giờ, mọi chuyện đều hợp lý.
Vì Raimu không ghét tôi, nên không chọn bạn chung để nói chuyện.
Cậu ấy cũng bối rối sau khi từ chối và muốn tìm người để chia sẻ—tôi hiểu điều đó.
Nhưng vẫn còn điều khiến tôi thắc mắc.
“Vậy tại sao hôm sau… lại lan truyền tin đồn rằng cậu từ chối tớ?”
“Hôm đó, mình đến lớp trước Yuuichi đúng không?”
“Ừ. Mình cứ nghĩ cậu đã—”
“Mình cũng bị mấy người nghe tin đồn bao vây trước khi Yuuichi tới lớp, bị hỏi tới tấp luôn.”
“……Raimu cũng bị như vậy?”
“Đúng vậy. Mình không hề rêu rao chuyện từ chối Sakata đâu. Thậm chí khi bị bao vây, mình vẫn cười như mọi khi và cố tỏ ra bình thường.”
Nihara-san nghiến chặt môi.
“Người tung tin đồn là… một đám con trai không liên quan gì đến mình hay Raimu. Họ nghe trộm lúc Raimu tâm sự với mình, rồi thêm mắm dặm muối, phao tin khắp nơi. Khi bọn mình nhận ra thì… tin đồn đã lan rộng không kiểm soát nổi nữa rồi.”
“...Thật quá đáng.”
Yuuka nói khẽ, đôi mắt ánh lên sự xót xa.
Yuuka từng bị các bạn gái trong lớp ghét bỏ chỉ vì “không ưa nổi”, nên có lẽ lời của Nihara-san khiến em ấy cảm thấy nặng nề.
“…Tôi là người ngoài nhất trong nhóm, nhưng có lẽ tôi vẫn nên nói điều này.”
Trong không khí nặng nề, Masa – người nãy giờ im lặng khoanh tay – lên tiếng.
“Chỉ với những gì cậu kể, tôi vẫn không hiểu nổi được. Raimu cũng thích Yuuichi? Thích nhưng cậu lại từ chối? Rồi tâm sự với Nihara… để rồi bị lũ không liên quan nghe lén và lan truyền? Là vậy sao?”
“Ahaha, cậu nói thẳng quá đó, Masaharu? Nhưng mà… đúng là như vậy.”
“Thế thì sao cậu lại giữ bí mật chuyện đó với Yuuichi? Nếu nói thẳng ra từ đầu thì đâu có gì to tát?”
“—Lý do mình nhờ Momono giữ bí mật đơn giản thôi.”
Mặc dù Masa hơi gắt giọng, Raimu vẫn mỉm cười nhẹ nhàng:
“Vì mình muốn Yuuichi… quên đi tình cảm dành cho tớ.”
Cậu ấy trả lời mà không thay đổi giọng chút nào.
“Việc mình không thể đáp lại tình cảm của Yuuichi là sự thật. Nên khi tin đồn đã lan ra, mình nghĩ tốt nhất là để bị coi là người xấu. Nếu Yuuichi vì thế mà ghét mình, rồi quên đi tình cảm ấy, thì như vậy sẽ tốt hơn.”
“Dù Raimu nghĩ vậy… Sakata cũng không phải người vô tình như thế.”
“Ừ. Momono nói đúng. Cuối cùng, mình chỉ có thể làm tổn thương Yuuichi. Nên mình… vẫn là người tồi.”
Đến đây, Raimu bất ngờ đứng dậy và cúi đầu thật sâu.
“Nhưng bây giờ, Yuuichi đã có Yuuka-san. Giống như mong ước khi đó của mình—cậu ấy đã quên đi mình, và yêu Yuuka-san. Vậy nên, bí mật đến đây là kết thúc.”
Rồi Raimu ngẩng mặt lên.
Vẫn với nụ cười hiền lành mà cậu ấy từng mang hồi sơ trung.
“Xin lỗi cậu vì tất cả, Yuuichi. Và… mong cậu sẽ hạnh phúc cùng với Yuuka-san.”
Khi bọn tôi rời khỏi quán cà phê “Limelight”, mặt trời đã ngả bóng về tây.
Sau khi gặp lại Raimu sau một thời gian dài. Sau khi biết được sự thật về mùa đông năm ba sơ trung—sự thật đảo lộn toàn bộ nhận thức trước giờ của tôi.
Tôi có một cảm giác thật lạ—như có một khoảng trống vừa mở ra giữa lồng ngực.
“…Yuu-kun, anh ổn chứ?”
Yuuka khẽ nghiêng đầu, ngước lên nhìn gương mặt tôi từ dưới.
Tôi mỉm cười với Yuuka và trả lời:
“Không sao đâu. Chỉ là… từ trước tới giờ, anh cứ tin rằng chính Raimu là người đã tung ra tin đồn. Nếu điều đó không đúng, thì người con gái 3D mà anh từng xem là nguyên nhân cho vết thương lòng của mình… hóa ra không hề tồn tại. Nghĩ như vậy, tự nhiên anh thấy nhẹ long hẳn…”
“…Xin lỗi cậu, Sakata.”
Từ phía sau tôi và Yuuka đang nói chuyện, Nihara-san cất giọng nhỏ.
“Nihara? Gì vậy? Sao đột nhiên trông cậu buồn thế?”
“Tớ đã hứa với Raimu nên không thể nói. Nhưng khi thấy Sakata vẫn mãi bị chuyện với Raimu làm khổ, mình… chẳng thể giúp được gì. Mình thật sự… ghét chính bản thân vì điều đó.”
Nói bằng giọng nghẹn ngào, Nihara-san dừng bước tại chỗ.
Masa đi bên cạnh, còn tôi và Yuuka phía trước đồng thời dừng lại.
“Vậy ra… đó là lý do mà từ khi vào cao trung, Nihara-san cứ hay bắt chuyện với tôi à?”
Tôi buột miệng nói ra suy nghĩ vừa nảy lên.
Nghe vậy, Nihara-san cười khẽ, như đang tự giễu bản thân.
“...Mình chỉ muốn được thấy Sakata vui vẻ như xưa. Sakata từng hay cười đùa cùng mọi người trong lớp… mà giờ thì hiếm khi thấy cậu cười nữa, khiến mình thấy khó chịu lắm. Nên mới làm ra vẻ ‘chị gái tinh thần’, cứ bám lấy cậu mãi… ahaha, thật ngớ ngẩn phải không?”
—Ban đầu, tôi chỉ nghĩ Nihara-san là kiểu gyaru hướng ngoại cứ hay làm phiền tôi thôi.
Vì chỉ có tôi, Masa và Nihara-san học cùng sơ trung, nên tôi từng nghĩ chắc cô ấy chỉ đùa giỡn vậy thôi.
Nhưng hóa ra… không phải.
Nihara-san từ lâu đã luôn muốn giúp tôi—người đã thay đổi sau chuyện với Raimu—có thể lấy lại nụ cười.
“…Nihara-san thật giống một người hùng nhỉ. Lặng lẽ làm gì đó vì người khác, chẳng ai biết.”
“...Không hề giống đâu. Những gì mình làm chỉ là do cảm giác tội lỗi vì đã giấu đi sự thật—hoàn toàn không giống với người hùng mà tớ ngưỡng mộ.”
Nước mắt rơi lộp bộp, làm ướt đôi giày của Nihara-san.
Và rồi, trong tiếng nấc nghẹn, cô ấy đưa tay ôm lấy mặt:
“Xin lỗi cậu, Sakata… vì chẳng thể làm gì giúp cậu. Mình đã khiến cậu đau khổ suốt thời gian qua… mình… mình…”
“—Momo-chan. Ngoan nào, giỏi lắm… cậu đã cố gắng rất nhiều rồi.”
Hôn thê của tôi—Watanae Yuuka—đặt tay lên đầu Nihara-san.
Em ấy xoa đầu Nihara-san nhẹ nhàng, như đang dỗ dành một đứa trẻ.
“...Nhưng… sao cậu lại dịu dàng với mình…? Mình cũng là một trong những người đã khiến Sakata đau khổ… Nếu mình phá vỡ lời hứa với Raimu và nói hết với Sakata ngay từ đầu thì…”
“Nếu Momo-chan phá vỡ lời hứa với bạn bè, thì sẽ không còn là Momo-chan nữa, đúng không?”
Yuuka vẫn giữ giọng dịu dàng khi nói với Nihara-san đang dần mất kiểm soát.
Rồi em ấy mỉm cười rạng rỡ, như một đóa hoa nở.
“Momo-chan mà mình yêu quý là một người rất tốt bụng và luôn nghĩ cho bạn bè. Nhưng vì ôm quá nhiều thứ một mình… nên hơi lo lắng một chút thôi.”
Và rồi, Yuuka nhẹ nhàng kéo Nihara-san vào lòng.
“Không ai sai cả, nhé? Yuu-kun, Momo-chan, cả Raimu-san nữa… mọi người đều đã rất đau khổ, đã rất trăn trở. Đã cố gắng rất nhiều rồi. Vậy nên, không cần tự trách mình nữa… được không?”
“…Yuu-chan…”
“Những ký ức đau buồn, những kỷ niệm buồn… có lẽ không thể xóa bỏ. Nhưng mình tin rằng có thể ghi đè lên bằng những ký ức vui vẻ và tươi sáng. Vậy nên, hãy cùng nhau cười lên nhé? Hãy tạo ra thật nhiều, thật nhiều ký ức đầy nụ cười nào!”
Nghe đến đó, nước mắt của Nihara-san như vỡ bờ, cô ấy gục xuống khóc nức nở.
Yuuka chỉ lặng lẽ vuốt lưng cô.
Những lời Yuuka nói… cũng thấm dần vào lòng tôi.
Khoảng trống trong lồng ngực tôi—dần được lấp đầy bởi một thứ gì đó ấm áp.
“…Watanae-san đúng là Yuuna-hime thật.”
Như thể thay tôi cất lời, Masa lẩm bẩm.
“Dù có chuyện gì xảy ra, cô ấy vẫn luôn giữ nụ cười. Chính sự dịu dàng vô tư ấy đã lan toả vào trái tim mọi người—và khiến nụ cười lan rộng. Không phải vì cô ấy giống Izumi Yuuna-chan… mà chính cô ấy là Yuuna-chan. Watanae-san là vậy đấy.”
“...Không cần mày nói thì tao cũng biết mà.”
Ở trường thì nghiêm túc. Là một seiyuu thì luôn nỗ lực.
Nhưng thật ra lại ngây thơ và tự nhiên, dịu dàng hơn bất kỳ ai trên thế giới.
Giống Yuuna-chan, nhưng vẫn khác biệt.
Tất cả những điều đó gộp lại…
Tôi—
…yêu Watanae Yuuka.