My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

魔術師クノンは見えている

(Đang ra)

魔術師クノンは見えている

南野海風

Trên đời này có thực sự tồn tại việc nhân sinh của 1 ai đó thay đổi hoàn toàn chỉ vì 1 câu nói.Kunon grion , kẻ mang trong mình lời nguyền khiến cậu bị cướp đi thị lực từ lúc được sinh ra với 1 cái tê

165 4470

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

(Đang ra)

Con Gái Đến Từ Tương Lai Muốn Dạy Tôi Cách Làm Mẹ!

萦云见阁

Tiền đề là đối phương trao cho mình toàn bộ...

43 253

B.A.D.

(Đang ra)

B.A.D.

Ayasato Keishi

Một câu chuyện kỳ ảo, bí ẩn, tàn khốc, đau đớn, xấu xí và đẹp đẽ chuẩn bị khai màn!

82 2800

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

(Đang ra)

Cô tiểu thư quý tộc đi du học nước ngoài, nhưng tại sao lại chỉ toàn học cách làm dâu?

Sakuragi Sakura

Nửa năm sau, Lily du học đến trường cấp ba của Sota, thậm chí còn chọn nhà cậu ấy để ở nhờ. Bối rối trước cuộc hội ngộ bất ngờ và cảnh sống chung, Sota thắc mắc: "Tại sao cậu lại đến Nhật Bản?" Mặt đỏ

23 1747

Tập 6 - Chương 11: Lịch sử đen tối của tôi, sau hai năm, đã sống dậy

Được Yuuka vẫy tay thật mạnh tiễn đi, tôi bước vào quán cà phê “Limelight” cùng với Nihara-san và Masa.

Dù là thứ bảy, bên trong quán chỉ có hai vị khách trông như khách quen đang ngồi ở quầy. Không gian yên tĩnh, không hề ồn ào như mấy chuỗi quán phổ biến.

Chúng tôi chọn bàn cạnh cửa sổ, rồi mở thực đơn ra xem qua.

Ngay lúc đó, một bác gái nhân viên lớn tuổi mang nước đến cho ba người.

"Chào mừng quý khách… ủa? Chẳng phải là Momo-chan đó sao?"

Giọng bác gái bỗng thay đổi, như trở lại với cách nói chuyện thân quen.

Nihara-san cười gượng, có phần ngại ngùng.

"Cháu chào cô, đã lâu không gặp. mẹ của Raimu-san."

"Đúng là lâu thật đấy. Hồi sơ trung cháu vẫn hay ghé chơi, nhưng… trời ơi, thế là đã hai năm rồi à. Giờ cháu lớn xinh hẳn lên rồi đó."

"Ahaha, cháu cảm ơn ạ."

Tôi và Yuuka từng đến quán này một lần, trước kỳ nghỉ hè. Nhưng chắc họ không nhớ được khách vãng lai chỉ đến có một lần.

Vâng, người phụ nữ ấy chính là—chủ quán cà phê “Limelight”, bác Nonohana.

Mẹ của Nonohana Raimu.

"Ờm… Raimu có đang ở trong không ạ?"

"Raimu? Momo-chan, cháu hẹn gặp con bé à? Trời ơi, con bé đó… chuyện gì cũng chẳng bao giờ nói với mẹ mình hết á."

Bác ấy thở dài ngao ngán.

"Con bé vừa nãy đi đâu mất rồi. Nếu đã hẹn thì ít nhất cũng nên ngoan ngoãn ngồi đợi chứ…"

"Con về rồi~"

Đúng lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên thông báo có người vào quán.

Người bước vào là một cô gái với mái tóc bob ngắn màu hạt dẻ.

Đôi mắt to tròn long lanh. Hàng lông mày hơi đậm.

‘Cậu ấy’ mặc chiếc áo nỉ rộng màu xanh lá nhạt dài đến đầu gối, để lộ đôi chân trần thon gọn.

Chắc là có mặc quần short bên trong, nhưng bị áo che mất nên nhìn sơ thì không thấy.

Trong bộ đồ giản dị và khí chất ấm áp ấy—

Chính là Nonohana Raimu, không lẫn vào đâu được, chẳng khác gì hai năm trước.

"Xin lỗi nha Momo~. Mình mải nói chuyện trước cửa quán nên tới trễ mất."

Nói với vẻ hồn nhiên như không, rồi Raimu kéo tay một người khác bước vào cùng.

"――――!? Yuuka!?"

Cảnh tượng bất ngờ khiến tôi buột miệng kêu to.

Bởi vì người mà Raimu dắt theo—chính là hôn thê của tôi, Watanae Yuuka.

"Uwah!? Ờ, ờ thì… tôi không phải là Yuuka đâu desu~. Nhầm người rồi desu~"

"Thêm mấy cái đuôi ngữ kỳ quặc cũng vô ích thôi!? Đây là chuyện gì vậy, Yuuka!?"

"…Raimu. Sao cậu lại vào cùng với Yuu-chan?"

"Ừm~? Tại sao à… để xem nào~"

Raimu vẫn giữ nguyên nụ cười tươi tắn, chắp hai tay lại và nói như thể chẳng có gì to tát.

"Vì đây là cơ hội tốt, nên mình nghĩ nếu bạn gái của Yuuichi cũng có mặt để cùng nói chuyện thì sẽ hay hơn, đúng không~?"

――――Bạn gái của Yuuichi.

Tôi ngạc nhiên khi Raimu, người mà tôi không gặp suốt hai năm, lại nói điều đó như thể là chuyện đương nhiên.

Còn Yuuka đứng cạnh cô ấy thì…

"Hả? Hả? R-Raimu-san? Cậu chính là… Raimu-san!?"

"Ahaha~. Xin lỗi nhé, làm cậu bất ngờ rồi à? Đúng rồi đó~. Mình là Nonohana Raimu."

"…Nihara. Cậu kể chuyện về Watanae-san cho Raimu rồi à?"

"Không. Về Yuu-chan thì mình… chưa từng nói gì cả…"

Nhìn Masa và Nihara-san đang thì thầm nhỏ tiếng, Raimu bật cười vui vẻ.

"Đúng rồi. Mình chỉ hẹn gặp Momo hôm nay thôi. Chuyện Yuuichi có bạn gái, mình hoàn toàn không biết luôn~. Nhưng mà biết sao không, từ xưa mọi người hay bảo mình có giác quan nhạy bén mà, đúng chớ? Nhìn thấy Yuuichi và cậu ấy nói chuyện, mình đoán chắc là vậy nên thử hỏi đại xem sao~"

Rồi Raimu, vẫn chắp tay như trước, hơi nghiêng đầu và mỉm cười.

"Xin lỗi vì chào hơi muộn nha. Rất vui được gặp cậu, bạn gái của Yuuichi. Và… lâu rồi không gặp. Momo, Masaharu… và Yuuichi nữa."

Tại chiếc bàn bốn chỗ.

Tôi ngồi cạnh cửa sổ, bên cạnh là Yuuka.

Đối diện tôi là Masa, đối diện Yuuka là Nihara-san.

Ở vị trí đầu bàn (góc 90 độ), có thêm một chiếc ghế gỗ, và Raimu ngồi đó.

"Ahaha~. Momo vẫn chẳng thay đổi chút nào hết ha? Nhớ ghê á."

"Cậu cũng đâu khác gì. Raimu vẫn y chang hồi trước… thật sự chẳng đổi tí nào luôn."

"Ha ha, đúng vậy đó~. Mình không nghĩ mấy chuyện phức tạp đâu. Có lẽ từ sơ trung tới giờ vẫn chẳng trưởng thành gì cả~"

"Vẻ mặt tỉnh bơ mà toàn giở trò như trước, chẳng khác gì xưa. Đúng là Raimu."

Vừa nhấp cà phê, Masa vừa lặng lẽ nhận xét.

Raimu nhìn Masa rồi cười vui vẻ: "Ahaha~".

"Đúng thật. Mình từng hay chơi mấy trò hù dọa giống như vừa làm với Yuuka-san hồi nãy. Nhớ ghê luôn~ Thực sự chẳng thay đổi gì cả ha?"

"Mình bất ngờ đấy… vì Raimu-san chẳng để lộ tí cảm xúc nào hết trơn."

Yuuka cầm tách cà phê bằng hai tay, chu môi ra vẻ bực bội.

Raimu thì vẫn cười tươi và nháy mắt một cái.

"Từ hồi đó, 'diễn xuất' là thứ duy nhất mình giỏi. Dù sao cũng từng là thành viên CLB kịch mà~"

"Ể, thật ạ!? Ồ… mình thấy gần gũi hơn hẳn luôn!"

"Ủa, Yuuka-san cũng diễn kịch à?"

"…À, không, không phải vậy đâu ạ…"

Yuuka ơi… nói lắp quá đáng nghi luôn.

Cứ hễ vui quá là nói lỡ lời hoài.

Làm ơn đừng lỡ mồm nói mình là diễn viên lồng tiếng trước mặt người mới gặp lần đầu chứ…

"Yuuka thì… chưa từng diễn nhưng lại rất hứng thú với kịch. Đúng không, Yuuka?"

"Đ-Đúng vậy! Mình rất ngưỡng mộ những ai diễn xuất giỏi!"

Tôi vội đỡ lời, còn Yuuka thì vội vàng giơ tay đắc thắng.

Trông có hơi ngượng nghịu, nhưng Raimu cũng không tỏ ra nghi ngờ gì.

"Ahaha~. Không biết có đáng để khen thế không ta~"

"Không, thiệt đó. Khi diễn, Raimu trông khác hẳn bình thường luôn."

"Không phải chỉ là diễn giỏi đâu, phải nói là đạt tầm kinh dị luôn ấy. Mình nhớ vai phù thủy của Raimu trong lễ hội văn hóa, thiệt sự khiến mình tưởng là phù thủy thật á."

"Aa, vai đó mình diễn hết sức luôn á~"

Raimu vừa vỗ ngực ra vẻ tự hào xong thì...

Đột ngột chuyển ánh mắt sang lạnh băng, như đóng băng cả không gian.

"――Lũ người ngu xuẩn kia. Tương lai của các ngươi đã không còn ánh sáng. Tuyệt vọng đi… rồi khóc lóc đi! Hãy gào lên!! Từ hàng nghìn năm trước, ta đã chờ khoảnh khắc gương mặt các ngươi vặn vẹo trong sợ hãi này rồi đấyyyyyyyy!! Ahahahahahahahahahahaha!!"

Tạch.

Không khí trong quán “Limelight” bỗng nhiên lặng như tờ.

Bầu không khí căng cứng, Raimu chớp mắt một cái rồi trở lại nụ cười thường lệ, lè lưỡi tinh nghịch.

"A, hơi quá tay rồi ha… xin lỗi xin lỗi~"

"――Raimu! Đừng có làm mấy trò hù khách kiểu đó chứ!!"

Từ trong quầy, mẹ của Raimu cất tiếng mắng.

"Vâaang, con xin lỗiii~", Raimu đáp to, còn mấy vị khách ở quầy thì cười như thể đã quen lắm rồi.

"Vẫn vậy đó. Mình vẫn sống kiểu lơ lửng như mây bay~"

5c9417b8-65a6-4c78-9e83-1a80ea0f0725.jpg

Luôn tươi cười, luôn đùa giỡn làm mọi người bật cười, rồi lại bị mọi người phản bác chọc ghẹo.

Cứ như thế, Raimu luôn hòa vào bầu không khí xung quanh như một điều tự nhiên.

…Không thay đổi chút nào.

Chính cô gái ấy, người mà tôi đã thích trong lịch sử đen tối của bản thân khi cố gắng tỏ ra "hướng ngoại"—

Nonohana Raimu ấy, vẫn chẳng thay đổi gì cả.

"Yuuichi thì lại khác ghê á."

"…Hả?"

Raimu buông câu ấy như thể nhìn thấu được tâm can tôi.

"Momo với Masaharu thì mình thấy chẳng khác mấy so với xưa. Nhưng Yuuichi thì… thay đổi nhiều lắm. Hồi xưa nếu mình làm quá như vậy, cậu sẽ pha trò ngay rồi mà."

"…Ừ. Có lẽ vậy thật."

Tôi vẫn nhớ.

Tôi vẫn thích manga và anime như bây giờ.

Nhưng hồi đó tôi còn… có thể hòa đồng với phần lớn đám bạn trong lớp, còn có thể trò chuyện tự nhiên với mấy bạn gái.

Một otaku hướng ngoại. Nhân vật nổi bật trong lớp. Kẻ được chọn.

Tôi từng nghĩ mình là như thế.

――Cho đến mùa đông năm lớp 9.

"Raimu này. Cậu không thể không biết lý do Yuuichi thay đổi… với trực giác sắc bén của cậu chứ?"

Thay cho tôi, người không thốt nên lời–Masa lên tiếng với giọng có phần gay gắt.

Nhưng Raimu vẫn giữ nét mặt bình thản và trả lời:

"Ừ. Nhưng… mình không chắc liệu có nên là người khơi ra chuyện đó không."

Rồi Raimu đưa ánh mắt nhìn về phía Nihara-san.

"Tuy mơ hồ thôi, mình có nghe Momo nói qua trên RINE. Cũng gần hai năm rồi mới nhắn tin RINE lại nên có hơi bất ngờ. Nhưng khi nhận được tin từ Momo, mình đã nghĩ… chắc chắn là về chuyện hồi cấp 2."

"…"

Nihara-san đặt hai tay lên đầu gối, im lặng nhìn Raimu.

Cô ấy cắn chặt môi, đôi vai hơi run lên.

Nihara-san lúc nào cũng tỏ ra là một gyaru hướng ngoại vui vẻ, vậy mà bây giờ… lại có biểu cảm như thế.

"――Momo-chan. Không sao đâu mà!"

Giữa bầu không khí căng như dây đàn, Yuuka đột ngột nở nụ cười rạng rỡ và nói:

"Momo-chan đã suy nghĩ rất nhiều vì Yuu-kun và mình, đúng không? Cảm ơn cậu nhé… chính vì sự tốt bụng đó, nên mình mới yêu quý Momo-chan lắm luôn."

"…Mình chẳng hề… tốt bụng gì cả đâu…"

"Không đâu, Momo-chan rất tốt bụng mà. Kurai-kun cũng vậy! Hôm nay còn cùng đến đây nữa, mình thật sự rất cảm kích!! À, nhưng xin lỗi nha… bởi vì trong tim mình đã có Yuu-kun – người mình yêu nhất trên đời, nên dù có nghĩ Kurai-kun là người tốt… mình cũng không thể nói là mình thích cậu được…"

"Tại sao tự dưng tôi lại bị từ chối vậy!? Không cần nói rõ ra cũng được mà!! Nói nghiêm túc như thế càng tổn thương hơn đó!!"

"…Pff! Ahaha, Kurai hài ghê~!! Yuu-chan đúng là tuyệt vời luôn á!"

―――Không khí đang căng thẳng, nhờ thế mà trở nên tươi sáng hơn hẳn.

Giống như khi mùa xuân đến, hoa bắt đầu đâm chồi nở rộ.

Yuuka vẫn giữ nguyên nụ cười ấy, nhẹ nhàng đặt tay lên đầu gối tôi.

"Dù có chuyện gì xảy ra đi nữa, em cũng sẽ luôn ở bên anh. Cho nên… Yuu-kun."

"…Ừ. Cảm ơn em, Yuuka."

Tấm lòng của Yuuka, anh hiểu rõ rồi.

Để đối diện với quá khứ từng là vết sẹo. Để bước tiếp đến tương lai.

Nhờ mọi người ở đây, tôi mới có thể đến được khoảnh khắc này.

Cho nên—để có thể cùng Yuuka mỉm cười…

Tôi lấy hết can đảm, nói ra:

"Này Raimu. Hãy nói cho ‘mình’ biết… về chuyện mùa đông năm lớp 9. Sau khi ‘mình’ từ chối cậu… tại sao cậu lại lan tin đồn kia?"

――Ngay khoảnh khắc lời nói bật ra, hình ảnh lớp học năm đó hiện về trong đầu tôi.

Thật ngột ngạt. Một phần yếu đuối trong tôi không muốn nghe câu trả lời.

Nhưng dù vậy, tôi vẫn không rời mắt khỏi Raimu.

Còn Raimu cũng chăm chú nhìn thẳng vào tôi, bằng ánh mắt kiên định.

Một lúc sau, Raimu… khẽ nhắm mắt lại.

"Momo. Trước tiên, cảm ơn vì cậu đã giữ 'bí mật' cho đến bây giờ."

"…Phá vỡ lời hứa thì trái với nguyên tắc sống của mình, nên không làm được đâu. Nhưng mà… thật sự mệt mỏi lắm luôn."

"Ừ, mình hiểu mà. Vậy thì hôm nay—chúng ta kết thúc 'bí mật' này nhé."

Tuyên bố xong, Raimu mở mắt ra, chắp hai tay trước ngực, khẽ đập một tiếng.

Rồi ‘cậu ấy’ nghiêng đầu một chút, nở nụ cười nhẹ nhàng—

"Vậy thì… để mình kể nhé? Về chuyện khi Yuuichi tỏ tình với mình—mọi thứ đã xảy ra trong mùa đông năm ba sơ trung.

Xưng hô của Yuuichi với Raimu là mình-cậu của thời sơ trung, thay vì tôi-cậu của thời cao trung