Funyaaa... Mềm quá đi mất... Mình muốn làm nhiều hơn nữa cơ...
Vừa đặt ngón trỏ lên môi, tôi vừa lăn lộn trên ghế sofa.
—Khoan đã, không được đâu tôi ơi!?
Cứ nghĩ toàn mấy chuyện không đứng đắn thế này... là bị Yuu-kun chán ghét mất.
—Nhưng mà. Nhưng mà này? Vì tôi thích Yuu-kun nên nghĩ rằng "muốn hôn nữa cơ" thì cũng đâu có gì lạ đúng không!?
"Ờm... từ nãy đến giờ, sao chị cứ thay đổi nét mặt liên tục thế?"
"Fugyaaaa!?"
Tôi hét lên như con mèo rồi lăn nhào từ trên sofa xuống.
Người đang thở dài kiểu “thật hết cách” ấy... là em gái tôi, Watanae Isami.
"Vẫn như mọi khi, Yuuka trẻ con rất dễ thương, nhưng... chẳng phải chị cũng nên rèn luyện thêm sức hấp dẫn của người lớn một chút, để không khiến Yuu-niisan chán à?"
“Im đi, tránh ra chỗ khác! Isami là đồ ngốc!!”
Vì xấu hổ do bị nói mấy lời thừa thãi, tôi hét toáng lên.
Isami lúc nào cũng chọc quê tôi mà... Grrr!!
“Ể, Yuuka đang bực đó. Mẹ, tính sao giờ?”
Nhìn Isami đang áp điện thoại vào tai và nói chuyện, tôi bật dậy cái phắt.
—Rồi tôi nhận lấy điện thoại.
“A, alo mẹ hả? Mẹ vẫn khỏe chứ ạ?”
“...Mẹ lo cho con đó. Hôn phu của con có ổn không?”
“Mẹ đúng là lo lắng quá mức luôn á... Yuu-kun ấy, lúc nào cũng siêu tuyệt vời mà? Vừa đẹp trai, vừa dễ thương, nói chung là hoàn hảo luôn đó mẹ! Nên mẹ không cần lo đâu nhé?”
“Hííí, một người hoàn hảo như vậy sao có thể tồn tại chứ...!!"
Dù định trấn an mẹ, vậy mà tôi lại khiến mẹ hét lên rồi.
Mẹ ơi là mẹ~! Con nói thật đó. Có khi phải để mẹ gặp trực tiếp Yuu-kun, nói chuyện rồi mới yên tâm được quá.
“…À, đúng rồi. Mẹ ơi, bố có ở đó không?"
Bố là người đầu tiên đề cập chuyện mai mối giữa tôi và Yuu-kun.
Hồi đó tôi còn giận lắm, kiểu ‘tuyệt đối không chấp nhận!’ nữa cơ. Nhưng giờ thì… eh hehe. Gặp được một người tuyệt vời như thế, tôi thật sự biết ơn bố.
Tôi nhất định phải gửi lời cảm ơn đến bố nữa.
“Bố con dạo này bận lắm. Hôm nay cũng đi làm từ sáng rồi.”
“Vậy à… Bố con có mệt quá không? Có sao không?”
“Bố con vẫn khỏe. Chỉ là… cứ lo cho Yuuka mãi thôi.”
Ra vậy. Đúng vậy nhỉ.
Dạo này do bận việc trường và hoạt động lồng tiếng, nên chẳng có thời gian về quê nữa.
Ít nhất là Tết này… tôi muốn được gặp bố mẹ.
"Đây, Isami. Cảm ơn em đã chuyển máy cho chị nhé."
Kết thúc cuộc gọi với mẹ, tôi trả điện thoại lại cho Isami.
“Này, Isami. Bố còn khỏe không?”
“Ừ, vẫn khỏe lắm. Bố với mẹ đều vậy… chẳng khác gì hồi Yuuka còn sống cùng.”
“Ra vậy…”
Yuu-kun đã sẵn sàng gặp bố mẹ tôi chưa nhỉ? Kiểu như… đến chào hỏi gia đình ấy, chắc căng thẳng lắm… Nếu tôi phải đi chào hỏi bố của Yuu-kun, chắc cũng căng thẳng không kém.
Nhưng mà bố mẹ chúng tôi là người tự quyết định cuộc hôn nhân này mà.
Chắc cũng sẽ không phản đối đâu, nghĩ vậy mà tôi cũng thấy có phần cảm tạ.
À… Nhưng mà Yuu-kun ấy, là người đàn ông tuyệt vời nhất vũ trụ này cơ mà. Dù bố mẹ có thế nào đi nữa thì chắc chắn cũng sẽ gật đầu cho cưới liền thôi. Hehe, ngầu ghê chưa? Chồng tương lai của tôi đó! Mà dù ai có muốn thì… tôi cũng sẽ không nhường đâu nhé!