My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

31 448

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

13 685

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

33 114

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

21 150

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

32 1252

Tập 5 - Chương 19: Hôn thê của tôi đã biến giấc mơ giáng sinh trắng thành hiện thực

"Chào mừng cậu về nhà, Nayu-chan."

Khi được tôi và Yuuka đẩy nhẹ sau lưng bước vào nhà, Nayu được Isami chào đón bằng một nụ cười rạng rỡ.

Nhân tiện, Nayu vẫn đang mặc chiếc áo blouse viền bèo và váy xòe phong cách nổi bật như hồi nãy. Cả bộ tóc giả kiểu "hime cut" cũng thế.

Dù trông khác thường ngày như vậy, Isami không hề nhắc đến chuyện đó mà chỉ hỏi một câu rất bình thường:

"Cậu còn sốt không? Có nhiều món Yuuka chuẩn bị sẵn rồi đấy... ăn được chứ?"

"...Ừm. Tôi chạy nhảy ngoài trời một hồi thì hạ sốt rồi..."

Thật vậy, khi tôi sờ lên trán thì không còn cảm giác nóng nữa. Không có ho, không triệu chứng gì... có khi chỉ là sốt do căng thẳng tinh thần?

Bình thường thì Nayu luôn bướng bỉnh, vậy mà mấy hôm nay cứ lo lắng vì chuyện giữa tôi và Yuuka. Cũng có thể là vậy thật.

"Ừ, nếu khỏe lại thì tốt rồi. Mai là Chủ nhật, bệnh viện không làm việc đâu, nên nếu sốt lại thì đi khám cấp cứu nhé."

"Nói quá... nhưng mà, ừm, hiểu rồi."

"Ahaha! Cứ như là Nayu-chan mọi khi biến mất rồi vậy. Yếu đuối hẳn."

"Mồ, Isami à! Đừng có trêu Nayu-chan chứ!"

"Em không trêu đâu, Yuuka. Chỉ là... em hiểu cảm xúc của Nayu-chan thôi."

Isami đưa tay lên gần mắt, rồi như đang hồi tưởng:

"Lúc lễ hội văn hóa, em lo cho Yuuka lắm. Em chỉ mong Yuuka không bị tổn thương như ngày xưa, và có thể cười rạng rỡ. Vì thế nên... cảm giác mà Nayu-chan muốn hai người tận hưởng Giáng Sinh, em hiểu rõ lắm."

"...Isami."

Isami và Nayu nhìn nhau, rồi cùng mỉm cười.

Là những “đứa em gái”, chắc họ cảm thông được cho nhau ở mức độ nào đó.

Bọn họ suốt ngày chí chóe với nhau, nhưng nếu chuyện này giúp cải thiện chút ít thì tốt quá rồi.

"Nhưng mà Nayu-chan... bộ đồ cosplay mà tôi đưa... hợp cậu thật đấy? Như búp bê luôn ấy."

"...Hả?"

— Tiếc là hy vọng đó tan thành mây khói.

Isami lập tức chuyển sang chế độ "soái ca", và bắt đầu nói mấy câu không cần thiết:

"Fufu, một búp bê đáng yêu đến nhường nào... Như một món đồ dễ vỡ, một vẻ đẹp mong manh dễ tan biến. Nào, Nayu-chan đáng yêu — nếu cậu muốn khóc, cứ nhào vào lòng tôi đi?"

"......Im đi! Vô duyên!!"

Nayu đỏ bừng mặt hét lên, rồi gỡ bộ tóc giả ra ném sang bên.

Trông Nayu lúc này như đang kết hợp giữa trang phục nữ tính và mái tóc ngắn quen thuộc — trạng thái trung gian.

"Ai thèm nhào vô lòng cậu chứ!? Đồ ngốc à!? Tự tưởng bở gì vậy!?"

"Ahaha, giận dỗi mà cũng đáng yêu nhỉ? Ngoài miệng thì gắt gỏng, nhưng trong lòng thì... cậu là bé chim mong manh đúng không, Nayu-chan?"

"Vô duyên! Nhất định không tha cho cái đồ soái ca rởm này!! Lát nữa Yuuka mắng rồi cậu sẽ khóc thôi, đồ tâm hồn đậu phụ!!"

Aaa... thật là...

Sắp tổ chức tiệc rồi mà hai đứa này lại gây chuyện nữa.

Sau đó, bốn người trong gia đình tôi bắt đầu bữa tiệc Giáng Sinh.

Nhân tiện, Nayu đã thay lại trang phục bình thường.

Dù phong cách nữ tính hồi xưa cũng dễ thương, nhưng bộ đồ lúc này hợp với Nayu của hiện tại hơn.

"Woah... tuyệt ghê. Tất cả món này, Yuuka làm hết sao?"

"Ehem! Chính xác đấy!! Chị đã chuẩn bị từ hôm qua rồi, là bữa tối đặc biệt để Nayu-chan vui vẻ!"

Yuuka khoanh tay, mặt đầy vẻ tự hào.

Sự hồn nhiên của em ấy vẫn bùng nổ như mọi khi, đến mức khiến Nayu phải bật cười

“Ahaha”.

Rồi trong lúc lau nước mắt vì cười quá nhiều...

"Cảm ơn Yuuka... thật sự vui lắm."

"Nhân tiện, cái bánh này là tôi mua đó. Nayu thích short cake đúng không?"

"...Nii-san. Tại sao lại nói mấy chuyện thừa thãi cho Isami?"

"Thì sao, sở thích bánh trái có sao đâu... Cơ mà, em nghĩ Isami là gì chứ?"

Đang trò chuyện thì điện thoại trong túi tôi rung lên.

Vì trong phòng quá ồn ào, tôi đi ra hành lang bắt máy.

'Merry Christmas! Là bố yêu quý của con đây!'

"Nếu gọi để chọc ghẹo thì con cúp đấy?"

'Yuuichi, chẳng biết đùa gì cả.'

Người gọi là bố tôi, người đã tự tiện quyết định việc hôn sự giữa tôi và Yuuka.

Tưởng bận công việc không về được cơ mà... rảnh để gọi trêu chọc thì có.

"Rồi? Có chuyện gì nghiêm túc không?"

'Bố chỉ muốn biết con và Nayu vẫn ổn không. Không thể ở cùng trong đêm Giáng Sinh, bố thấy có lỗi lắm.'

"...Bố luôn để tâm mấy chuyện thế này nhỉ. Không sao đâu. Con với Nayu đang có một Giáng Sinh rất vui với Yuuka và Isami."

Bên kia đầu dây thở phào nhẹ nhõm rồi nói:

'Chuyển lời giúp bố đến Yuuka... Cảm ơn vì đã mang đến hạnh phúc cho Yuuichi.'

"...Hả? Sao tự nhiên lại...?"

'Vì bố nhận được rồi mà. Tin nhắn video hôm sinh nhật con.'

Hả!? Con bé ngốc nói là không quay mà vẫn quay!?

Thật là... đúng kiểu nhỏ em chẳng thể đoán được của tôi.

Sau khi kết thúc cuộc gọi với bố.

Tôi nén tiếng cười, quay lại phòng khách nơi ba người đang chờ.

Và rồi, bốn chúng tôi cùng tận hưởng một đêm Giáng Sinh thật ấm áp.

Nayu và Isami thì vẫn đấu khẩu.

Yuuka thì cứ bám dính lấy tôi như chẳng có ngày mai.

Nayu, khi hồi lại sức, lại bắt đầu bày trò nghịch ngợm.

Một đêm Giáng Sinh huyên náo như thường lệ.

Nhưng cũng chính sự “như thường lệ” ấy... mới chính là hạnh phúc gia đình, tôi cảm nhận thế.

"Fuwaa... Giáng Sinh vui thật đấy..."

Sau khi Nayu và Isami đã ngủ say.

Tôi và Yuuka, như mọi khi, nằm trên hai chiếc futon trải cạnh nhau, chuyện trò đôi chút.

"Yuuka. Hôm nay cảm ơn em... vì chuyện của Nayu, và cả đôi găng tay len này nữa."

"Ehehe~. Anh vui là em vui rồi."

Tôi chạm vào đôi găng tay để cạnh gối — và nhớ lại hơi ấm ấy.

Khi đang lo lắng và hoang mang đi tìm Nayu, chính đôi găng ấy đã xoa dịu tôi.

Như thể Yuuka luôn nắm tay tôi vậy.

"...Gì thế, Yuu-kun?"

"...À, không có gì..."

Có lẽ vì hơi buồn ngủ, nên tôi thẫn thờ nghĩ đến cảnh Yuuka dịu dàng ôm lấy Nayu đang khóc...

Và không hiểu sao... nước mắt tôi lại sắp trào ra.

"Em đã nói rồi mà — trước mặt gia đình, anh có thể khóc, có thể yếu đuối đấy thôi."

Như thể đọc được lòng tôi.

Yuuka nằm bên cạnh, mỉm cười dịu dàng.

Nụ cười ấy thật thân thuộc... khiến tim tôi nhói lên.

Tôi nói ra mong muốn tận đáy lòng.

"Yuuka, ừm... xin lỗi vì yêu cầu kỳ cục. Nhưng hôm nay thôi — cho anh ngủ trong vòng tay em, được không?"

"...Ừ, tất nhiên rồi. Lại đây nào?"

Yuuka mở rộng vòng tay một cách đầy yêu thương.

Tôi chẳng còn ngượng ngùng gì nữa, để mình rơi vào vòng tay ấy, rồi cuộn người lại.

Ấm áp, mềm mại.

Và đâu đó — một mùi hương ngọt ngào.

"Yuu-kun lúc nào cũng cố gắng quá mức."

Yuuka thì thầm bên tai, vừa vỗ nhẹ đầu tôi.

Mỗi lần được Yuuka chạm vào, tôi lại thấy tim mình dâng trào thứ cảm xúc khó tả.

Lúc nhận ra thì... đã có một giọt nước mắt lăn trên má tôi.

"Không sao đâu... Em sẽ mãi ở bên anh..."

Cảm ơn Yuuka — vì đã ở bên tôi.

Cảm giác như trở lại làm một đứa trẻ.

Và khi để bản thân đắm mình trong hơi ấm đó...

Tôi đã thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Sáng hôm sau. ngày 26 tháng 12.

Khi tôi tỉnh dậy, Yuuka đã không còn trong chăn.

Tôi ngồi dậy, bước tới cửa sổ — thì thấy Yuuka đang vui đùa ngoài ban công.

Tôi lấy chiếc túi màu nâu để dưới bàn rồi ra ngoài.

"Aaa, chào buổi sáng Yuu-kun! Nhìn nè, tuyết kìa! Tuyết rơi rồi đó!!"

Yuuka vui mừng như trẻ con.

Tôi ngẩng đầu lên theo lời em ấy — và thấy những bông tuyết trắng xóa đang rơi giữa bầu trời mùa đông.

"Haaa~... Nhìn này, hơi thở cũng trắng xóa! Lạnh hơn hôm qua hẳn luôn. Tuyết rơi cũng phải thôi~"

"Trông vui nhỉ... mà Yuuka, em không lạnh à?"

"Lạnh chứ! Có ai đó làm ơn ôm Yuuka sắp đóng băng này—fueh!?"

Không để em ấy nói xong, tôi mở túi ra — lấy ra chiếc bịt tai lông mềm, đội cho Yuuka.

Sau đó đeo luôn đôi găng tay len em ấy tặng và nói:

"Trao đổi quà thì phải đúng lúc không khí đang vui nhất. Bây giờ thì sao?"

"A... auu! Auuuu..."

Yuuka hoàn toàn không nói nổi lời nào, chỉ đấm nhẹ vào ngực tôi.

Rồi em ấy... ôm chầm lấy tôi thật chặt.

"…Chúc mừng hậu giáng sinh trắng, nhé!!"

"Cái gì vậy? 'Hậu giáng sinh' thì còn chúc mừng được đâu nữa?"

"Không sao hết! Hôm nay là một ngày hậu giáng sinh trắng tuyệt vời! Nghĩ thế sẽ vui hơn mà!!"

"Miễn cưỡng ghê nhỉ... Nhưng mà, đúng là rất Yuuka đấy."

Tuyết rơi mỗi lúc một dày, nhuộm trắng cảnh vật sau giáng sinh.

Tôi đang mải ngắm nhìn cảnh tượng kỳ ảo ấy thì...

Yuuka bất ngờ ngẩng đầu, mỉm cười ranh mãnh nhìn tôi.

Gò má đỏ hồng, đôi môi hồng tươi bóng loáng.

2fc58425-caa3-4916-82e9-d1e687e2a8e9.jpg

"Hôm đi vòng đu quay... mình còn để dành một thứ, anh có nhớ không?"

"……Hả? Nói thật đó hả?"

"Tất nhiên rồi! Ước mơ nhỏ của em là được hôn người mình yêu trong đêm giáng sinh trắng mà."

"Hôm nay đâu phải Giáng Sinh?"

"Sai số trong phạm vi cho phép~! Giáng sinh trắng hay hậu giáng sinh trắng cũng được hết!"

Nhìn Yuuka cố thuyết phục mà như sắp khóc, tôi bất giác bật cười.

Thấy tôi cười, Yuuka cũng cười theo, ngượng nghịu nói:

"Mà… tối qua anh cũng nhờ em một chuyện còn gì."

"...Yuu-kun lúc ôm em ngủ dễ thương lắm đó?"

"Đừng trêu anh nữa được không?"

"Dạaa, xin lỗi màaa~ Không nói nữa đâu~"

Sau khi trao đổi những lời đùa cợt quen thuộc.

Tôi nhẹ nhàng đặt tay lên vai Yuuka.

Và…

Trao cho Yuuka một nụ hôn thật dịu dàng.