My Plain-looking Fiancee is Secretly Sweet with me

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

(Đang ra)

Akuyaku Onzōshi no Kanchigai Seija Seikatsu ~ Futatabime no Jinsei wa Yaritaihōdai Shitai Dakenanoni ~

木の芽

Nhưng Ouga vẫn không hề hay biết, rằng những ấn tượng về bản thân cậu sẽ ngày càng vượt quá tầm kiểm soát. Liệu những hiểu lầm này rồi sẽ dẫn đến đâu? Một người thừa kế phản diện lại bị hiểu nhầm thàn

31 448

JETMAN

(Đang ra)

JETMAN

Toshiki Inoue

Tiểu thuyết được biên dịch bởi Bucky Nguyen

13 685

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

(Đang ra)

Cô lớp trưởng lạnh lùng sẽ trở thành vợ tôi

Nemiko Shirai (白ゐ眠子)

Thế rồi, một ngày nọ, cô lớp trưởng lạnh lùng bỗng bắt đầu để tâm đến cậu và mọi chuyện dần dần thay đổi...

33 113

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

(Đang ra)

Để trở thành cô bạn thơ ấu mà cậu sẽ hối hận cả đời

SF永远

Chúc mừng. Bạn đã tạo nên nhân vật chính mạnh nhất, người sẽ xoá bỏ mọi điều xấu xa một cách tàn nhẫn

21 150

Unnamed Memory - After The End

(Đang ra)

Unnamed Memory - After The End

Furumiya Kuji

Phần hậu truyện After The End của series Unnamed Memory

32 1252

Tập 5 - Chương 17: Khi về nhà vào đêm Giáng Sinh, mọi chuyện đã trở nên tồi tệ

―Yuu-niisan, có chuyện lớn rồi!

―Nayu-chan... bị sốt rồi...

“—Nayu-chan bị sốt á!? Chuyện lớn rồi đó, Yuu-kun!!”

“...Ừ.”

Khi tôi kể lại nội dung cuộc gọi của Isami, mặt Yuuka tái mét như mất hết máu.

Chắc mặt tôi cũng cứng đờ chẳng kém.

Tôi siết chặt điện thoại đến mức gần như bóp nát, rồi dồn sức vào chân—nhưng tôi không thể chạy đi ngay được.

“Hả? Có chuyện gì vậy, Yuu-kun?”

Tôi không thể chạy nổi.

Tất nhiên, tôi lo cho Nayu.

Dù có ngổ ngáo cỡ nào, con bé vẫn là em gái duy nhất, quý giá nhất của tôi.

Nhưng... khi nhớ lại gương mặt rạng rỡ của Yuuka lúc kể về kế hoạch hẹn hò... ngực tôi đau nhói.

“—Em sẽ giận đó, Yuu-kun?”

Với giọng trầm hơn bao giờ hết, Yuuka nói rồi mạnh mẽ kéo tay tôi.

“Yuu-kun! Quên buổi hẹn hò đi! Mình mau đến chỗ Nayu-chan thôi! Đến chỗ của người 'em gái' quan trọng với cả hai chúng ta!!”

Chúng tôi rời công viên, nhảy lên tàu.

Tới ga gần nhà là chạy hết tốc lực về nhà.

Mồ hôi ướt đẫm trán.

Do chạy quá sức nên Yuuka đang thở dốc, chống tay lên gối ở cửa.

“Yuuka, anh lên trước nhé!”

Tôi xin lỗi trong lòng, đá văng giày sneaker rồi phóng lên lầu một mình.

Tôi lao vào phòng Nayu, cửa vẫn mở toang.

“Nayu! Em không sao chứ!?”

“Yu... Yuu-niisan! Em xin lỗi, em đã... vội quá nên mới gọi điện.”

“Nói gì thế. Nhờ em mà anh mới biết… cảm ơn nhé, Isami.”

Tôi vỗ vai Isami, cậu vẫn trong bộ đồ giả nam, rồi bước đến gần giường của Nayu.

Nayu mặc đồ ngủ, đầu gối lên túi chườm đá, trông mệt mỏi nằm trên giường.

“Trông tình trạng tệ quá... Nayu, em có ổn—”

“...Tại sao... lại về chứ?”

Nayu gượng dậy, dùng ánh mắt sắc đến chưa từng thấy để nhìn tôi chằm chằm.

Do sốt, đuôi mắt con bé long lanh nước mắt.

“Tại sao ư? Vì nghe em bị sốt nên—”

“Đồ ngốc!? Em bảo đừng có về còn gì!!”

Nayu gào lên, ném luôn túi chườm đá về phía tôi.

Bịch—chiếc túi bay trúng chân tôi rồi rơi xuống thảm.

“...Em đã nói rồi mà? Để em một mình, ưu tiên việc hẹn hò đi chứ! Em chỉ là vai phụ thôi mà!! Đừng có mà đùa chứ, thiệt tình... chứ nghĩ sao em lại giấu chuyện mình bệnh chứ—!!”

Nói đến đó, Nayu chợt nhận ra và bịt miệng lại.

Rồi con bé run run vai, cúi đầu xuống.

“...Nayu. Em đã bị sốt từ sáng rồi à...?”

“—Im đi... câm miệng, đồ ngốc!!”

Bị cảm xúc cuốn đi, Nayu đeo chiếc túi đen đặt cạnh giường lên vai rồi bật dậy.

“N-Nayu-chan!? Đợi đã, em đang sốt đó!?”

“Im đi, để em yên!!”

Con bé vung túi đẩy Isami ra rồi chạy xuống cầu thang, vẫn mặc đồ ngủ.

“—Kya!? Hả... Nayu-chan!? Đi đâu vậy!? Đợi đã!!”

Tôi và Isami vội lao xuống cầu thang thì thấy Yuuka đang ngồi sụp dưới hành lang.

“...Xin lỗi, Yuu-kun. Nayu-chan chạy nhanh quá... em không kịp ngăn lại…”

“Không sao đâu, đừng lo, Yuuka.”

Tôi xoa đầu Yuuka đang ủ rũ, rồi xỏ tạm giày và lao ra khỏi nhà.

Gió lạnh đêm đông táp vào cơ thể mướt mồ hôi khiến tôi rùng mình.

“Con bé ngốc... đi đâu chứ? Trời lạnh thế này, lại còn bị sốt nữa...”

Cảm xúc lẫn lộn — lo lắng, tức giận, hoảng loạn — quay cuồng trong đầu tôi.

Tôi không rõ mình đang nghĩ gì, nhưng chỉ một điều thôi—phải tìm ra Nayu thật nhanh.

“Yu... Yuu-kun...!!”

Tôi nghe thấy giọng Yuuka từ phía sau.

Quay lại thì thấy Yuuka đang thở hổn hển chạy đến.

Tôi vội lao đến đỡ em ấy.

“Yuuka, em ổn chứ!? Đừng cố quá.”

“U… ừm… em ổn mà”

Nhìn sao cũng không ổn đâu… Yuuka lúc nào cũng liều như thế.

“...Nếu anh đi tìm Nayu-chan, thì em cũng đi. Em đã nhờ Isami chuẩn bị tiệc đón về rồi—chúng ta sẽ tìm được Nayu-chan và cùng nhau tổ chức tiệc Giáng Sinh nhé?”

Trong tình huống thế này mà Yuuka vẫn cười tươi rói như bình thường.

Nhìn thấy nụ cười đó khiến đầu tôi dịu lại, trở nên tỉnh táo.

“À đúng rồi? Trước khi đi tìm… em muốn đưa anh cái này”

Yuuka lấy ra một món quà được gói đơn sơ từ túi giấy.

“—Hả? Yuuka, cái đó... chẳng lẽ là quà Giáng Sinh...?”

—Giáng Sinh là để trao quà đó! Nhất định phải đổi quà nha, Yuu-kun!!

—Em đã tính thời điểm cao trào nhất cho vụ đổi quà rồi đó!

Dù Yuuka mong đợi đến thế, em ấy vẫn không do dự—xé toạc lớp giấy gói.

Có lẽ Yuuka đã tự gói—bên trong là đôi găng tay len tự đan.

“Ehehe~ Ngạc nhiên chưa? Em đã cố đan sao cho anh không phát hiện đấy nhé?”

“…Tại sao chứ? Em mong chờ vụ đổi quà lắm mà...”

“Lúc này anh phải đi tìm Nayu-chan trong trời lạnh này mà. Không dùng thì uổng công đan quá.”

Không một chút tiếc nuối hay thất vọng—nụ cười trong vắt như sao đêm.

Yuuka nhẹ nhàng đặt đôi găng vào tay tôi và nói:

“Với lại... chuyện hẹn hò hay lãng mạn gì đó, vẫn không quan trọng bằng gia đình, đúng không?”

1fddfbfe-60bf-4c2d-9d81-ca975bfb89c9.jpg

Tôi đeo đôi găng tay len mà Yuuka tặng.

Rồi cùng Yuuka chạy ra đường, băng qua ngã tư quen thuộc.

Ở đó, đường chia làm hai nhánh—Nayu đã đi đường nào?

“...Hả? Ô, không phải Yuuichi đó sao. Giờ này còn lang thang gì thế?”

Một giọng quen gọi tôi—một nam sinh ăn mặc đơn giản vẫy tay.

Là Masa. Sao thằng này lại ở đây?

“Nhìn đống manga này nè! Tao định mua cả bộ lâu rồi, nay dốc hầu bao luôn! Dù sao Giáng Sinh cũng cô đơn mà… chắc là đọc hết một lèo luôn—hử?”

Masa đang khoe hăng thì chợt nhận ra tôi có bạn gái bên cạnh.

Vì Yuuka không đeo kính và thay kiểu tóc, Masa không nhận ra em ấy là Watanae Yuuka.

“Kìa... ai vậy? Yuuichi đi với con gái vào giáng sinh... đ-đừng nói là mày có bạn gái 3D ở đời thực—”

“—Kurai-kun! Giờ không phải lúc để nói mấy chuyện đó!!”

Yuuka ngắt lời Masa trước cả tôi.

“Chuyện quan trọng hơn là Nayu-chan! Kurai-kun, cậu có thấy Nayu-chan không!?”

“Nayu-chan à… à, lúc nãy có thấy một cô bé mặc đồ ngủ chạy vèo qua hướng kia—”

“Hướng kia nhỉ! Cảm ơn Kurai-kun!!”

“Mà khoan... sao cậu biết tên tôi...?”

“…Ai mà biết?”

Này, như vậy không giấu được đâu.

Mà thôi, giờ phải tìm Nayu trước đã.

“Masa, cảm ơn nhé! Tao sẽ giải thích sau!!”

“Ê, này Yuuichi!? Gì vậy!? Kể rồi hãy đi chứ—!!”

Tôi thầm xin lỗi Masa trong lòng, rồi cùng Yuuka chạy theo hướng cậu ấy chỉ.

“...Lỡ lời rồi. Em đã lỡ bắt chuyện như bình thường vì vội quá.”

Yuuka chạy bên cạnh, lẩm bẩm tự trách.

Tôi liếc sang Yuuka và cười:

“Nhờ luyện tập ở trường đấy. Em đã cố gắng để giao tiếp trôi chảy hơn còn gì.”

“Ế... trôi chảy thật sao? Một cô gái lạ tự dưng hỏi chuyện, cũng hơi đáng sợ chứ?”

Dù càu nhàu thế, Yuuka cũng bật cười, rồi nheo mắt lại.

“...Nayu-chan ấy. Chắc chắn là không muốn phá đám hai đứa mình. Vì em ấy trân trọng cả hai chúng ta… Nayu-chan là người rất dịu dàng.”

“...Chưa biết đâu. Dù gì cũng phải cho một trận khi về nhà”

“Người có thể khiến Nayu-chan cười trở lại—chỉ có Yuu-kun thôi”

Dù đang thở gấp, Yuuka vẫn tiếp tục nói với tôi.

“Lúc gặp khó khăn khi còn học tiểu học, lúc chuyện gia đình rối ren… bên em ấy luôn có anh trai. Chính điều đó đã nâng đỡ Nayu-chan suốt thời gian qua… Yuu-kun, hãy chăm sóc Nayu-chan nhé.”

"—Hôm nay đến lượt anh phải cố gắng, nhỉ."

Lời Yuuka khiến một ngọn lửa bùng lên trong tim tôi.

Hồi tiểu học—Nayu đã trùm chăn khóc trong phòng.

Liệu giờ tôi có thể làm nước mắt ấy ngừng rơi?

...Không. Không phải “liệu có thể”.

Tôi sẽ làm được. Bằng tất cả sức mình—như cách Yuuka luôn làm vậy.

Lòng bàn tay tôi ấm áp.

Vì được bao bọc bởi đôi găng tay len Yuuka tặng.

“Khi Yuu-kun cố gắng, em sẽ dốc toàn lực để hỗ trợ. Em không thể thay thế anh, nhưng sẽ luôn luôn—ở bên anh đến cùng.”

Rồi Yuuka nắm lấy tay tôi qua lớp găng tay.

Mỉm cười rực rỡ như hoa đang nở:

“...Vì nếu không thể cùng cố gắng khi 'chồng' đang chiến đấu, thì đâu thể gọi là 'vợ', đúng không?”

“…Tới ngã rẽ rồi”

Dù chạy theo hướng Masa chỉ nhưng tôi vẫn chưa thấy bóng Nayu.

Giờ lại đến ngã ba… con bé rẽ hướng nào đây?

“Chúng ta chia ra tìm đi, Yuu-kun!”

“Ừ. Anh sẽ đi hướng này, còn chỗ kia nhờ em đấy, Yuuka. Nếu tìm thấy Nayu thì báo cho anh nhé.”

“Ừ! Rồi—được rồi, Nayu-chaaaan… nhất định chị sẽ tìm thấy em, nên hãy chờ nhé!!”

Tôi và Yuka vội chia ra làm hai hướng để tìm Nayu.

Con đường mà tôi chọn đi có nhiều chung cư san sát nhau, vào thời điểm này thì vắng người đến ngạc nhiên.

Chung cư lớn hơn một chút. Chung cư nhỏ trông hơi cũ kỹ.

Cảnh vật bình thường của khu phố cứ thế lướt qua bên cạnh tôi.

Vào lúc đó… đột nhiên.

Một công viên nhỏ nằm lọt thỏm giữa hai tòa chung cư đập vào tầm mắt.

Ban ngày chắc hẳn bọn trẻ con hay chơi ở đây.

“…Hửm?”

Rồi—tôi cảm giác như nghe thấy tiếng xích đu đung đưa.

Có lẽ là tưởng tượng thôi, nhưng…

Tôi vẫn bất giác dừng bước trước công viên.

Và cứ thế, tôi bước chân vào bên trong.

Công viên thật sự rất nhỏ, chỉ có cầu trượt, hố cát và xích đu và vài món đồ chơi.

Ở chiếc xích đu cũ kỹ của công viên nhỏ bé này…

Có một cô bé đang cúi đầu—ngồi lặng lẽ trên đó.

Cô bé ấy có mái tóc đen dài đến tận thắt lưng.

Vì đang cúi mặt nên khó thấy rõ, nhưng phần mái và hai bên tóc được cắt bằng đều—kiểu tóc công chúa

Trang phục váy xòe bồng như bước ra từ truyện cổ tích, cùng với áo blouse có viền bèo ở cổ.

Tóc tai lẫn quần áo đều toát lên vẻ dễ thương tuyệt đối… hoàn toàn không hợp chút nào với công viên lúc đêm khuya.

Lại cộng thêm màn đêm mùa đông u ám.

Khiến người ta thoáng nghĩ—có khi nào, đây là hồn ma thật không.

“…”

Trong không gian kỳ lạ ấy, tôi từ từ tiến lại gần chiếc xích đu.

Rồi, tôi cất tiếng gọi—với ‘cô bé như hồn ma’ đó.

“Này, em này… Ngồi ở chỗ lạnh thế này, em sẽ bị cảm đấy.”