“Mình đã nói khéo với Kurai rồi nhé! Hãy tận hưởng một đêm thần thánh đi!! À mà mà... quà Giáng Sinh từ mình là một lần ép Sakata vào ngực thì sao?”
Một tin nhắn trên RINE vừa đáng cảm ơn, vừa khiến tôi không biết phản ứng thế nào.
Sau một hồi đắn đo, tôi chỉ nhắn lại “Cảm ơn”... Nhưng lỡ đâu cô ấy hiểu nhầm là tôi cảm ơn vì vụ “ép vào ngực” sao? Nihara-san chắc cũng không nghĩ đến mức đó chứ?
Sau khi buổi biểu diễn instore-live kết thúc được một lúc.
Nhờ sự giúp đỡ của Nihara-san, tôi đã tách khỏi Masa để đi riêng.
Tôi đến một công viên giải trí cách địa điểm ở Tokyo không xa.
Vì còn thời gian trước giờ hẹn... tôi dựa lưng vào cột gần cổng vào và bắt đầu quay gacha của “Alice Stage”.
“…Ô!?”
Khoảnh khắc đó—thần may mắn đã mỉm cười với tôi.
Sự kiện hiện tại là “Giáng sinh hạnh phúc cùng Alice Santa!”—thẻ các Alice Idol trong trang phục Santa xuất hiện.
Và ngay lượt quay đầu tiên... tôi đã trúng “Yuuna SR – Hẹn hò với Santa cosplay!?”
Hơn nữa, mỗi thẻ còn kèm cả lời thoại giáng sinh!
Trời ơi! Vận may gì đây!? Tôi có chết ngay tại chỗ cũng không bất ngờ!!
Trong bối cảnh thành phố lạnh lẽo mùa đông.
Vùng da lộ ra giữa váy Santa ngắn và vớ trắng dài đến đùi—lãnh thổ “tuyệt đối”.
Khác với sự hoạt bát thường ngày, Yuuna-chan nhẹ nhàng mỉm cười, đôi má ửng hồng.
Vị nữ thần tên Yuuna ấy—đang dang hai tay về phía tôi.
Và giọng của em ấy...
“Ehehe, bất ngờ chưa? Yuuna Santa đã đến rồi nè! …Hử, quà đâu á? Nhìn kỹ lại đi… quà chính là Yuuna đang đứng đây đó♡”
“Uưư... gư...! Uoooo…!!”
Tôi cố kiềm chế không phát ra tiếng kêu kỳ quặc vì đang có người xung quanh.
Cảm xúc như muốn bùng nổ. Tâm trí tôi suýt nữa chỉ còn từ “thích”.
Đó là sức phá hủy khủng khiếp mà Yuuna-chan lần này mang lại.
“A! Là Yuu-kun kìa! Yuu-kuuun!!”
Đang chăm chú nhìn màn hình smartphone... tôi nghe thấy tiếng của Yuuka từ xa.
Vừa định quay sang nhìn Yuuka—thì tôi bỗng khựng lại.
Vội vàng nhắm tịt mắt.
“…Ơ? Sao anh lại nhắm mắt thế, Yuu-kun?”
“…Nếu nhìn thấy thì anh sẽ chết mất.”
“Gì vậy!? Em không phải búp bê bị nguyền rủa đâu nhé!?”
Nước đi đó không đủ để dụ tôi đâu nhé?
Watanae Yuuka chính là người lồng tiếng cho Izumi Yuuna… tức là Yuuna-chan.
Nghĩa là chủ nhân của giọng thoại đầy sức công phá đó, không ai khác chính là Yuuka.
Và Yuuka, đã tham gia lồng tiếng cho event huỷ diệt này, chỉ có thể nghĩ đến một điều duy nhất
―Hừm hừm… Hiểu rồi! Con trai sẽ thích mấy thứ như thế này nhỉ!!”
Đúng vậy... chắc chắn Yuuka hiện giờ đang cosplay Santa trước mặt tôi!
Và món quà mà em ấy hung hồn chuẩn bị cho tôi... không còn nghi ngờ gì nữa, chính là “quà đây nè, Yuuna đang đứng trước mặt anh đó”!!
“Nèee, Yuu-kun! Nhìn em đi mà!! Em đã chuẩn bị rất kỹ cho hôm nay đó!!
“Thế nên anh mới nhắm mắt đấy! Cách chuẩn bị của em nguy hiểm quá!! Trong anime thì còn được, nhưng mặc đồ như thế ngoài đời... gợi cảm quá mức rồi!!”
“Sao chứ!? Ai cũng mặc kiểu này mà!!”
“Ai cũng mặc á!? Tokyo đúng là đáng sợ thật!!”
“Đáng sợ là trí tưởng tượng của anh đó! Thôi mà!! Mở mắt ra đi mà!!
Bị Yuuka vung tay loạn xạ, tôi miễn cưỡng mở mắt ra—
Và trước mắt tôi là Yuuka mặc trang phục thời thượng, khoác chiếc áo khoác dày màu trắng giống lúc ở Hokkaido.
“…Ơ? Không phải Santa cosplay…? Vậy là, kế hoạch “quà chính là em”―”
“Em sẽ không làm mấy thứ đó đâu! Ở nhà thì được, nhưng làm giữa chốn đông người thì chẳng khác gì biến thái! Yuu-kun là đồ ngốc!!”
“Ở nhà thì được”… tôi định lên tiếng, nhưng thấy Yuuka đang phồng má lên giận dỗi, nên tôi nuốt lời.
Trước mặt Yuuka đang hậm hực, tôi vội vàng xin lỗi rối rít.
“Sắp đến giờ hẹn hò rồi màー. Hứ, em giận rồi đấyー”
“Anh xin lỗi. Rõ ràng là lỗi của anh.”
“Aaa. Em giận rồi, giận rồi đó. Biết đâu nếu được Yuu-kun nói là “thích” thì mới nguôi được…”
“Ừm... Anh thích em. Xin hãy tha thứ cho anh vì anh thích em.”
“—Fufeh. Fuhehehehe!! Được rồi, tha thứ cho anh đấy!”
Ngay khi nghe từ “iu”, Yuuka lập tức nở nụ cười tươi rói.
Em ấy khoác tay tôi thật chặt rồi hướng về phía công viên.
—
“Hẹn hò với Yuu-kun ♪ Hẹn hò tuyệt vời ♪ Giáng Sinh vui vẻ, hẹn hò ngọt ngào ♪”
“Chưa gì tâm trạng đã vui rồi... Vậy, ta bắt đầu từ đâu nhỉ? Hình như cổng vào có phát bản đồ miễn phí…”
“Khoan đã, Yuu-kun! Không phải vậy!!”
…Hả?
Em ấy bất ngờ chìa tay trái ra... nhưng “không phải” cái gì cơ?
Trong lúc tôi bối rối, Yuuka nghiêm túc nói:
“Buổi hẹn hôm nay, em sẽ là người dẫn dắt!! Nên Yuu-kun, hãy để tất cả cho em nhé!!”
“Ơ… Yuuka mà hào hứng đến vậy thì lại khiến anh thấy lo lắng...”
“Tại sao chứ!? —Dù sao thì! Đây là Giáng Sinh đầu tiên chúng ta bên nhau, nên em đã chuẩn bị một kế hoạch lãng mạn, vui vẻ, khiến cả hai hạnh phúc và yêu nhau hơn nữa―đây là kế hoạch tuyệt vời nhất đó!!”
“Em có đang tự nâng độ khó lên mức không tưởng rồi không!?”
“À. Ngoài tuyến tham quan công viên, còn có vụ trao đổi quà mà ta hứa nữa nhỉ? Đó là phần chính của hôm nay… Em đã chọn sẵn thời điểm cao trào nhất rồi! Emsẽ là người khơi mào, nên hãy hồi hộp chờ nhé!”
Độ khó giờ đã bay khỏi khí quyển rồi, tôi còn không thấy được nữa.
Mức độ kỳ vọng quá cao khiến tôi bắt đầu thấy sợ.
Còn Yuuka thì vẫn vô tư tươi cười hơn cả bình thường.
Và rồi em ấy hô vang, giơ tay trái lên trời:
“Được rồi! Vậy thì Kế hoạch Giáng Sinh, chương hai――Hẹn hò yêu đương tại công viên giải trí, xuất phát!!”
Công viên giải trí – nơi đầy những trò như tàu lượn siêu tốc, tách cà phê xoay, nhà ma hay vòng xoay ngựa gỗ...
Nhưng thứ đầu tiên mà Yuuka chọn lại là — vòng đu quay.
...Tôi cũng chỉ biết qua manga và anime, nhưng trong đầu tôi luôn có cảm giác vòng đu quay là thứ người ta đi vào cuối buổi hẹn.
Thôi thì cũng được thôi. Bản thân người lên kế hoạch đang mỉm cười toe toét và hát ngân nga đầy vui vẻ cơ mà.
“Yuu-kun! Fufufu... Đây là sự kiện chính hôm nay đấy, vòng đu quay!”
“Gì cơ? Sự kiện chính á!? Không phải sớm quá sao!?”
“À mà, tàu lượn siêu tốc với tách cà phê cũng đều là sự kiện chính luôn đó nha!”
Toàn là sự kiện chính... đúng là một bữa tiệc trọn gói.
Trong lúc trò chuyện tầm phào như vậy, tôi và Yuuka đã lên ngồi đối diện nhau trong cabin vòng đu quay.
Chiếc cabin khẽ lắc lư, từ từ đưa chúng tôi lên cao.
“Haa... Hôm nay trời đẹp ghê nhỉ... Chắc tuyết không rơi đâu ha~”
“Em muốn có tuyết đến vậy à, Yuuka?”
“...Thì, nếu được thì giáng sinh có tuyết sẽ lãng mạn hơn mà.”
Yuuka liếc tôi bằng ánh mắt lạnh lùng.
Thấy em ấy mơ mộng như vậy, tôi không nhịn được mà bật cười.
“A, Yuu-kun xấu nha! Đừng có cười em mà~ Đang chế giễu em đúng không!!”
“Anh không có chế giễu đâu. Chỉ là... đúng rồi, nếu có tuyết thì chắc sẽ vui hơn thật.”
“Thật không đó~? ...Hừm…”
Yuuka nhìn tôi chằm chằm đầy nghi ngờ... rồi cũng bật cười theo.
Nhìn em ấy như vậy, tôi lại càng thấy vui và bật cười nhiều hơn.
Trong cabin vòng đu quay đang từ từ lên cao, chúng tôi cùng nhau cười phá lên.
“Ahahaha. Ở bên Yuu-kun lúc nào cũng vui thật đó!”
“Câu đó phải là anh nói mới đúng. Vì Yuuka ngây ngô quá, lúc nào cũng khiến anh phải bật cười.”
“...Dù em nghĩ rằng sẽ tuyệt hơn nếu có giáng sinh trắng... nhưng mà, anh biết không?”
Giọng Yuuka đột nhiên nhỏ xuống.
Em ấy cúi mặt một chút, mỉm cười ngại ngùng rồi nói:
“Lần đầu tiên trong đời, em được đón Giáng Sinh bên người mình yêu. Chỉ vậy thôi cũng khiến em thấy hạnh phúc lắm rồi. Cảm ơn anh… vì đã ở bên em, Yuu-kun.”
“Ừ… anh cũng cảm ơn…”
Ánh mắt trong veo của Yuuka khiến tôi phải vội vàng quay đi chỗ khác.
Dù chưa đến 6 giờ, nhưng bầu trời tháng mười hai đã tối sẫm.
Chính vì vậy mà khung cảnh thành phố bên dưới, nhìn qua cửa kính, phản chiếu ánh đèn lung linh như những viên ngọc sáng rực rỡ.
Khi đang say mê ngắm nhìn cảnh đêm ấy, tôi buột miệng nói:
“Đẹp thật đấy, Yuuka.”
“Hweh!? A… a-ảm… cảm ơn rất nhìu…”
“Hả?”
Thấy mặt Yuuka đỏ lựng, tôi mới nhận ra.
“Đẹp thật đấy, Yuuka” — em ấy ấy không hiểu là tôi đang nói cảnh đêm!
Trời ơi... tôi vừa lỡ miệng nói một câu sến súa quá đáng...
Từ nay tôi sẽ chú ý nói cho rõ chủ ngữ…
Khi tôi đang tự kiểm điểm bản thân, Yuuka ngước nhìn tôi, đôi mắt long lanh mơ màng:
“…Yuu-kun cũng… đẹp trai lắm. Với lại, dễ thương nữa. Khiến em thấy dịu lòng. Nhìn anh thôi mà tim đã đập loạn lên rồi… Em thích anh. Rất thích. Aaa... thích lắm luôn”
…Tai, não và tim tôi như muốn vỡ tung cùng lúc.
Mà thật sự... tim tôi vẫn đang đập thình thịch.
Chết tiệt… mình phải bình tĩnh lại thôi, nhưng trong cabin nhỏ này thì không thể tránh ánh nhìn của Yuuka…
“Nè, Yuu-kun… Em qua bên đó ngồi được không?”
“Hả!? Khoan đã! Hai người ngồi một bên thì mất cân bằng, cabin này rơi mất!?”
“Ahaha, làm gì có chuyện đó~ Cặp đôi nào mà chả ngồi sát nhau thân mật, em đọc trong manga rồi♪”
Rồi Yuuka chuyển sang ngồi cạnh tôi và ôm chặt lấy tôi.
Mái tóc đen mềm mại khẽ lay động, khẽ chạm vào mũi tôi.
Em ấy tựa đầu vào ngực tôi, khẽ rên “fuuu~” một cách dễ thương.
Tôi có thể cảm nhận được tim mình đang đập điên cuồng, như sắp nổ tung.
“…Yuu-kun, tim đập nhanh nè… vui quá đi…”
Cảm giác được nhịp tim truyền qua, Yuuka cọ má vào ngực tôi như một bé mèo.
Giờ thì thứ khác trong tôi sắp phát nổ mất rồi…
“…Em thấy hạnh phúc quá… đến mức tự hỏi liệu mình có xứng đáng không… Em yêu anh lắm, Yuu-kun.”
Không hề để tâm đến sự hoảng loạn trong tôi, Yuuka tiếp tục tấn công:
“Em yêu anh… rất rất rất nhiều. Thật vui vì được ở bên anh. Cùng nhau cười thế này, mỗi ngày đều trở nên tuyệt vời. Em yêu anh đến mức cảm thấy như sắp phát điên… Đây là lần đầu tiên em có cảm xúc như vậy.”
Tim tôi tiếp tục đập dồn dập.
Khi nhận ra thì cabin cũng vừa lên đến đỉnh.
— Yuuka nhẹ nhàng ngẩng đầu lên.
Gương mặt đỏ rực, ánh mắt ngây ngất.
Em ấy choàng tay ôm lấy lưng tôi.
Là... cái đó sao?
Cảnh tượng trong manga, tại đỉnh vòng đu quay—một nụ hôn?
“Yuu-kun…”
“Yu… Yuuka…”
Hương thơm ngọt ngào của em ấy. Giọng nói dịu dàng. Ánh mắt thuần khiết...
Tôi không thể kiềm chế được nữa—và ôm chặt lấy Yuuka.
“…Nn”
Yuuka phát ra một tiếng rên nhẹ.
Âm thanh ấy càng khiến tôi xao động hơn nữa.
Rồi Yuuka từ từ nâng người lên, từ từ đưa mặt lại gần tôi…
Chụt.
Có thứ gì đó mềm mại và ấm áp chạm vào má phải của tôi.
“…Hả?”
“…Anh đã mong đợi à? Nhưng buổi hẹn mới chỉ bắt đầu thôi, nên cái đó… phải chờ đã nha.”
Với gương mặt đỏ ửng, Yuuka dùng ngón trỏ chạm nhẹ vào môi tôi.
Và mỉm cười rạng rỡ.
Yuuka là gì vậy trời… em ấy quá giỏi trong việc làm rung động trái tim con trai đấy…
Nếu chuyện này còn tiếp diễn thường xuyên...
Thì tôi cần một trái tim dự phòng. Thực sự là vậy.
Sau khoảng thời gian tưởng chừng như vĩnh viễn trong vòng đu quay kết thúc, Yuuka nắm tay tôi và bắt đầu bước đi vui vẻ.
“Được rồi! Giờ đi chỗ tiếp theo thôi!! Tiếp theo là—”
“—Hử? Yuuka, chờ chút… có điện thoại”
Điện thoại trong túi rung lên — là cuộc gọi RINE từ Isami.
Giờ này chắc là lúc Isami vừa về đến nhà.
Có chuyện gì sao… chẳng lẽ Nayu không cho vào nhà?
“Alo, có chuyện gì vậy Is—”
“Yuunii-san! Có chuyện lớn rồi! Nayu-chan… bị sốt rồi…”
“Sao lại gọi điện chứ! Cúp máy đi, Isami!!”
“Khoan đã… Nayu-chan bình tĩnh nào! Cậu mà cử động nhiều sẽ—”
“Thì đừng có làm mấy chuyện thừa thãi! Nii-san, tuyệt đối đừng có về nhà!!”
Cạch.
Tôi vừa nghe thấy tiếng hỗn loạn ở đầu dây bên kia thì cuộc gọi đã bị cúp ngang.
“Yuu-kun? Có chuyện gì vậy? Isami nói gì thế?”
Yuuka nhìn tôi đầy lo lắng, nhưng đầu óc tôi thì rối như tơ vò, không thể nói được gì.
Nayu bị sốt? Lúc tôi rời nhà thì hoàn toàn bình thường mà?
Và tại sao... trong tình trạng như vậy, con bé lại bảo tôi “tuyệt đối đừng về nhà”?
Trong đêm Giáng Sinh đầy điều khó hiểu—một cơn gió lạnh lùa qua tôi.