―Vào đêm giáng sinh, tôi đã gặp phải một chuyện kinh khủng.
Vì mượn điện thoại của Nayu về nghỉ lễ để xem Alice Radio tập đặc biệt, nên Yuuka đã phát cáu.
Và rồi, tôi phải chịu hình phạt "xoa đầu một tiếng đồng hồ không ngừng nghỉ" để lấy lại lòng tin từ em ấy.
Thế là sau khi xoa đầu lấy lòng Yuuka xong xuôi...
―Tôi đã chào đón ngày Giáng Sinh như thế này đây.
“Yuuka, đây là buổi in-store live cuối cùng rồi, cố lên nhé. Với lại, đây là lần đầu tiên trong đời chị được đi hẹn hò giáng sinh, nên hãy nhớ nghe lời Yuu-niisan đấy. Nghe chưa?”
“Im đi! Isami bao bọc quá đáng, đồ ngốc!!”
Yuuka mặt đỏ gay gắt quát vào điện thoại đang để chế độ loa ngoài. Đầu dây bên kia là Isami.
“Vậy thì, Isami. Khi nào tới nhà thì vào luôn nhé. Trong lúc đợi anh và Yuuka về thì ở lại với Nayu một chút, được chứ?”
“Em hiểu rồi, Yuu-niisan. Nếu anh và Yuuka đi hẹn hò rồi về, thì em cũng sẽ hộ tống Nayu-chan―và bắt đầu một bữa tiệc riêng giữa hai người chẳng hạn?”
“…Không cần.”
Nayu thở dài chán nản và không chút do dự cúp máy, trước những lời bông đùa quen thuộc của Isami.
Thật là, dù là ngày giáng sinh thì cái nhà này vẫn cứ như thường lệ nhỉ...
14:00~ Buổi in-store live ở Tokyo. Yuuka biểu diễn, tôi tham dự với tư cách là fan.
17:00~ Tôi và Yuuka hẹn hò ở công viên giải trí.
Trước 18:00 Isami tới nhà. Đợi cùng với Nayu.
20:00~ Tôi, Yuuka, Nayu và Isami tổ chức tiệc giáng sinh
Đó là lịch trình giáng sinh do Yuuka lên kế hoạch.
Live, hẹn hò, rồi tiệc giáng sinh gia đình—mọi thứ em ấy muốn làm đều được nhét vào. Nhưng so với lịch trình sống còn ở Okinawa khi em ấy phải cân bằng giữa buổi live và chuyến du lịch ngoại khoá, thì lịch trình lần này vẫn còn đỡ hơn hẳn.
Cá nhân tôi cũng muốn làm Yuuka vui vì đây là lần đầu tiên chúng tôi trải qua Giáng Sinh cùng nhau, và tôi cũng muốn có thời gian bên gia đình cho Nayu nữa.
Thành thật mà nói, tôi thực sự cảm kích vì Yuuka đã dày công lên kế hoạch cho mọi việc.
“Được rồi, xuất phát thôi nào Yuu-kun! Giáng sinh vui vẻ bắt đầu rồi đấy!! Jingle-jingle~♪”
“Vui quá nhỉ, Yuuka… Vậy thì Nayu, bọn anh đi đây.”
“…Ừ.”
――Ơ?
Một chút cảm giác lạ thoáng qua trong tôi, khiến tôi nhìn thẳng vào mắt Nayu.
“Em có vẻ không được vui lắm thì phải? Như kiểu đang lơ đãng vậy.”
“...Hể? K-không có đâu! Không hề! …Hai người đi nhanh đi!”
“Ừ, bọn chị đi nhé, Nayu-chan. À, trong tủ lạnh có đầy đồ ăn, nhưng đừng ăn trước đấy nhé? Tối nay cả nhà mình sẽ cùng ăn tiệc mà!”
“Em không ăn đâu. Mất công chị Yuuka chuẩn bị, em không ngốc đến mức làm hỏng hết đâu.”
Và rồi, Nayu―mỉm cười.
Dù bình thường luôn cau có, hay quát tháo… mà hôm nay lại mỉm cười dịu dàng như thế. Thật sự rất lạ. Hôm nay con bé có vẻ khác thường thật đấy?
Trước ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, Nayu lên tiếng:
“Thôi đi đi. Hôm nay là ngày hẹn hò mà, anh hãy ưu tiên nó đi? Sinh nhật em đã được chúc mừng rồi, nên giáng sinh với em chỉ là phụ thôi. Thật đấy.”
“Oiii! Sakataaa, bên này nè~!!”
Khi đến lối vào cửa hàng sau khi chia tay với Yuuka ở nhà ga gần hội trường...
Một cô gái trông khá sành điệu vẫy tay rối rít, mái tóc nhuộm nâu đong đưa theo chuyển động.
Chiếc áo blouse và cardigan dài màu vàng của cô ấy trông rất thời trang. Đôi chân thon dài trắng ngần lộ ra từ chiếc quần short càng làm tăng vẻ bắt mắt.
Nhìn bề ngoài thì như một cô nàng gyaru chính hiệu―Nihara Momono.
Nhưng thực ra bộ đồ ấy… chính là thường phục của Mankai Himawari trong Hanami Gundan Mankaija. Trâm cài hình hoa hướng dương ở ngực chính là minh chứng rõ nhất.
Bên trong thì lại là một fan cuồng tokusatsu―đó chính là Nihara Momono.
“Yo, Yuuichi… Thời tiết đẹp nhỉ. Cảm giác như cả ông trời cũng đang chúc phúc cho sân khấu của Ranmu-sama vậy…”
Người đứng cạnh cô ấy, cất giọng như trích từ phim, là Masa―Kurai Masaharu.
Mái tóc dựng đứng, gọng kính đen là đặc trưng của thằng này.
Chiếc áo thun màu tím trên người có in dòng chữ trắng ALICE STAGE.
Chắc là mua hàng online nhỉ.
Tôi cũng mặc áo thun giống vậy, chỉ khác ở màu hồng.
“Không ngờ đấy… Nihara cũng đến sự kiện của Alice Stage à, Yuuichi! Còn mua được vé nữa cơ chứ, bất ngờ thật!”
Masa nhìn Nihara và thốt lên với vẻ cảm động. Đáp lại, Nihara nháy mắt tinh nghịch.
“Gần đây mình mới bắt đầu tìm hiểu thôi mà? Tuy chưa bằng fan cuồng các cậu… nhưng! Izumi Yuuna-chan dễ thương quá xáaa!! Thật sự là tuyệt vời!! Phải ủng hộ bằng cả trái tim luôn!”
Với ánh mắt lấp lánh như có sao, Nihara không ngừng bày tỏ tình yêu với Izumi Yuuna.
Cô ấy thật sự rất yêu Yuuka. Dù là Yuuka ngoài đời, ở trường hay với vai diễn Izumi Yuuna.
Vé cũng do cô ấy tự đăng ký bốc thăm và trúng nữa chứ.
“Fan mới hay fan lâu cũng chẳng quan trọng! Chỉ cần có tình yêu với Alice Stage, thì ai cũng là đồng chí!! Tôi yêu Ranmu-sama, Yuuichi và Nihara yêu Yuuna-hime――hãy cùng nhau cổ vũ hết mình! Đến mức khiến cả sườn núi cũng tan chảy!!”
“Okeee! Mình thích cái sự khoan dung với sở thích của người khác của Kurai đấy!! Nào, hôm nay tụi mình quẩy hết mình nha cả hai!!”
Nhìn Masa và Nihara đang hừng hực tình yêu dành cho thần tượng…
Trái tim “Tử thần lạc cõi tình” trong tôi――bắt đầu nhói lên.
“…Tốt. Vậy thì đi thôi, Masa, Nihara-san? Những gì sắp diễn ra không chỉ là một buổi live. Đó là một nghi lễ thiêng liêng đúng với không khí giáng sinh! Nào, hãy cháy hết mình đến khi cổ họng rách toạc ra đi!!”
Sau đó, tôi, Masa và Nihara xếp hàng rồi bước vào cửa hàng.
Tại khu vực khán giả đứng, chúng tôi lấy ra từng cây gậy phát sáng đã chuẩn bị sẵn.
―Lần biểu diễn ở Okinawa, vì là tham gia đột xuất nên tôi chẳng chuẩn bị được gậy phát sáng hay áo thun gốc nào cả.
Lần này thì đã đóng đủ đồ tự chế, có thể cổ vũ cho "Yurayura★Kakumei"... thật sự quá cảm động.
“Ooo, tuyệt ghê! Đông quá trời luôn!! ‘Yurakaku’ đỉnh thật đấy!?”
“Ranmu-sama và Yuuna-hime, tuy khác biệt nhưng lại hòa quyện một cách kỳ diệu, là một nhóm thần thánh mà... Kết quả như thế cũng là lẽ đương nhiên thôi.”
“Thực tế thì nghe nói vé hôm nay cũng bán cháy đó. Nghĩ lại thì, Yuuna-chan đã đi được một chặng đường dài ghê…”
Chúng tôi ai nấy đều đưa ra cảm nghĩ riêng.
Còn khoảng mười lăm phút nữa là đến giờ khai mạc.
“Tôi đi vệ sinh chút. Tôi muốn tập trung hết mức cho buổi biểu diễn.”
“Ừ, đi đi Yuuichi! Đừng có trễ giờ khai mạc đấy nhé?”
“Đi vui nha―”
Như Masa nói, nếu trễ giờ khai mạc thì không thể chấp nhận được.
Tôi vội vàng đi toilet giải quyết, rồi quay trở lại chỗ Masa và Nihara-san.
“A. Không phải là Yuuichi-kun sao?”
Một giọng nói quen thuộc cất lên gọi tên tôi.
Khi quay đầu lại, tôi thấy Hachikawa-san trong bộ đồ nữ nhân viên văn phòng nghiêm túc với áo sơ mi trắng và váy bó sát.
“Ra vậy. Em đã nói là lấy được vé cho buổi diễn ở Tokyo nhỉ.”
“Vâng. Với lại, bạn em và cả Nihara-san cũng đến nữa đấy.”
“Ồ, Momono-chan cũng à? Ra là vậy… Thật sự rất vui vì em ấy đang cổ vũ cho Yuuna hết mình. Yuuna có những người bạn tốt thật đấy.”
Hachikawa-san khẽ mỉm cười, có vẻ rất vui.
Một người quản lý có thể vui lây như thể chuyện đó là của chính mình khi thấy diễn viên của mình hạnh phúc.
Chính vì có một người tốt như vậy làm quản lý, nên Yuuka mới có thể nỗ lực đến thế... Em thật may mắn, Yuuka. Cảm ơn chị nhiều, Hachikawa-san.
“Thôi, chị cũng phải quay lại rồi. Yuuichi-kun, hãy tận hưởng sân khấu của Yuuna và Ranmu nhé.”
“Vâng. Em sẽ dốc cả sinh mệnh mình để thưởng thức.”
Sau khi chia tay với Hachikawa-san, tôi quay lại chỗ Masa và Nihara-san.
“Ồ, Sakata. Kịp giờ rồi đấy.”
“Được rồi, Yuuichi… Chuẩn bị tinh thần đi. Sắp khai mạc rồi đó.”
Chúng tôi trao đổi vài lời ngắn gọn—thì ngay lúc ấy, ánh đèn đột ngột tối đi.
Chúng tôi vừa vẫy gậy phát sáng vừa hô vang cổ vũ.
Những người đồng hành khác trong hội trường cũng cùng nhau hô to về phía sân khấu trong bầu không khí rực lửa.
Và rồi――
“‘Love Idol Dream! Alice Stage☆’—‘Alice Stage’. Những người yêu sân khấu ấy đã tụ hội về đây đông đến thế này sao.”
“Tuyệt quá đi, Ranmu-senpai! Tình yêu nhiều quá tới mức em cảm thấy như bị đè bẹp luôn rồi đây!!”
“Chỉ tới mức đó cũng khiến cô bị đè bẹp thì làm sao mà vươn đến đỉnh cao được, Yuuna? Dù buổi live hôm nay có kết thúc—giấc mơ của chúng ta vẫn sẽ không dừng lại.”
“Ranmu-senpai!? Chị lúc nào cũng nâng cao tiêu chuẩn quá đó ạ!!”
Cả hội trường vang lên tiếng cười rộn ràng.
“Ranmu-sama ngầu quá đi!”, “Yuuna-chan dễ thương quá trời!!”—những tiếng hò reo vang dội khắp nơi.
Tất nhiên, bọn tôi cũng đang hò hét theo mà.
“Vậy thì, bắt đầu thôi nào. Cho đến giây cuối... chúng ta sẽ biến nơi này thành một sân khấu tuyệt vời nhất.”
“Được ạ! Ranmu-senpai, cùng nhau cố gắng nhé!! Mong rằng mọi người sẽ tràn đầy nụ cười!!”
““‘Love Idol Dream! Alice Stage☆’—Shin Unit, ‘Yurayura★Kakumei’, In-store Live in Tokyo!!””
Tiếng hai người đồng thanh vang lên, như thể một phép màu vừa giáng xuống sân khấu.
“Xin chào Alice. Tôi là Shinomiya Ranmu, người thủ vai Ranmu. Thật cảm ơn vì mọi người đã đến đông đủ như thế này.”
Mái tóc dài màu tím tung bay, bộ trang phục quyến rũ chủ đạo màu tím uyển chuyển—Shinomiya Ranmu mỉm cười.
“Chào mọi ngườiiiii!! Tuyệt quá đi, đông quá trời luôn! Cảm ơn mọi người đã đến nhé! Mình là Izumi Yuuna, người thủ vai Yuuna. Mong mọi người ủng hộ nhaaa!!”
Izumi Yuuna với mái tóc buộc hai bên nảy tung theo từng bước nhảy.
Trong bộ trang phục màu hồng đáng yêu, em ấy luôn tràn đầy sức sống và tươi cười rạng rỡ.
““Và chúng tôi chính là—‘Yurayura★Kakumei’””
Cả hai đồng thanh xướng lên tên của nhóm tuyệt vời nhất.
Tiếng reo hò vang lên từ toàn thể khán giả.
“Hôm nay là buổi biểu in-store live cuối cùng... Yuuna, được biểu diễn với dưới cái tên ‘Yurayura★Kakumei’, cô thấy sao?”
“Tất nhiên là em rất hồi hộp luôn ạ! Vì được biểu diễn chung với Ranmu-senpai mà.”
“...Tức là cô cảm thấy căng thẳng khi ở cạnh tôi à?”
“Đúng vậy ạ. Vì Ranmu-senpai luôn nghiêm khắc trong công việc, nên em nghĩ mình cũng phải cố gắng hết sức—đó là cảm giác hồi hộp theo nghĩa tích cực!! Nhờ vậy, em cảm thấy mình đã trưởng thành hơn đấy!”
“Cô nói thẳng quá ha… Dù gì gần đây tôi cũng đang cố gắng để không bị người khác cho là đáng sợ rồi đấy?”
Cụ thể là cố gắng chỗ nào vậy chứ, tôi tò mò ghê.
“À đúng rồi. Ranmu-senpai, hôm nay là giáng sinh đó! Dù rất mong chờ buổi biểu diễn, nhưng mà giáng sinh cũng… cũng quan trọng lắm mà!! Em hy vọng tuyết sẽ rơi, một giáng sinh trắng!”
“Theo dự báo thời tiết thì hôm nay trời quang đãng đấy.”
“…Buuu. Vậy thì mình tự làm tuyết rơi đi.”
“Nếu muốn tuyết rơi, thì phải nỗ lực thôi. Tự làm máy phun tuyết, hoặc dùng phép thuật để gọi tuyết về—có nhiều cách mà, đúng không?”
“…Nhưng mà đâu thể học xong mấy cái đó trong hôm nay được đâu ạ. Hic, giá mà em chuẩn bị trước thì tốt rồi…”
Không có ai phản bác, nên cuộc trò chuyện cứ trôi đi theo hướng khó hiểu.
Giờ tôi mới thấy rõ lý do vì sao nhân sự ‘Alice Stage’ lại trân trọng Hotta Deru đến thế.
“Tôi… kể từ ngày thề sẽ trở thành thần tượng đứng đầu Alice Idol, đã quyết định không bao giờ ăn mừng giáng sinh nữa.”
Ranmu nói bằng giọng đầy thẳng thắn đến mức khiến người nghe sửng sốt.
Yuuna bật lên: “Ế—!?”
“Chỉ là ăn mừng giáng sinh thì cũng không bị trừng phạt gì đâu mà? Em nghĩ cả thần linh lẫn ông già Noel đều biết Ranmu-senpai luôn cố gắng hết mình vì giấc mơ.”
“Cảm ơn cô, Yuuna… Nhưng. Dù thần linh nghĩ thế nào, tôi vẫn không ăn mừng Giáng Sinh. Đó là cách tôi tự ràng buộc bản thân, vì đã chọn con đường này. Và cũng là để bù đắp cho tất cả những người mà tôi đã vô tình làm tổn thương khi đi trên con đường ấy.”
Ranmu vẫn giữ gương mặt lạnh lùng như thường lệ.
Nhưng không hiểu sao… có khoảnh khắc đôi mắt cô ấy thoáng buồn. Hay chỉ là do tôi tưởng tượng?
“…Thôi thì. Tôi thì không sao, nhưng Yuuna và mọi người trong khán phòng—hãy cùng tận hưởng cả buổi live và giáng sinh đi. Tôi sẽ biến hôm nay thành một giáng sinh không thể nào quên được… Mọi người đã chuẩn bị tinh thần chưa?”
“Bọn em sẽ trao tặng món quà Giáng Sinh tuyệt vời nhất cho tất cả mọi người! Vì vậy… hãy cùng nhau cười nhé?”
““Và bây giờ, xin mời mọi người lắng nghe—‘Dreaming Ribbon’.””
“Mọi người! Hôm nay cảm ơn vì đã đến nhaaaa!!”
“Mong được gặp lại các bạn một ngày không xa… Chân thành cảm ơn.”
Izumi Yuuna và Shinomiya Ranmu cúi đầu sâu, mồ hôi đầm đìa.
Cả hội trường bùng nổ những tràng vỗ tay vang dội.
“Tuyệt vờiii… Ranmu-sama tuyệt vời quááá!!”
Masa gào lên trong trạng thái phấn khích tột độ.
“Yuu-chan… thật sự tuyệt lắm. Thật sự… tuyệt quá đi…”
Nihara-san cúi mặt, vừa khóc nức nở vừa xúc động không ngừng.
―Tôi đứng ngay bên cạnh hai người họ, cũng thấy mình bắt đầu rưng rưng.
Buổi in-store live hôm nay thực sự quá lay động lòng người, xứng đáng là màn kết hoàn hảo.
“Mong rằng giáng sinh của mọi người… sẽ tràn ngập những điều tuyệt vời!!”
Trên sân khấu, Yuuna dang rộng đôi tay, nở nụ cười rạng rỡ nhất và nói.
Hình ảnh ngây thơ và thuần khiết đó… chồng lên hình ảnh thường ngày của Yuuka.
Và tôi, dường như cảm thấy trái tim mình đã được sưởi ấm.