"Vất vả rồi, Yuuna. Gần đây, kỹ năng nhảy của cô tốt lên hẳn đấy nhỉ."
"A, a... em cảm ơn ạ! Ranmu-senpai!"
Buổi diễn ở Nagoya kết thúc suôn sẻ, khi chúng tôi quay về hậu trường, Ranmu-senpai đã khen ngợi tôi. Chỉ vậy đã khiến tôi đã vui đến mức như sắp bay lên trời.
Được ghép đôi với một tiền bối mà tôi vô cùng kính trọng, Shinomiya Ranmu, lập thành nhóm “Yurayura ★ Kakumei”, lại còn được khen ngợi nữa.
"Yuuna? Sao vậy? Dù đang cười nhưng biểu cảm của cô trông sầu hơn mọi khi.”
"Ể? Vậy... vậy sao ạ?"
Bằng giọng điệu nhẹ nhàng nhưng thẳng thắn, Ranmu-senpai chỉ ra điều đó.
Tự dưng bị nói như vậy, thì ai cũng sẽ cư xử bất thường thôi.
"Mà, sao cũng được. Trong lòng tuy có phiền muộn, nhưng trên sân khấu thì vẫn giữ vững nụ cười. Cô đã hoàn thành sứ mệnh của dân chuyên rồi, Yuuna."
“À, ừm… em cảm ơn ạ.”
“Chỉ là, cô phải cẩn thận đấy. Đừng để cảm xúc mãnh liệt đến mức chỉ nhìn một cái mà ảnh hưởng quá mức trở thành gánh nặng.”
U… Chẳng lẽ Ranmu-senpai nhận ra rồi sao?
Lý do tôi buồn bã là vì do thấy cô đơn vì phải xa “em trai” — vậy mà Ranmu-senpai cũng đoán trúng.
Senpai đúng là như mọi khi, không khác gì nhà ngoại cảm.
“Và nữa… đúng rồi. Có những điều quý giá chỉ khi xa cách mới nhận ra được. Nếu cô có thể mạnh mẽ hơn một chút, thì sẽ tốt hơn đấy.”
Rồi Ranmu-senpai bất ngờ quay lưng lại với tôi, nhẹ nhàng nói:
“Còn ‘em trai’ của cô… chắc chắn không phải kiểu người thay đổi chỉ vì cách xa một chút đâu. Có lẽ vậy.”
“U~… Em hiểu những gì Ranmu-senpai nói… nhưng mà…”
Tôi ở một mình trong phòng khách sạn mà Kurumi-san đã đặt.
Khi vừa nằm dài trên giường, tôi bất giác thốt lên một mình.
Đã 22 giờ rồi thì phải? Tầm này sẽ là thời gian trò chuyện với Yuu-kun tại phòng khách.
Ấy vậy mà cả ngày hôm nay… mình lại không nghe được giọng được Yuu-kun.
“U-nyaaa—! Không ổn rồi—!!”
Tôi vừa đá chân loạn xạ trên giường, vừa la lên, nhìn vào trông không khác gì con ngốc.
Nhưng mà ý? Tại tôi thấy cô đơn quá nên không còn cách nào khác đâu đó?
“Haizzz… Tại sao những lúc như thế này mình lại quên được điện thoại cơ chứ… sao có thể vụng về như vậy…”
Đúng vậy.
Lúc đầu tôi định sau khi buổi diễn kết thúc thì sẽ gọi cho Yuu-kun...
Nhưng… bất ngờ thay.
Tôi lại quên bỏ điện thoại vào sau khi mở túi!
Sáng nay do buồn thiu nên quên mất tiêu!!
Tôi cũng đã nghĩ đến việc mượn điện thoại của Kurumi-san… nhưng chị ấy lại không ở chung khách sạn với tôi.
Do văn phòng có nói, phí khách sạn cho diễn viên lồng tiếng thì không sao, nhưng phải cắt giảm phí khách sạn cho người quản lý, nên chị ấy đã bảo rằng sẽ đi khách sạn con nhộng để trú qua đêm.
Kurumi-san, xin lỗi chị. Đã khiến chị phải vất vả rồi.
“À đúng rồi! Mình chỉ cần dùng điện thoại của khách sạn là được mà!!”
Tôi thông mình quá trời.
Được rồi, gọi cho Yuu-kun thôi—!!
…Tuy nghĩ vậy, nhưng tôi chợt nhận ra.
Đúng thế. Vì luôn dùng smartphone, nên chỉ cần bấm tên “Yuu-kun” trên danh bạ là được, nên tôi không nhớ rõ số điện thoại.
“Mình đúng là thiếu kỹ năng ứng phó khẩn cấp quá đi mất...”
Tôi úp mặt xuống gối, thở dài thườn thượt.
Một khi trở về nhà, tôi nhất định phải nhớ số điện thoại của Yuu-kun mới được... Hauu...
---Reng reng reng ♪
“Oái!?”
Khi tôi đang thở dài thườn thượt, thì đột nhiên điện thoại phòng khách sạn reo lên.
Tôi vừa nghĩ “Chuyện gì vậy nhỉ?” vừa nhấc máy — thì đầu dây bên kia là lễ tân.
“Xin thất lễ, có người đến thăm quý khách. Là Sakata Yuuichi-sama. Xin hỏi quý khách liệu cho phép vào có được không ạ?”
“Yuu-kun!? Dạ vâng! Làm ơn ạ!!”
Ể? Ể!? Yuu-kun đến tận... khách sạn sao!?
Không lẽ là bất ngờ!? Anh ấy đến tận Nagoya để gặp tôi ư?
Kya!! Mừng quá đi mất——!! Yêu quá đi thôi——!!”
— Cốc cốc.
Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa phòng.
Fuhe, là Yuu-kun. Tôi vừa mỉm cười vừa mở cửa thì…
“Chào Yuuka... Người yêu chị không khác gì Yuu-nisan, cô em gái đáng yêu của chị—Isami đây?”
“...Về đi.”
Do thấy gương mặt đắc ý của cô em gái, tôi đóng sầm cửa lại không chút nương tay.
“Yuuka, mở cửa ra đi được không?”
Cộc cộc cộc, tôi có thể nghe thấy tiếng Isami đập cửa từ bên ngoài, nhưng tôi mặc kệ con bé.
“Yuuka, trước mắt cứ mở cửa dùm em được không? Chị để một soái ca bảnh bao đứng ngoài hành lang khách sạn như thế này, sẽ tạo ra không ít tin đồn kỳ quặc đâu?”
“Im đi, đồ ngốc! Sao em dám dùng thủ đoạn hèn mọn, sử dụng tên của Yuu-kun chứ—tuyệt đối không thể tha thứ!”
“Tại vì nếu không làm vậy, Yuuka lại đuổi em đi thì sao?”
“Chứ không phải là do Isami luôn đối xử với chị như trẻ con sao!? Nếu có lý do đoàng hoàng thì chị đã cho em vào rồi!!”
“Em chỉ đơn thuần là… muốn đến để ôm lấy bé mèo cô đơn Yuuka, đang khóc vì không có hơi ấm của Yuu-nisan thôi? Fufu… Yuuka là cô gái nũng nịu mà.”
“Rõ ràng là em đang đối xử với chị như trẻ con mà!! Về đi!!”
Con bé lúc nào cũng chọc tôi như vậy.
Izumi rất tuyệt vời, tuy là cosplayer chuyên giả trai và nổi tiếng với hội con gái… nhưng với tôi mà nói, thực sự chỉ là một cô em gái phiền phức.
Nhân tiện thì, Isami đứng ngoài đang diện bộ đồ không khác gì quản gia.
Mà tôi tự hỏi tại sao lại con bé mặc đồ nam rồi mò đến khách sạn của chị gái nhỉ...
Thậm chí còn đeo cả kính áp tròng màu...
"Xin lỗi nhé, Yuuka. Ối... nhân viên khách sạn đang tới chỗ này rồi! Nguy quá— Yuuka, nếu cứ như vậy thì, em sẽ bị coi là mấy kẻ khả nghi mất!!"
“Em là kẻ khả nghi lại còn. Giả vờ làm Yuu-kun rồi đến tận phòng chị!”
Âm thanh đập cửa mỗi lúc một to hơn.
Mồ, tuy bực thật, nhưng tôi cũng không muốn em gái ruột của mình bị bắt.
Chẳng còn cách nào khác, đành mở cửa thì—
Pikon, một ý tưởng tuyệt vời vừa lóe lên trong đầu!
"Hà, tý thì toang rồi—Yuuka, cảm ơ—"
“Isami, làm ơn hãy giúp chị— cho chị mượn điện thoại với!!"
"Hả? Ừ, được thôi... Nhưng để làm gì vậy?"
Vì là anh rể em dâu, nên Yuu-kun và Isami đã trao đổi thông tin liên lạc với nhau.
...Ehehehe. Nếu vậy thì mình có thể nói chuyện với Yuu-kun được rồi~!