Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 307

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1006

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 200

Web novel - Chương 5: Giới thiệu

Khi đang vắt óc suy nghĩ làm thế nào để Adachi có bạn, tôi chợt nảy ra một ý.

Liệu có còn những kẻ “cô độc” khác cũng đang sống lủi thủi như Adachi không nhỉ? Tôi tự hỏi như vậy.

Thật ra, sự cô độc chẳng phải là chuyện gì hiếm hoi. Trong một lớp học có hơn ba mươi con người phải gắn bó với nhau suốt cả ngày, nếu nói không có lấy một kẻ lạc lõng, không hòa nhập được thì mới là chuyện lạ.

Adachi trong lớp tôi đã là một ví dụ điển hình, vậy thì nếu thử tìm ở các lớp khác, chắc chắn cũng sẽ có người tương tự.

Những người cô độc ấy hẳn sẽ có nhiều điểm chung với Adachi, thành ra có khi còn dễ bắt chuyện hơn cả đám bạn cùng lớp hiện tại của bạn ấy. Mà dù có ở khác lớp đi chăng nữa, nếu không hợp nhau thì cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến cuộc sống học đường của Adachi.

Tất cả chỉ là phỏng đoán, nhưng nếu cứ ngồi yên không làm gì thì chẳng có vấn đề nào được giải quyết cả.

Vì chẳng nghĩ ra kế sách nào hay ho hơn, tôi quyết định sẽ đi “săn lùng” một học sinh có hoàn cảnh giống Adachi.

Để tránh cho Adachi phải thấp thỏm chờ đợi một cách vô ích, tôi quyết định giữ bí mật mọi chi tiết cho đến khi thật sự tìm được một “người cô độc” khác.

Không rõ sẽ phải tốn bao nhiêu ngày, nhưng tôi tự nhủ rằng ít nhất cũng phải có kết quả vào tuần sau, thế là tự đặt ra hạn chót là đến cuối tuần tới.

Thế là tôi bắt đầu dành giờ nghỉ để đi một vòng qua các lớp khối Mười trong trường.

Để không bị ai nghi ngờ, tôi vừa thong dong dạo bước trên hành lang vừa liếc mắt qua cửa sổ các lớp, xem có đứa nào đang lẻ loi làm gì đó một mình không.

Kết quả là, tôi phát hiện ra ở lớp 1-1 có một cô bạn đang ngồi nghịch điện thoại một mình.

Bạn ấy đưa chiếc smartphone lên ngang tầm mắt bằng một tay, tay kia thì chống cằm, nhìn vào màn hình với vẻ mặt có chút chán nản; cái bầu không khí bao trùm quanh bạn ấy hao hao giống Adachi lúc ở trong lớp.

Thấy có vẻ khả quan, hôm sau tôi lại ghé qua lớp 1-1 một lần nữa. Quả nhiên, bạn ấy vẫn ngồi nguyên ở chỗ cũ và nghịch điện thoại. Khả năng bạn bè đột nhiên nghỉ học khiến bạn ấy rảnh rỗi bất chợt xem ra rất thấp.

Bước tiếp theo là ghi nhớ cái tên trên bảng tên đeo trước ngực bạn ấy, rồi nhét vào ngăn để giày mang tên đó một bức thư giả danh Adachi, hẹn gặp ở một địa điểm và thời gian cụ thể.

Đồng thời, tôi cũng dặn Adachi đến đúng chỗ đó, đúng giờ đó. Nói miệng cũng được thôi, nhưng hôm đó chúng tôi không có việc gì của tổ Toán, mà ở trong lớp thì hai đứa cũng chẳng bao giờ nói chuyện với nhau, nên tôi đã cố tình để lại một mảnh giấy một cách thật lộ liễu.

Cuối cùng, khi hai người họ gặp nhau, tôi sẽ xuất hiện và bật mí: “Đấy, người cùng cảnh ngộ đây rồi, hai cậu làm bạn với nhau đi nhé.” Kế hoạch đơn giản chỉ có vậy thôi.

“……Cái gì mà vô lý thế chứ……”

Khi tôi giải thích xong đầu đuôi câu chuyện, Adachi nhăn mặt. Trái với dự đoán của tôi, bạn ấy chẳng có vẻ gì là vui mừng cả. Ủa, bạn bảo muốn có bạn mà, phải không?

“Dù có vô lý đến mức nào đi chăng nữa, không có cơ duyên thì chẳng có mối quan hệ nào bắt đầu được đâu. Thôi nhé, phần còn lại tùy thuộc vào hai người đấy.”

Adachi từng nói bạn ấy ngại bắt chuyện với người lạ, nhưng chỉ cần đối phương chủ động giống như tôi trước đây, bạn ấy sẽ có thể bắt nhịp được thôi.

Tuy nhiên, tôi vẫn nghĩ lý do bạn ấy nói chuyện được với tôi là vì cảm thấy có sự đồng điệu với một kẻ cũng thích ở một mình như tôi.

Lần này, tôi đã giới thiệu cho bạn ấy một người cùng hoàn cảnh, cùng giới tính, lại cùng khối lớp, nên tôi hy vọng cô bạn kia sẽ sớm thay thế tôi đảm nhận vai trò “bạn nói chuyện” với Adachi.

Tuy hơi lằng nhằng một chút, nhưng nhờ vậy mà tôi sẽ bớt phải tán gẫu với Adachi và có thể quay trở lại với cuộc sống nhân vật quần chúng của mình.

Tôi quay lưng về phía hai cô bạn và rời khỏi khoảng sân sau trường, không một lần ngoảnh lại.

----------

(Chuyển sang góc nhìn của Adachi)

……Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Dù đã nghe Kuroyama-kun giải thích, tôi vẫn cảm thấy mù mịt và vô cùng bối rối.

Chỉ vì tôi và cô bạn trước mặt đều là những người “cô độc” nên chúng tôi sẽ thân nhau ư?

Không, không đời nào có chuyện đó.

Ngượng ngùng thế này, tôi chẳng biết phải mở lời với bạn ấy như thế nào nữa.

Trong lúc tôi còn đang loay hoay cố gắng xâu chuỗi lại mọi việc, cậu ta đã biến mất từ lúc nào. Tôi ngơ ngác không biết phải làm gì thì cô bạn trước mặt bỗng lên tiếng:

“……Tớ là Kagami Mayuki. Cậu là Adachi Miyu, đúng không?”

“Hả? À, vâng. Tớ là Adachi.”

“Vậy à. Adachi-san, tớ có thể nói chuyện với cậu một chút được không?”

Cô bạn trước mặt – Kagami-san – nói với giọng đều đều, gương mặt không hề có chút biểu cảm nào.

Tôi hoàn toàn không thể đoán nổi lúc này Kagami-san đang nghĩ gì.