Vài ngày sau khi tôi thất bại trong việc thuyết phục hai người họ.
Hôm nay, một lần nữa, ba chúng tôi lại cùng nhau ăn trưa.
Tôi đã nhận ra rằng rất khó để tách hai người họ ra khỏi mình. Đặc biệt, việc khiến Kagami rời xa tôi vốn dĩ đã là điều không thể.
Tôi từng nghĩ mình sẽ sống như một kẻ vô danh, chẳng dính dáng đến ai, nhưng dạo gần đây, lại có những kẻ cứ chủ động gây chuyện với tôi, khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu.
Chẳng phải cuộc sống học đường của tôi đang căng thẳng hơn bình thường hay sao?
Hay chỉ là do tôi không biết, chứ cuộc sống của học sinh cấp ba nào cũng thế này?
Trong khi tôi đang lo âu về quãng đời học đường sắp tới của mình thì,
“Này, sao cậu trông không vui vậy?”
“Có chuyện gì khó chịu à?”
Adachi và Kagami cất giọng lo lắng hỏi tôi.
Tuy nhiên, tôi đoán không phải mình nhìn lầm đâu, Kagami trông có vẻ gì đó rất hớn hở.
Nghĩ về chuyện lần trước trong con hẻm, cảm giác đó càng rõ rệt.
“Không, tớ chỉ đang lo lắng cho tương lai thôi.”
“Ể, nghe có vẻ nặng nề nhỉ.”
“Đột nhiên cậu nói chuyện đó thì… biết trả lời sao bây giờ?”
“Chính hai cậu hỏi tớ cơ mà.”
Tôi đặt đôi đũa đang dùng để ăn cơm hộp xuống và nhấp một ngụm trà từ chai nhựa.
Đóng nắp chai lại xong, không hiểu sao tôi liếc mắt về phía nhóm Hoàng tử lần nữa.
Bầu không khí bao quanh nhóm Hoàng tử vẫn tươi sáng, rực rỡ như mọi khi.
Trông thì có vẻ trong sáng vậy thôi, nhưng biết đâu họ lại đang vướng vào những mối quan hệ yêu đương nam nữ phức tạp thì sao?
Ví dụ như hai cô gái trong nhóm cùng thích Hoàng tử, rồi trong lúc cậu ta không hề hay biết, họ ngấm ngầm đấu đá kịch liệt; hay có một anh chàng khác trong nhóm thầm mến một trong hai cô gái ấy, nhưng vì biết cô gái đó dành tình cảm cho Hoàng tử nên muốn rút lui mà chẳng đành, cứ mãi phân vân giữa việc duy trì tình bạn hiện tại hay đánh liều tìm cơ hội tỏ tình… Ừm, những tình huống có thể phát triển từ đây thì nhiều vô kể. Dù gì thì đây cũng là những mô típ đã được khai thác đến nhàm ở các tác phẩm khác, đến mức chỉ còn thấy toàn dấu vết của sự lặp lại.
Nhưng dù vậy, có khi nó cũng trở thành một câu chuyện tình học đường đáng nhớ. Không biết bao giờ mới được công chiếu nhỉ?
Nhân vật chính không ai khác ngoài Hoàng tử. Cứ để vẻ ngoài cao ráo, đẹp trai ấy khuấy đảo phòng vé đi.
Sau khi mơ mộng một chút về nhóm Hoàng tử, tôi lại đưa mắt nhìn Adachi và Kagami.
Hai người đang hào hứng bàn về bộ manga mới mua dạo gần đây.
Hồi mới gặp, tôi không để ý lắm, nhưng giờ mới nhận ra hai cô bạn này cũng khá nổi bật về ngoại hình.
Adachi để tóc bob ngắn, thoáng ánh nâu nhạt.
Gương mặt thanh tú, làn da thuộc dạng trắng nhất lớp, và hầu hết bọn con trai đều đánh giá cô ấy xinh đẹp.
Chỉ nhìn cảnh cô ấy dùng đũa ăn cơm một cách nhã nhặn cũng đủ toát lên vẻ đoan trang, dịu dàng rồi.
Kagami thì để mái tóc đen tuyền, dài xõa ngang ngực, buộc thành hai chùm, phần tóc mái được cắt bằng tăm tắp.
Khuôn mặt hơi bầu bĩnh nhưng chẳng hề tạo cảm giác mũm mĩm, đôi mắt tròn lúc nào cũng nửa khép hờ.
Thân hình mảnh mai, chiều cao thì thấp đến mức khiến người ta liên tưởng đến học sinh cấp hai.
Bất chợt, một vật gì đó dài và mảnh vụt qua sát bên phải mặt tôi.
Kagami vừa phóng một chiếc đũa. Giống như lần trước với cú vả tay kiểu mèo để đánh lạc hướng, cô ấy lại thực hiện một cú đâm cực nhanh, sượt qua mặt tôi, thậm chí ngay sát mắt, y như đấu kiếm.
“…L-Làm gì vậy…”
“Có một con ruồi đang bay vo ve gần chỗ mi, nên tau định diệt giúp thôi mà.”
Kagami tươi cười thoải mái đáp lời.
Nếu có con ruồi bay sát mắt, hẳn là tôi phải nhận ra, nhưng tôi chẳng thấy con nào cả.
“Dù có ruồi thật thì cũng đâu thể giết nó bằng đũa được chứ.”
“Á, chết rồi~ Tau lại làm trò ngốc rồi nè ♪”
Kagami rút tay cầm đũa lại, làm động tác dễ thương rồi cụng nhẹ nắm tay vào đầu.
Cái gì thế không biết, điệu bộ cổ lỗ sĩ hết sức. Cái vẻ đáng ghét đó đến fan cũng phải khó chịu.
“…Mayu-chan…”
Đến cả Adachi cũng phải cạn lời trước hành vi khó đỡ của cô bạn Mayu-chan, nhưng xem ra cô nàng chẳng có vẻ gì bận tâm. Giỏi lắm Mayu-chan!
Thôi, quay lại chủ đề chính. Kagami đúng là có vẻ ngoài dễ thương kiểu động vật nhỏ bé khiến người khác muốn che chở, ừ, chỉ xét về ngoại hình thôi.
Hai người họ cũng không phải kiểu chủ động, nên từ trước đến giờ, bạn cùng lớp chẳng mấy ai để ý. Thử tưởng tượng nếu họ năng nổ hơn, thì với lợi thế ngoại hình, chắc chắn họ đã nổi bật hơn hẳn những người khác.
Có thể họ còn gia nhập nhóm hào nhoáng kia, hoặc ít nhất cũng trở thành tâm điểm của một nhóm nữ nào đó.
Nghĩ vậy thấy thật lãng phí. Giá như họ có thể giúp tôi sống một cuộc đời nhân vật quần chúng đúng nghĩa thì tốt biết mấy.
Bây giờ, nếu đưa hai người họ vào nhóm của Hoàng tử, hoặc ít nhất là một nhóm bạn nữ nào đó, liệu có được không nhỉ? Nhưng rõ ràng khi chính họ không muốn, thì cũng chẳng cần bàn tới làm gì.
Trong lúc tôi còn bận suy nghĩ, Adachi bỗng lên tiếng:
“Này, hôm nay đến nhà tớ chơi không?”
Rồi cô ấy rủ tôi và Kagami. Kagami liền:
“Được thôi.”
Ừ thì, đương nhiên rồi.
Tôi dĩ nhiên chẳng muốn đi.
Tôi đã phần nào hiểu Kagami đang toan tính điều gì khi cứ bám riết lấy tôi, mà tôi cũng không phải kiểu người thích tự đày đọa bản thân đến mức đâm đầu vào nơi khiến mình khó chịu.
Nhưng nếu từ chối, Adachi sẽ lại tỏ thái độ kỳ lạ như lần trước, rồi Kagami cũng sẽ hùa theo, biến tôi thành kẻ xấu.
Hoặc dù Adachi không làm vậy, khả năng cao là Kagami vẫn thích dùng thủ đoạn đó để gài bẫy tôi.
Thành ra tôi chỉ còn cách gật đầu trước lời mời của Adachi:
“Ừ.”
Tôi đành miễn cưỡng đồng ý.
Rồi tôi uống cạn chỗ trà còn lại trong chai nhựa.