Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

(Đang ra)

Lớp học đề cao thực lực của Hikigaya

Tứ Cửu

Là kẻ độc hành trong kẻ độc hành, Hikigaya Hachiman chỉ muốn sống một cuộc đời học đường yên bình.Vì nên mấy boss các người có thể đừng lúc nào cũng nghĩ đến chuyện gây rối được không? Học hành tử tế

64 55

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

(Đang ra)

Sau Khi Bị Khai Trừ Khỏi Gia Tộc Minh Tinh Mà Tôi Đã Âm Thầm Hỗ Trợ, Tất Cả Những Gì Tôi Muốn Là Được Tận Hưởng Một Cuộc Sống Bình Thường

Hamabe Batol

Sau khi chuyển trường, Atsumu giờ đây quyết tâm sống một cuộc sống bình thường, nhưng khi cậu tình cờ gặp gỡ những nghệ sĩ tài năng—VTuber, idol, và người mẫu—khả năng thiên bẩm của cậu bắt đầu tỏa sá

2 8

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

(Đang ra)

Đại Công Tước bé nhỏ của tôi

아기소금; Babysalt

Nhưng cô ấy nhìn tôi bằng đôi mắt khác biệt

64 371

Isekai Walking

(Đang ra)

Isekai Walking

Arukuhito

Học sinh bình thường Sora đã được triệu hồi đến một thế giới khác, trở thành một trong bảy "anh hùng được chọn" để chiến đấu với Quỷ Vương. Trong khi sáu người còn lại được ban phước với những danh hi

45 46

Slayers Đặc Biệt

(Đang ra)

Slayers Đặc Biệt

Hajime Kanzaka

Tuyển tập các truyện ngắn xoay quanh thế giới Slayers.

15 245

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

(Đang ra)

Khải Huyền Dị Giới: Thống Trị Thế Giới Bằng Nền Văn Minh Diệt Vong

Kazuno Fehu (鹿角フェフ)

Cậu thiếu niên tên Ira Takuto – người chưa từng bước ra khỏi bệnh viện từ khi sinh ra, đã khép lại cuộc đời 18 năm của mình trong bốn bức tường trắng toát ấy. Nhưng sau khi chết, cậu bất ngờ tỉnh dậy

119 731

Web novel - Chương 10: Hẻm sau

Tôi đã thất bại trong việc thuyết phục Adachi.

Tôi không ngờ Adachi lại mít ướt đến thế.

Nếu bạn ấy cứ tiếp tục cái trò đó trước mặt mọi người, cuộc sống học đường của tôi sẽ càng thêm khổ sở. Cái kiểu “cô gái hay khóc” chỉ có nhu cầu ở một vài ngành nghề thôi.

Càng nghĩ chỉ càng thêm buồn, nên tôi gạt chuyện hôm qua sang một bên và vắt óc suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.

Vậy mà chẳng có ý tưởng nào hay ho lóe lên cả. Không biết tìm đến chuyên gia tư vấn thì có giải quyết được gì không đây.

Thôi, đổi gió bằng cách đi lùng sục vài cuốn light novel vậy.

Tôi hướng đến hiệu sách gần nhà ga, ngay cạnh trường.

Hiệu sách đó khá rộng. Ngoài tôi ra, chỉ lác đác vài học sinh trường cấp ba Kuyo và một số trường khác trong bộ đồng phục.

Có đứa thì lượn lờ ở khu manga và light novel, cũng có đứa chăm chỉ đứng ở quầy sách bài tập, sách tham khảo, lật xem nội dung.

Dĩ nhiên, tôi thuộc nhóm đầu tiên. Tôi chưa bao giờ mua sách tham khảo ở hiệu sách.

Đang định ghé qua khu manga thì tôi chạm mặt Kagami.

Nghe nói hôm qua nhỏ nghỉ học vì bị cảm, vậy mà hôm nay trông đã hoàn toàn khỏe khoắn, không còn chút dấu hiệu nào của bệnh tật. Thế mà còn kéo cả Adachi đến phá đám giờ nghỉ ngơi của tôi nữa chứ.

Nhỏ bảo chỉ hơi sốt nhẹ, không nặng lắm, nhưng bố mẹ vẫn bắt ở nhà cho chắc. Biết đâu nhỏ giả bệnh thì sao.

Nhân tiện, khi Kagami hỏi tôi “Mi có lo cho tau không?”, tôi đáp “Không hề”. Cậu ta liền hỏi lại, “Dao bếp, dao găm hay dũa móng tay, mi thích cái nào?” Tôi chẳng hiểu gì sất nên đành im lặng, thế là nhỏ bảo, “Vậy để tau tự chọn nhé.” Chẳng biết cậu ta định dùng mấy thứ đó vào việc gì nữa.

Bỏ qua chuyện đó, tôi định lờ Kagami đi khi ở trong hiệu sách, nhưng nhỏ lại cất tiếng gọi ngay khi thấy tôi:

“A, Black.”

Thoáng chốc tôi không hiểu nhỏ gọi ai, rồi chợt nhớ ra vụ lần trước, và ký ức cố công chôn vùi bấy lâu lại trồi lên.

“Này, đừng có gọi tôi như thành viên đội Ranger nào đó chứ.”

Khi Kagami cất tiếng “Black”, hình như có một người đàn ông mặc vest, trông như nhân viên văn phòng, liếc nhìn về phía này. Chắc là tôi hoa mắt thôi. Dù gì đi nữa, tôi cũng không muốn một người lạ nào đó lại tưởng tên mình là Black đâu.

“Chẳng phải chính mi tự xưng thế còn gì, Black Mountain-san.” Kagami cười toe toét một cách ranh mãnh, khiến tôi cứng họng. Không phải nhỏ từng nói sẽ gọi tôi là Kuroyama sao? Vậy mà giờ gần như chỉ toàn gọi tôi là “mi”.

Thôi kệ. Thuyết phục Adachi đã thất bại, lần này tôi sẽ thử thuyết phục nhỏ.

Linh tính mách bảo khả năng thất bại là rất cao, nhưng thà thử còn hơn không làm gì cả (chắc vậy).

“Này, cho ớ hỏi một chuyện được không?”

“Chuyện gì?”

Nụ cười trên môi Kagami vụt tắt, gương mặt trở nên vô cảm, lộ rõ vẻ cảnh giác.

“Nói chuyện ở đây sẽ làm phiền khách hàng và nhân viên mất, chúng ta ra chỗ khác nhé.”

Dù hiệu sách rộng, hai học sinh đứng nói chuyện cũng chiếm không gian, cản lối đi.

“Được thôi. Để tau thanh toán đã, mi đợi ở cửa nhé.”

Kagami đồng ý, đoạn giơ cuốn shoujo manga đang cầm trên tay lên ngang mặt cho tôi thấy.

“Ừ.”

Tôi bước qua cánh cửa tự động, đứng ở một chỗ không cản trở lối ra vào, chờ cô nhóc thấp bé hơn mình bước ra.

Gió ngày ấm áp thổi hơi mạnh.

Chúng tôi đi vào một con hẻm khuất nẻo nằm giữa hai tòa nhà gần nhà ga.

Dù là ban ngày mà con hẻm vẫn tối om, học sinh cũng hiếm khi bén mảng tới đây.

Chính vì vậy, nơi này quả là địa điểm lý tưởng để có một cuộc trò chuyện yên tĩnh mà không sợ làm phiền ai.

Tôi dẫn đường, Kagami lặng lẽ theo sau.

“Chúng ta không nhất thiết phải nói chuyện ở một nơi như thế này đâu.”

“Ở đây thì không phải lo lắng về ánh mắt của người xung quanh.”

“... Mi định giở trò gì với tau đấy à?”

“Cậu đùa à?”

Tôi bật cười khẽ. Cô nàng này đang nói cái quái gì vậy không biết.

“Điều tớ muốn nói liên quan đến cả ba chúng ta, bao gồm cả Adachi nữa.”

Tôi dừng bước, quay lại nhìn Kagami đang đi phía sau.

“So với việc cả ba chúng ta cùng đi, thì chỉ có hai cậu với nhau, chắc cậu cũng thấy thoải mái hơn nhiều, phải không?”

Giống như lần với Adachi, tôi định dùng lý lẽ rằng hai cô gái đi cùng nhau sẽ thoải mái hơn để thuyết phục cậu ấy.

Dù lần trước đã thất bại thảm hại. Nhưng quả thật tôi chẳng nghĩ ra được lý do nào thuyết phục hơn thế.

“Tại sao chứ?”

“Bởi vì chỉ có con gái với nhau thì mới dễ đồng cảm, phạm vi hoạt động chung cũng sẽ rộng hơn.”

“Ừm, cũng có lúc tau nói chuyện riêng với Miyu.”

Xem ra Kagami cũng thừa nhận lời tôi nói có lý. Tôi quyết định tung đòn quyết định.

“Nếu vậy thì...”

“Nhưng mi yên tâm. Tau chẳng ham thân thiết với mi đâu.”

“...?”

Tôi chết lặng, không hiểu nổi ý cậu ấy.

Không muốn thân thiết ư? Tôi cứ ngỡ mục đích của Kagami cũng giống Adachi, là muốn kết thêm nhiều bạn bè.

Hay thực ra Adachi mới là người muốn kết bạn, còn Kagami chỉ đang giúp đỡ bạn ấy? Nếu vậy thì việc Kagami không muốn thân thiết với tôi, cùng với thái độ khiêu khích thường ngày của nhỏ, cũng trở nên hợp lý.

Vậy thì, lý do nhỏ hay tranh thủ giờ nghỉ để mò đến chỗ tôi, lôi tôi vào những cuộc trò chuyện vô bổ và cắt xén thời gian riêng tư của tôi là gì cơ chứ?

Câu trả lời chợt hiện ra qua những lời tiếp theo của nhỏ.

“Vì mi tỏ rõ thái độ không thích ở cạnh bọn này, nên tau mới cố tình ở cạnh mi đấy thôi.”

Nghe câu đó, tôi không khỏi ngỡ ngàng.

Thì ra nhỏ đã biết từ lâu rằng tôi không hề thích việc đi chung ba người.

Và dù biết rõ điều đó, nhỏ vẫn cố tình làm vậy chỉ để trêu tức tôi.

Hóa ra nhỏ thích thú khi thấy tôi bối rối hoặc khó chịu.

Hơn nữa, nhỏ lại còn thẳng thừng nói ra điều đó với tôi. Hành động thì rõ là nham hiểm, mà sao ở điểm này lại quang minh chính đại đến lạ.

Thôi, khỏi cần thuyết phục làm gì nữa. Với cái lý do đó thì có nói gì cũng bằng thừa.

Hôm nay tôi chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ thêm kế sách nào khác. Mệt rã cả người.

“... Làm ơn, tránh xa tôi ra một chút được không?”

Chính tôi cũng bất ngờ vì giọng mình lại lạnh lùng đến thế.

Dù sao thì sự kiên nhẫn của tôi dành cho Kagami cũng đã cạn kiệt rồi, nên cũng chẳng sao cả.

Không muốn nán lại thêm một giây nào nữa, tôi quay lưng bỏ đi, chẳng buồn đợi cậu ấy đáp lời.

“Không đâu. Chỉ chừng này thì chưa đủ làm tau thỏa mãn.”

Đúng như dự đoán, Kagami gạt phăng lời đề nghị của tôi, vẫn lẽo đẽo bám sát ngay bên cạnh.

“Cậu… đúng là một kẻ xấu tính.”

“Cảm ơn nhé. Nghe một kẻ tự tiện lôi người khác vào chuyện riêng của mình như mi nói thế, tau chỉ muốn đáp lại rằng ‘Mi cũng vậy thôi’ mà.”

Kagami nở một nụ cười hồn nhiên với tôi.

Nụ cười đó tuy có nét tương đồng với nụ cười “khách sáo” lần trước, nhưng bầu không khí lại hoàn toàn khác biệt, đó là nụ cười của một thiên thần đang thực sự vui sướng từ tận đáy lòng.

Chính khoảnh khắc đó, tôi thực sự hối hận vì đã định nhờ Kagami làm bạn với Adachi.

(アンタ, mình quyết định dịch là mi, do dùng mi-tôi, mi-tớ hơi kỳ nên dịch là mi-tau)