Chuyện xảy ra vào giờ nghỉ trưa hôm sau, ngay khi tôi vừa quyết định sẽ khéo léo giữ khoảng cách với hai cô nàng.
“Này, ăn chung nhé?”
Adachi vừa nói vừa bưng hộp cơm của mình tới.
“Hửm, hôm nay cậu không ăn cùng Kagami à?”
Nghĩ lại thì suốt giờ giải lao hôm nay cũng chẳng có “cuộc đột kích” nào từ Adachi hay Kagami, nên cũng đã lâu lắm rồi tôi mới được yên ổn đọc sách.
“Mayu-chan hôm nay nghỉ vì bị cảm rồi.”
“Vậy à, ra thế.”
Xem ra Adachi và Kagami đã ngày càng thân thiết, đến mức giờ họ gọi nhau bằng tên: Adachi là “Miyu”, còn Kagami là “Mayu-chan”. Cũng tốt thôi. Giá mà họ cứ chơi với nhau ở một nơi nào đó mà tôi không thấy thì còn tuyệt hơn nữa.
Mà khoan, Kagami hôm nay đúng là nghỉ bệnh thật à?
Thật khó mà tưởng tượng nổi một cô gái hiếu chiến đến mức hung hăng như vậy lại có lúc ốm gục.
Có khi nào thể trạng nhỏ yếu ớt đúng như vẻ ngoài mảnh khảnh đó không nhỉ? Ông trời ơi, liệu ngài có tráo nhầm linh hồn của nhỏ với ai khác không thế?
Thôi thì, hiểu tình hình rồi, tôi kéo bàn mình lại đối diện Adachi.
Bây giờ chẳng phải là cơ hội tốt để thuyết phục Adachi giữ khoảng cách hay sao?
Nếu xét hành động của Adachi và Kagami từ trước đến giờ, về cơ bản, Adachi thường bị Kagami lôi đến chỗ tôi.
Lúc nãy trong giờ giải lao, khi chỉ có một mình, Adachi cũng không đến gần tôi. Xem ra nếu không có Kagami, bạn ấy sẽ không chủ động tiếp cận.
Vậy thì kẻ phiền phức chính là Kagami, người cứ rảnh là lại tìm đến tôi. Nếu bắt đầu thuyết phục từ Adachi, có lẽ mọi chuyện sẽ suôn sẻ hơn.
Nghĩ là làm, tôi hành động ngay.
“Này, tớ nghĩ thế này.”
“Hửm, gì vậy?”
“Nếu hai cô gái như bọn cậu đi cùng nhau thì chắc sẽ vui hơn nhiều so với việc có thêm tôi, đúng chứ?”
Nghe họ nói chuyện, tôi luôn cảm thấy sở thích của hai người đó và tôi chẳng có điểm chung nào cả.
Cả hai đều có hứng thú với manga, anime, game ở mức độ bình thường, nhưng chủ đề thường thiên về con gái, khác xa những thứ tôi hay xem.
Thỉnh thoảng họ còn bàn về thời trang hay trang điểm, những lúc đó thì tôi hoàn toàn không có cửa chen vào.
Thời trang ư? Tôi toàn mặc đồ bố mẹ mua sẵn, có vấn đề gì đâu?
Trang điểm ư? Một thằng nam phụ mờ nhạt như tôi mà dùng nước hoa hồng cho nam thì có ích gì chứ.
Không chỉ về chủ đề, nếu chỉ có hai cô gái đi với nhau, phạm vi hoạt động chung cũng sẽ rộng hơn nhiều. Tôi không tiện nêu ví dụ cụ thể, nhưng đại loại là thế.
Tôi vừa nói đến đó thì Adachi im bặt, mắt nhìn xuống.
Tôi im lặng chờ xem phản ứng của bạn ấy, Adachi bỗng lên tiếng.
“……Tại sao cậu lại nói vậy?”
Nước mắt lưng tròng, Adachi đột nhiên tỏ ra yếu đuối.
“Hả? Tớ chỉ đề nghị là hai cậu ở bên nhau sẽ vui hơn thôi mà.”
“Ý cậu là cậu ghét tớ với Mayu-chan nên không muốn gặp mặt nữa, đúng không?”
Ơ, cái kiểu nói chuyện phiền phức chết đi được này là sao? Cô nàng vốn rắc rối thế à?
Chết tiệt. Nhìn từ ngoài vào, có khác nào tôi vừa làm một cô gái khóc đâu.
Trong mắt bạn bè cùng lớp, tôi sẽ từ một vai quần chúng mờ nhạt biến thành thằng khốn nạn làm con gái khóc mất thôi. Đúng là thảm họa.
Thấy Adachi đưa mu bàn tay lên lau nước mắt, tôi vội vàng xoa dịu.
“Không, tớ đâu có ghét cậu. Xin lỗi vì đã nói linh tinh.”
“Tốt quá, vậy từ giờ mong cậu tiếp tục giúp đỡ nhé.”
Mới lúc nãy còn rơm rớm nước mắt mà giờ đã tươi cười như chưa có chuyện gì xảy ra, tốc độ hồi phục nhanh đến bất thường. Lại còn khéo léo ép tôi phải đồng ý, không cho tôi đường từ chối nữa chứ?
Nụ cười của Adachi lúc này khiến tôi nhớ đến nụ cười kiểu "tiếp thị" của Kagami mọi khi.
------------
(Góc nhìn của Adachi)
Đúng y như Mayu-chan đã nói.
Tôi nhớ lại cuộc trò chuyện riêng giữa hai đứa vào tuần trước.
“Tớ nghĩ cậu ta thể nào cũng tìm cách cắt đứt quan hệ với bọn mình thôi.”
Mayu-chan đã đoán trước hành động của Kuroyama-kun như vậy.
Bản thân tôi cũng không phải là không có linh cảm về điều đó.
Khi nói chuyện với tôi, thái độ của Kuroyama-kun có phần hơi khó chịu.
Ngay cả lúc tôi giới thiệu Mayu-chan, cậu ấy cũng bỏ đi ngay như muốn rũ bỏ trách nhiệm.
Việc Kuroyama-kun muốn né tránh tiếp xúc với tôi, đến cả tôi cũng nhận ra.
Dù vậy, tôi vẫn bán tín bán nghi, không biết cậu ấy có thực sự hành động lộ liễu đến mức như Mayu-chan nói không.
Nhưng để phòng hờ, Mayu-chan đã chỉ cho tôi cách đối phó khi tình huống đó xảy ra.
Đó là cứ khóc lóc van xin thì sẽ chặn được cậu ta.
Càng có nhiều người xung quanh chứng kiến thì càng hiệu quả.
Nghe vậy tôi cũng hơi phân vân, nhưng giờ phải công nhận là có vẻ hiệu quả thật.
Kuroyama-kun vốn ghét việc bị nổi bật theo cách không hay trước đám đông…
Mà nếu cậu ấy không thực sự muốn cắt đứt quan hệ, thì tôi cũng chẳng cần dùng đến chiêu đó, cứ giữ nó trong đầu là được.
Tôi thậm chí còn ngây thơ hy vọng rằng biết đâu Mayu-chan sẽ chủ động ra tay trước, và lúc đó tôi sẽ yểm trợ cho cậu ấy.
Vậy mà cuối cùng tôi lại phải tự mình thực hiện kế hoạch này…
Khi Kuroyama-kun nói rằng có lẽ chúng tôi nên tách ra, tôi liền làm theo lời Mayu-chan dặn, giả vờ khóc ngay trước mặt cậu ấy, cố diễn sao cho những người xung quanh cũng thấy tội nghiệp.
Lần đầu làm chuyện này nhưng trúng ngay chỗ yếu, Kuroyama-kun xin lỗi liền. May mà cậu ấy không phát hiện ra là tôi đang diễn.
Chỉ có điều, khi thực sự làm vậy, cảm giác xấu hổ và tội lỗi thật khủng khiếp.
Mong rằng đây sẽ là lần cuối cùng tôi phải dùng đến chiêu này…
À mà, khi tôi nhắn tin báo cho Mayu-chan chuyện hôm nay, cậu ấy lập tức gửi lại sticker “GJ” với hình ngón tay cái giơ lên.
Dù đang nghỉ bệnh, cậu ấy có vẻ khoái chí lắm, còn nhắn thêm “Ước gì tớ được tận mắt chứng kiến cảnh đó”. Nhưng lần tới Mayu-chan làm đi nha. Lúc đó tớ cũng sẽ tung hô cậu y như vậy.
---------------
Chú thích của tác giả: Trong tác phẩm này, "tin nhắn" được hiểu là các ứng dụng cho phép gọi điện và nhắn tin miễn phí như WhatsApp hay LINE.