Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Truyện tương tự

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

(Đang ra)

Xuyên Không Vào Game: Khởi Đầu Liền Thức Tỉnh Thiên Không Thần Quyền Năng

Mê Mang Tiểu Trùng

Vô số kỷ nguyên sau, không một thần ma hùng mạnh nào có thể ngăn cản Weir đoạt lại quyền năng vốn thuộc về mình.

100 307

Tôi là live action anim ở thế giới khác

(Đang ra)

Tôi là live action anim ở thế giới khác

红的西岸

Khi những kẻ mạo hiểm trong quán rượu cười nghiêng ngả khi xem Lời Chúc Phúc Cho Thế Giới Tuyệt Vời,Khi tỷ lệ tử vong của lũ mạo hiểm tân binh giảm đáng kể nhờ Sát Thủ Goblin,Khi bản dị giới của Fate/

10 2

Elf nuôi dạy trẻ

(Đang ra)

Elf nuôi dạy trẻ

O동글군O

*Tác phẩm nuôi dạy trẻ em đầu tiên trên Novelpia dành cho người lớn.

52 1007

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

(Đang ra)

Shangri-La Frontier ~ Kusoge Hunter, Kamige ni Idoman to su ~

Katarina

Từ cuộc hành trình này, khái niệm về game và thực tại đối với cậu thay đổi từng chút một.

9 1

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

80 202

Web novel - Chương 8: Bữa trưa

Giờ nghỉ trưa, trong lớp học hôm nay, mọi người lại tụ thành từng nhóm bạn thân, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Tôi hướng mắt về phía một trong những nhóm như thế.

Đó là một nhóm nam nữ trông hệt như đang tận hưởng những gì tinh túy nhất của tuổi thanh xuân.

Ba nam, hai nữ. Nếu tự chia cặp thì kiểu gì cũng sẽ dư ra một anh chàng, tiềm ẩn chút rủi ro đấy, nhưng nhìn qua thì hiện tại ai nấy vẫn đang vui vẻ, náo nhiệt. Chúc các bạn hạnh phúc.

Một trong ba thằng con trai đó chính là “Hoàng tử” mà tôi đã nhắc đến lần trước. Vẫn đẹp trai đến mức có lên tivi cũng chẳng lấy gì làm lạ, lại còn khéo léo khuấy động bầu không khí và dẫn dắt câu chuyện. Ông trời đã ban cho gã bao nhiêu đặc ân vậy chứ?

Bốn người còn lại cũng chẳng phải dạng vừa: hai anh chàng trông khỏe khoắn, có vẻ như thường xuyên tham gia các hoạt động thể thao, và hai cô bạn trang điểm kỹ lưỡng, có vẻ rất chú trọng đến ngoại hình, đang cười đùa vui vẻ với Hoàng tử. Tuyệt thật đấy.

Với họ, chắc hẳn đây sẽ là những nhân vật chính đầy hoạt náo trong một bộ phim hay anime nào đó về tuổi học trò.

Họ sẽ cùng nhau đi karaoke, đi bowling ồn ào náo nhiệt; rồi trong câu lạc bộ hay những kỳ đại hội thể thao, họ sẽ phải đối đầu với những đối thủ mạnh trong những trận chiến căng thẳng; giữa nhóm lại nảy sinh tình cảm khiến mối quan hệ trở nên rối ren, rồi sau bao nhiêu trắc trở cuối cùng lại làm hòa với nhau; kiểu câu chuyện như thế chắc sẽ được chiếu hẳn một mùa trên tivi. Hoàn toàn phù hợp với một tuổi thanh xuân như vậy.

Còn tôi, chỉ lặng lẽ ngồi ở phía sau bọn họ, đọc light novel như một phần của phông nền, suốt cả câu chuyện chẳng được ai gọi tên, cùng lắm thì cũng chỉ được lên hình một giây rồi hết vai.

Tôi không hề mong muốn có thêm đất diễn.

Huống hồ gì lại càng không muốn biến thành nhân vật chính.

Thậm chí tôi còn thấy, dù không xuất hiện với tư cách một nhân vật quần chúng thì cũng chẳng sao cả.

Chỉ cần không bị lôi vào những câu chuyện lấy ai đó làm trung tâm, sống yên ổn qua ngày là đã đủ lắm rồi.

Tôi đâu có làm cái nghề cần sự nổi tiếng, bị người ta chú ý chỉ toàn rước thêm phiền phức vào người.

Đang mải mê suy nghĩ như thế, tôi lại nhìn sang cái nhóm tỏa sáng rực rỡ kia.

“Nhìn gì đấy?”

Kẻ đứng cạnh đã kéo tôi ra khỏi thế giới mộng tưởng, lôi tuột về với thực tại.

Người vừa gọi tôi là Kagami.

Cô bé có mái tóc đen được cột thành hai bím dài, phần mái được cắt ngang một cách gọn gàng, dáng người nhỏ nhắn.

Một điểm đặc trưng nữa của bạn ấy là đôi mắt trông lúc nào cũng lờ đờ như đang buồn ngủ.

Dù trông dễ thương đến mức có thể làm linh vật cho bất kỳ hội con gái nào, nhưng kể từ vụ việc lần trước, bạn ấy lại tỏ thái độ vô cùng hiếu chiến với tôi, nên trong mắt tôi, đây là một đối tượng cần phải hết sức cảnh giác.

“À, tớ đang nghĩ cái nhóm kia đúng là tuổi trẻ nhỉ.”

“Cậu lảm nhảm cái gì thế?” Kagami buông một câu với giọng lạnh như băng; ngay lập tức, hứng thú tiếp chuyện của tôi tụt dốc không phanh. Cho tôi về được không?

“Ừm, ý cậu ấy là nhóm bên đó trông có vẻ vui, nhỉ?” Người đỡ lời cho tôi là Adachi.

Mái tóc bob ngắn hơi nhuộm nâu, gương mặt ưa nhìn; ấn tượng ban đầu của tôi về bạn ấy là một cô gái có vẻ trầm tĩnh.

Thế nhưng, bạn ấy cứ hay bắt chuyện với tôi, một kẻ chỉ muốn được yên ổn, nên cũng là đối tượng cần cảnh giác thứ hai.

“Ờ, đại khái là vậy.”

“Vậy sao cậu không thử xin nhập hội với họ xem? Biết đâu chơi chung lại vui.”

“Từ trước đến giờ chưa từng nói chuyện tử tế với họ một câu nào, mà tự dưng lại chen vào bảo ‘Xin cho tớ nhập hội với nhé?’ thì đáng ngờ chết đi được.”

“Cậu thì làm được mà, phải không?”

“Đừng có ngốc, tớ nhát gan lắm. Dù họ có chủ động tiến lại gần, tớ cũng sẽ cắm đầu cắm cổ bỏ chạy mà không nói một lời nào.”

“Thú hoang chắc?”

“Nếu thật sự có người như thế, tớ cũng muốn thấy một lần.”

“Đấy, ngay trước mắt các cậu còn gì.”

“Xạo quá đi.”

Thế là chúng tôi, vừa nói những câu chuyện chẳng có chút gì tươi sáng như cái nhóm kia, vừa ăn hết hộp cơm của mình.

Kể từ dạo đó, hai cô bạn này coi việc ăn trưa cùng tôi là một điều hiển nhiên.

Tôi cũng đã cố gắng từ chối một cách tế nhị, nhưng lần nào họ cũng ngang nhiên kéo bàn đến ghép lại, nên gần đây tôi đành phó mặc cho số phận. Người ta vẫn bảo, đôi khi buông xuôi mới là khôn ngoan mà!

Tôi cũng đã nghĩ đến chuyện ăn ở một chỗ khác trong lớp, nhưng tiếc một nỗi là trường này lại không có căng tin.

Có một cửa hàng tiện lợi trong trường, nhưng chẳng có khu vực nào ngoài lớp học để có thể bày cơm ra ăn cả, mà xung quanh trường thì cũng chẳng có lấy một quán xá nào.

Rốt cuộc, chỉ còn lại lớp học là nơi có thể ăn uống một cách tử tế. Giá mà bên ngoài trường có lấy một cái ghế đá thì tốt biết mấy.

Dù vậy, chỉ là giờ ăn trưa thôi thì còn đỡ.

Cứ hễ rảnh vào giờ ra chơi là họ lại tụ tập quanh bàn tôi để tán gẫu.

Tôi cố gắng lờ đi, không tham gia vào câu chuyện, nhưng họ vẫn cứ mặc kệ.

Khi tôi đang đọc light novel, họ lại đột ngột hỏi “Cậu nghĩ sao về chuyện đó?”, phiền phức không chịu nổi.

Lúc ấy, vì chẳng nghe thấy gì nên tôi đã đáp bừa: “Chắc dùng băng dính kỹ thuật là được thôi.” Thế là một bàn tay của Kagami đã vung ngang mặt tôi từ trái sang phải.

Chỉ cần bạn ấy tiến thêm một chút nữa thôi là cú tát đó đã trúng đích rồi.

Khi những ngón tay của Kagami lướt vụt qua, chỉ cách mắt tôi vài milimet với một tốc độ kinh hoàng, tôi đã phát hoảng thực sự.

Nhìn tôi run rẩy mà bạn ấy lại nở một nụ cười đến rợn người, còn đáng sợ hơn cả cú tát hụt kia.

Kagami bảo đó là “hình phạt vì không chịu lắng nghe,” nhưng phản ứng của bạn ấy cho thấy đó chỉ là một cái cớ. Muốn dọa tôi thôi, đúng không?

Dù sao thì, bị dọa mãi cũng không thể chịu nổi, nên tôi đành phải vừa đọc sách vừa cố gắng lắng tai nghe hai cô bạn nói chuyện.

Nhìn hai đối tượng cần cảnh giác đó, tôi chợt nghĩ.

Cả lớp chỉ có hai nhóm gồm một nam và hai nữ đang sinh hoạt chung với nhau: cái nhóm tỏa sáng rực rỡ kia và nhóm của chúng tôi.

Có lẽ tôi đang tự ảo tưởng (mà tôi hy vọng là vậy), nhưng hình như cái nhóm này của chúng tôi cũng khá nổi bật trong lớp thì phải.

Nếu cứ ở trong một nhóm như thế này, cuộc sống của một nhân vật quần chúng sẽ khó mà duy trì được. Vẫn chưa muộn đâu… chắc chứ?

Tôi muốn cắt đứt quan hệ với Adachi và Kagami, nhưng nếu dùng những thủ đoạn quá đáng thì lại càng gây chú ý hơn.

Lỡ không may, Hoàng tử cùng đồng bọn trong vai những nhân vật chính sẽ kéo đến để “trừng trị” tôi mất.

Như thế thì chẳng phải tôi đã trở thành một vai phản diện tầm thường rồi sao, đâu còn là một nhân vật quần chúng nữa.

Một nhân vật quần chúng thì phải luôn tránh việc trở nên nổi bật. Vì vậy, tôi sẽ âm thầm rời khỏi cái nhóm nổi tiếng này.

Thế là, tôi quyết định sẽ hành động để dần dần rời xa hai cô bạn này.