Tôi, Kagami Mayuki, đã quá quen với việc ở một mình.
Từ nhỏ, tôi đã thấy việc phải chủ động bắt chuyện với người khác thật phiền phức.
Tôi chẳng bao giờ biết phải nói gì với bạn bè cùng lớp. Thi thoảng có người hỏi chuyện, tôi cũng chỉ đáp qua loa bằng mấy từ như “Ờ,” hay “Ừm.”
Nếu là những việc mang tính thủ tục, chẳng hạn như chuẩn bị cho các hoạt động của trường, thì tôi vẫn có thể giao tiếp một cách bình thường.
Nhưng hễ vượt ra ngoài phạm vi đó, trở thành những cuộc tán gẫu vặt vãnh, là tôi lại chẳng thể nào hòa nhập được.
Cứ thế suốt những năm tiểu học rồi trung học, tôi gần như không trò chuyện với ai nhiều hơn mức cần thiết. Để rồi lúc nhận ra, thì sự cô độc đã trở thành một lẽ thường tình trong cuộc sống của tôi.
Sống như vậy cũng gần mười năm rồi, tôi đã quen, thậm chí còn cảm thấy thoải mái vì không phải chạy theo nhịp điệu của bất kỳ ai.
Cũng từng có một thời, tôi khao khát có bạn.
Thế nhưng, từ một lúc nào đó, tôi chẳng còn bận tâm đến chuyện đó nữa. Thay vào đó, tôi quay sang tận hưởng những thú vui một mình như đọc manga, xem anime, hay chơi game. Các dịch vụ thuê bao đúng là tuyệt vời nhất.
Lên trường cấp ba, tình hình cũng chẳng có gì thay đổi.
Chắc tôi sẽ cứ thế sống mà không có bạn bè, cũng chẳng có bạn trai, rồi kết thúc cuộc đời trong cảnh cô đơn lẻ bóng.
Nghĩ rằng nếu một tương lai như thế mà vẫn có thể tìm thấy niềm vui, thì cũng chẳng sao cả. Tôi nằm dài trên giường trong phòng mình, tiếp tục đọc manga.
Cuộc sống ấy của tôi đã thay đổi một cách đột ngột.
Một buổi chiều muộn, sau khoảng một tháng rưỡi nhập học trường cấp ba, tôi mở tủ giày của mình thì thấy một lá thư nằm bên trong.
Tò mò mở ra xem, nội dung thư yêu cầu tôi đến phía sau dãy nhà chính lúc 16 giờ hôm nay, ký tên là “Adachi Miyu.”
Khoan đã, ai cơ chứ?
Tôi thấy chuyện này vô cùng khả nghi, nhưng nếu cứ lờ đi thì lại cảm thấy ngứa ngáy khó chịu, nên tôi quyết định đánh liều ra phía sau dãy nhà xem sao.
Nếu là trò bắt nạt hay chơi khăm gì đó, thì cứ liệu hồn mà nếm mùi. Bình xịt tự vệ lúc nào tôi cũng mang theo bên người… ừm, đã sẵn sàng chiến đấu.
Đến nơi, tôi thấy một cô bạn hoàn toàn xa lạ.
Bạn ấy để tóc bob ngắn, làn da trắng như tuyết.
Vẻ mặt có phần hơi bối rối, mày khẽ cau lại, trông có vẻ hiền lành, nhưng gương mặt thì phải nói là một mỹ nhân thực thụ.
Tôi gặng hỏi có phải bạn ấy là Adachi-san không, thì bạn ấy lại tỏ ra lúng túng và hoang mang.
Này này, người muốn rối não ở đây phải là tôi mới đúng chứ! Đang định ôm đầu kêu trời thì một cậu bạn khác xuất hiện.
Tóm lại, tôi đã bị kéo vào một kế hoạch kết bạn cho cô bạn trước mặt – Adachi-san.
Lý do tôi bị chọn là vì “trông cô đơn quá,” một lý do thật vô cùng khiếm nhã.
Lúc đầu, tôi chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì cả, chỉ cố gắng theo kịp những lời giải thích mà gã con trai kia đang hùng hồn thao thao bất tuyệt.
Khi cậu ta bỏ đi và tôi dần dần hiểu ra mọi chuyện, cơn giận bắt đầu bùng lên với cái kẻ đã lấy một lý do lãng xẹt rồi tự tiện lôi tôi vào chuyện của mình như thế.
Bảo hai kẻ cô độc thì sẽ làm bạn được với nhau ư? Lo chuyện bao đồng cũng vừa phải thôi chứ.
Tôi đã quyết định rồi.
Tôi nhất định sẽ trả thù hắn bằng một cách nào đó.
Để làm được điều đó, trước tiên tôi phải nghe cho rõ ngọn ngành câu chuyện từ Adachi-san, người đang đứng ngay trước mặt mình.
Nếu tất cả những gì vừa xảy ra đều là sự thật, thì dù Adachi-san là một trong những nguyên nhân khiến tôi bị cuốn vào chuyện này, bạn ấy cũng đồng thời là một nạn nhân của hắn.
Vậy nên, thay vì coi bạn ấy là đối tượng để trả thù, tôi lại cảm thấy có chút đồng cảm.
“Adachi-san, cậu có thể nói chuyện với tớ một chút được không?”
Để moi cho được tường tận mọi chuyện từ Adachi-san, tôi cố gắng kìm nén ngọn lửa giận vẫn đang sôi sục trong lòng mình, giữ cho giọng nói thật bình tĩnh.