Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 192

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1724

Web novel - Chương 6: Black Mountain

Giờ nghỉ trưa ngày hôm sau, kể từ khi tôi giới thiệu cho Adachi một người bạn mới.

Tôi đang hí hửng trong lòng vì cuối cùng cuộc sống “nhân vật quần chúng” của mình cũng đã trở lại. Tôi còn định bụng sẽ ăn trưa một mình thật thong thả trong lớp để ăn mừng chuyện đó.

Thế mà, hai cô bạn đang đứng trước mặt tôi bây giờ rốt cuộc là ai cơ chứ?

“Ờm… hai cậu là ai vậy?”

Thấy cả hai đang nhìn chằm chằm về phía mình, tôi đành phải lên tiếng xác nhận cho chắc.

Trông họ giống hệt hai người mà tôi gặp ở phía sau dãy nhà hôm qua, nhưng chắc là tôi nhầm người thôi. Bởi vì giờ này, hai kẻ “đồng cảnh ngộ” kia hẳn đang vui vẻ dùng đũa gắp thức ăn trong hộp cơm của nhau ở một nơi nào đó thật xa tôi rồi.

“Tớ là Adachi. Mới hôm qua mà cậu đã quên rồi sao?”

“Kagami đây. Hôm qua cảm ơn cậu nhé.”

Tôi đã đặt cược chút hy vọng mong manh rằng mình nhận nhầm người, nhưng nó đã tan tành ngay lập tức. Này các cậu, tìm một thằng “nhân vật quần chúng” còn mờ nhạt hơn cả cái hộp đựng giẻ lau bảng ở góc lớp này có chuyện gì vậy hả?

“Tụi tớ muốn cảm ơn cậu đã giúp bọn tớ kết bạn, nên định rủ cậu ăn trưa cùng luôn, cậu thấy sao?”

Ra vậy. Nhưng này Kagami, giọng của cậu nghe chẳng giống đang cảm ơn mà giống đang “trả lễ” thì đúng hơn đấy.

“Tớ thuộc kiểu người thích ăn một mình hơn.” Tôi khéo léo từ chối. Thế nhưng, hai người họ—

“Thế à? Trùng hợp ghê. Vậy thì càng nên ăn chung chứ.” Nói rồi, Kagami lôi bàn ghế thừa ở góc lớp ra, còn Adachi thì khiêng hẳn bàn ghế của mình đến ghép thẳng vào bàn tôi. Ô hay, ai cho các cậu tự tiện làm thế?

Adachi và Kagami ung dung ngồi xuống, mở khăn gói hộp cơm của mình ra đặt trên bàn, rồi—“Mời cả nhà ăn cơm!”—hai người lễ phép chắp tay lại và bắt đầu ăn.

Biết là không thể thoát được, tôi lặng lẽ—“Mời… cả nhà ăn cơm”—lẩm bẩm một câu rồi gắp miếng gà rán karaage nguội ngắt bỏ vào miệng.

“Cậu tên là Kuroyama, phải không nhỉ?”

“Không phải.”

Vừa dứt lời, có thứ gì đó đặt lên mu bàn chân tôi. Cái cảm giác nặng nặng quen quen này, chắc là chân của ai đó đi giày vải. Nếu đúng là chân người, thì xét theo vị trí ngồi, khả năng cao đó là chân của cô bạn tên Kagami, nhưng tôi sợ quá chẳng dám cúi xuống kiểm tra.

“Vậy cậu tên gì?” Kagami nghiêng đầu mỉm cười. Nụ cười của bạn ấy trông hoàn hảo y như một icon mặt cười trên mạng vậy. Đây có phải là cái mà người ta gọi là “nụ cười công nghiệp” không nhỉ? Nghe đồn ở một tiệm burger nọ, nếu gọi món “nụ cười” thì sẽ được miễn phí, không biết có bao nhiêu vị anh hùng đã dám thử gọi món đó thật. Ít nhất thì tôi chưa từng thấy ai làm vậy; một nhân vật quần chúng như tôi lại càng chẳng đời nào dám thử.

“Tôi là Black Mountain.” Tôi vội buột miệng bịa đại một cái tên để đánh trống lảng, rồi hối hận ngay tắp lự. Cái tên quái quỷ gì thế này? Chẳng giống người Nhật chút nào, mà cũng chẳng “quần chúng” tí nào cả. Bộ não ơi là bộ não, sao mày lại phun ra một cái bí danh ngớ ngẩn đến thế chứ?

Lúc ấy, Adachi đang ngon lành ăn cơm bỗng phì cười, vội lấy tay che miệng rồi ho sặc sụa. Chắc là đồ ăn mắc nghẹn ở cổ rồi, tội nghiệp ghê. Nhưng mà rốt cuộc bạn ấy cười vì cái gì mới được chứ?

“Dài quá, tớ sẽ chuyển sang tiếng Nhật, gọi cậu là Kuroyama nhé.”

“Ừ, tùy cậu.” Kagami vẫn giữ nguyên nụ cười tiếp thị đó. Thôi ăn cơm đi cô nương, sắp hết giờ nghỉ trưa đến nơi rồi.

“Nghe Adachi kể, cậu cũng hay ở một mình lắm nhỉ?”

“Tớ ở một mình vì tớ thích thế thôi mà.” Tôi đoán được câu tiếp theo của Kagami, nên đã chặn họng trước.

Này, dừng lại đi, tôi chỉ muốn sống một cuộc đời lặng lẽ, không nổi bật trước bất kỳ ai thôi.

Không ai để ý đến mình lại càng hay, khỏi phải tốn công gò ép bản thân để chiều lòng người khác.

Dường như Kagami đã nghe thấu được tiếng lòng của tôi, bạn ấy cười khẽ rồi nói:

“Vậy nên, từ giờ ba đứa mình sẽ đi chung với nhau luôn nhé, cậu thấy thế nào?” Bạn ấy đề nghị như vậy.

“Ừ, tớ đồng ý!” Adachi hưởng ứng ngay lập tức.

“Ồ, thế à. Vậy thì hai cậu cứ tự nhiên.”

“Kuroyama-kun cũng đồng ý rồi đấy.”

“Vậy thì chốt nhé.”

“Này, có nghe người ta nói gì không hả?”

Xem ra tôi chẳng những không thoát khỏi Adachi, mà còn được “khuyến mãi” thêm một “phụ kiện” nữa.

Hộp cơm vẫn còn hơn một nửa mà đôi đũa của tôi chẳng tài nào nhúc nhích nổi. Để lát nữa về ăn tiếp vậy…

Sao mọi chuyện lại thành ra thế này? Không, đừng tưởng bấy nhiêu đó là có thể chấm dứt được cuộc đời “nhân vật quần chúng” của tôi.

Dù cho có ai phá đám đến mức nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ quyết sống một cuộc đời “nhân vật quần chúng” thật im lìm, không nổi bật, không ồn ào cho mà xem!