Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Web novel - Chương 017: Fan hâm mộ

Sau lễ khai mạc là bài kiểm tra thể lực.

Mỗi lớp sẽ bắt đầu với một môn khác nhau. Sân vận động ngoài trời có các môn như chạy 100 mét và ném tạ, trong khi nhà thi đấu có các môn như đo lực nắm tay và gập bụng, tất cả đều được tiến hành theo thứ tự điểm danh. Học sinh nào kiểm tra xong sẽ di chuyển đến địa điểm tiếp theo theo lịch trình đã định sẵn.

Tổng cộng có tám môn cần hoàn thành, ai xong trước thì được tự do. Dù nói là tự do nhưng không được phép ra khỏi công viên. Bữa trưa thì mỗi người tự lo bằng hộp cơm đã chuẩn bị sẵn. Đó là toàn bộ quy trình kiểm tra thể lực của trường tôi.

Lớp tôi bắt đầu với môn ném tạ. Nam nữ kiểm tra riêng, và Adachi ném trước tôi. Tôi không nhìn rõ thành tích, nhưng vẻ mặt tiu nghỉu của cô ấy sau đó cho thấy kết quả chắc không khá khẩm gì.

Tôi đợi Adachi đi đến môn tiếp theo rồi một lát sau cũng đến lượt mình. Tôi nhấc quả tạ nặng trịch lên rồi ném đi.

Thành tích là 7.8 mét. Ừm, cũng tầm trung thôi.

Các môn khác tôi cũng thuận lợi đạt được kết quả gần mức trung bình. Đối với tôi, đó là một kết quả đúng như ý muốn nên tôi khá hài lòng.

Khi xong được một nửa số môn thì đến giờ ăn trưa. Tôi đi đến chỗ để cặp và lấy hộp cơm ra.

Hôm nay khác mọi khi, là một bữa trưa ngoài trời. Chẳng thấy bóng dáng hai người đó đâu cả, một cơ hội vàng để một mình yên tĩnh thưởng thức bữa ăn. Bị họ phát hiện thì phiền phức to là cái chắc. Phải nhanh chân chuồn đến một nơi kín đáo thôi.

Lúc kiểm tra thể lực, tôi đã đi một vòng quanh công viên và để ý thấy khu rừng nhỏ ở góc công viên có vẻ âm u, văng vẳng tiếng côn trùng, nên chẳng có ai bén mảng đến. Chỗ đó thì chắc họ cũng không lại gần đâu. Nào, đi thôi, ngay khi tôi vừa định cất bước.

"A, Kuroyama-kun, chúng ta ăn ở đằng kia nhé."

"Nhầm chỗ hả, hậu đậu ghê."

Hai người đó, Adachi và Kagami, đã gọi tôi. Mà họ còn chẳng đứng từ xa, không biết từ lúc nào đã lại gần tôi từ một hướng khuất tầm nhìn. Thế nên, việc giả vờ không thấy để lỉnh đi là bất khả thi.

"...Vâng."

Tôi đành sớm bỏ cuộc, và cuối cùng lại ngồi chung với hai người này, y như những bữa trưa ở trường. Mà nói thật, tôi chẳng nhớ mình có hứa hẹn gì chuyện ăn chung với hai cậu đâu chứ.

"Mọi người còn bốn môn nữa nhỉ?"

"Đúng một nửa rồi ha."

Adachi và Kagami trải một tấm bạt gần nhà thi đấu. Vào giờ này, chỗ đó được nhà thi đấu che nắng, tạo thành một bóng râm mát mẻ. Ngoài chúng tôi ra, cũng có vài nhóm khác đang tụ tập ở đây. Tôi cũng trải tấm bạt của mình ra, ngồi thành vòng tròn với hai người họ rồi bắt đầu ăn.

"Mà phải công nhận, lúc Sakaki-kun kiểm tra náo nhiệt thật đấy."

Sakaki mà Adachi nhắc đến chính là chàng trai tôi thầm gọi là "Hoàng tử". Hồi mới nhập học khoảng một tháng, tôi còn chẳng nhớ nổi tên cậu ta, nhưng gần đây đã nhớ rồi. Tôi giỏi ghê.

Quả không ngoài dự đoán, thành tích của Hoàng tử tính đến hiện tại đang là cao nhất hoặc gần cao nhất khối, khiến đám con gái theo dõi phải hò hét phấn khích. Cảnh tượng đó nổi bật đến mức nhìn từ xa cũng thấy.

Họ có lẽ chính là câu lạc bộ người hâm mộ trong truyền thuyết. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi được thấy tận mắt một thứ gọi là "câu lạc bộ người hâm mộ" dành cho một bạn học bình thường chứ không phải người nổi tiếng. Và có lẽ cũng sẽ là lần cuối cùng.

Nhân tiện, Adachi nhắc đến Hoàng tử, tôi cứ ngỡ cô ấy cũng có hứng thú, nhưng...

"Miyu cũng thích mấy kiểu đó à?"

"Ể? Đâu, tớ thì không có gì đặc biệt với mấy chuyện đó cả..."

Trước câu hỏi của Kagami, Adachi trả lời tỉnh bơ, không hề có chút ngượng ngùng nào. Thấy vậy, tôi đoán là không phải rồi.

"Trùng hợp nhỉ, tớ cũng vậy."

Thêm cả Kagami, có vẻ cô nàng cũng chẳng thèm để tâm đến Hoàng tử. Mà cũng phải, nếu cậu ta có hứng thú thì lúc sang lớp 2 của Hoàng tử để ăn trưa đã phải có biểu hiện gì đó rồi... Thực tế thì, họ hoàn toàn không để mắt đến Hoàng tử, chỉ mải mê trò chuyện với nhau và... hành hạ tôi. Vế đầu thì tốt, nhưng vế sau thì không phải chuyện người tử tế nên làm.

Tuy nhiên, cũng đúng như dự đoán, cả Adachi và Kagami đều chẳng màng đến Hoàng tử. Nhưng nghĩ kỹ lại, những người không hứng thú với Hoàng tử như hai cô nàng này cũng không hẳn là hiếm.

Số con gái đang hò hét vì Hoàng tử lúc nãy, tôi liếc qua thấy có khoảng 5 người. Tổng số nữ sinh trong khối chắc khoảng 120 người, vậy thì con số đó chưa đến một phần mười. Fan của Hoàng tử thực ra cũng không phải là một phe phái lớn mạnh gì.

Tất nhiên, ngoài những người công khai theo đuổi, chắc cũng có những cô gái thầm thương trộm nhớ Hoàng tử. Nếu gộp cả những người đó lại thì có thể sẽ là một con số đáng kể, nhưng hai người này thì chắc chắn không nằm trong số fan hâm mộ giấu mặt đó. Có lẽ sau này cũng vậy.

Nếu hai người này thuộc tuýp con gái mê trai, dễ dàng đổ gục trước một anh chàng đẹp trai như Hoàng tử, thì giờ này họ đã chẳng thèm dính dáng đến tôi mà đang bận vây quanh cậu ta rồi. Hai người này trông cũng xinh xắn, có khi Hoàng tử lại phải lòng một trong hai người họ ấy chứ. Và như thế, tôi đã chẳng phải khổ sở như bây giờ...

"Mi nghĩ sao?"

Kagami đột nhiên hỏi tôi. Giờ phải trả lời sao để không dính phải cái chiêu trò mang tính đe dọa của cô ta đây. Thôi kệ, trả lời đại cho rồi.

"Đứng từ xa mà xem thì cũng thú vị đấy."

"Ý mi là sao?"

"Một tay như nhân vật chính manga thế kia, ngoài đời thực mấy khi được gặp đâu."

"À, cũng có lý."

"Nhưng một kẻ như mi thì trong đời tôi cũng chưa từng gặp bao giờ."

"Thế ạ."

May thay, tôi không bị Kagami làm gì cả và đã ăn xong hộp cơm một cách an toàn.