Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Shurabara (tập EXTRA)

(Hoàn thành)

Shurabara (tập EXTRA)

Kishi Haiya

Học sinh cao trung năm 2 - lớp 3, Kazuhiro được mọi người mệnh danh là một người tốt bụng. Đó là do cậu đã giúp thành công 13 cặp, hay nói đúng hơn là 26 con người thoát khỏi kiếp F.

9 35

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

(Đang ra)

Re:Zero arc 6 : Hall of Memories

Sau Trận chiến giành Priestella , vô số nạn nhân đã bị bỏ lại bởi các Tổng giám mục Tội lỗi của Dục vọng và Ham ăn. Trên hết, Anastasia Hoshin , người đã hoán đổi vị trí với linh hồn nhân tạo Eridna c

30 128

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

(Đang ra)

Moon Blossom Asura: Nữ Lính Đánh Thuê Tàn Nhẫn Tái Sinh và Đội Quân Tối Thượng

Sou Hazuki

Và cứ thế, bức màn của sử thi dark fantasy về một cô gái trẻ được người ta thầm thì gọi tên với sự khiếp sợ "Quỷ Bạc" đã chính thức mở ra!

27 147

Dorothy’s Forbidden Grimoire

(Đang ra)

Dorothy’s Forbidden Grimoire

天使末日

Kiến thức là sức mạnh.Còn tri thức bị cấm đoán?Đó là một sức mạnh còn lớn hơn.

460 12684

Hiền Giả Tự Xưng Là Đồ Đệ Hiền Giả Tại Dị Giới

(Đang ra)

Hiền Giả Tự Xưng Là Đồ Đệ Hiền Giả Tại Dị Giới

Ryuusen Hirosugu

Một ngày nọ khi anh tình cờ sáng tạo nhân vật khác giới dựa trên hình tượng của Danbulf, Kagami bất chợt ngủ thiếp đi mà quên hủy bỏ nhân vật ấy. Khi tỉnh dậy, anh phát hiện mình đã bị hút vào thế giớ

11 51

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

(Đang ra)

Thiếu gia hung ác sao có thể là Thánh nữ?

Hán Đường Quy Lai - 漢唐歸來

Vinnie, người đầy tham vọng và đã thổ lộ tình yêu của mình với công chúa thời thơ ấu trong nhiều năm, đã bị từ chối trước công chúng. Bông hồng bị giẫm đạp một cách tàn nhẫn, và cô gái đã thờ ơ bỏ đi

343 10375

Web novel - Chương 018: Khởi đầu

Thành tích thể thao của tôi không được tốt cho lắm.

Trong buổi kiểm tra thể lực hôm nay, học sinh năm nhất tập trung tại công viên thể thao của thành phố, bạn nào bạn nấy đều đang ra sức tranh tài. Giữa khung cảnh đó, tôi lại toàn đạt thành tích gần đội sổ, khiến tâm trạng vô cùng chán nản.

May mà nhờ có bạn bè động viên, tôi nghĩ mình vẫn có thể cố gắng hoàn thành nốt các phần kiểm tra còn lại. Đúng là không gì quý bằng bạn bè.

Tôi cùng bạn bè ăn trưa, trò chuyện vui vẻ, rồi buổi kiểm tra thể lực lại bắt đầu.

Khi đã đo xong sáu trên tổng số tám hạng mục, tôi tranh thủ lúc nghỉ giải lao để đi vệ sinh, và đó là lúc chuyện ấy xảy ra.

Nhà vệ sinh là một căn chòi trơ trọi ở góc công viên, ngay sát một khu rừng nhỏ. Côn trùng cứ vo ve bay lượn, xung quanh lại chẳng có một bóng người, không khí thật âm u.

Lúc tôi đến cũng không thấy bạn học nào khác, tôi thấy hơi rờn rợn. Đang định bụng giải quyết cho nhanh rồi rời khỏi nơi này, tôi bỗng thấy một tấm biển “Đang kiểm tra” chắn ngang trước cửa nhà vệ sinh.

“Ơ,”, trong lúc tôi còn đang ngạc nhiên, một giọng đàn ông vang lên:

“Xin lỗi em.”

Tôi giật nảy mình quay lại thì thấy một người đàn ông mặc đồ nhân viên vệ sinh đang đứng đó.

“Nhà vệ sinh ở đây hiện không dùng được, phiền em qua dùng nhà vệ sinh tạm thời ở đằng kia nhé.” ông ta chỉ đường cho tôi.

Nhà vệ sinh tạm thời ư? Có thứ đó à?

Dù cảm thấy có gì đó là lạ trong lời nói của người nhân viên vệ sinh, tôi vẫn cứ đi về hướng ông ta chỉ.

Đi được một đoạn, phía trước chỉ toàn là cây cối rậm rạp của khu rừng, khung cảnh ngày càng tối tăm hơn cả chỗ nhà vệ sinh có tấm biển “Đang kiểm tra” lúc nãy. Tôi chẳng thấy bóng dáng cái nhà vệ sinh tạm thời nào cả. Hơn nữa, tôi cũng không hề gặp ai đi ngược chiều có vẻ như vừa từ cái nhà vệ sinh giả định đó trở ra.

Ngay khoảnh khắc tôi bắt đầu tự hỏi “Chuyện gì thế này?”, gã nhân viên vệ sinh đột nhiên từ phía sau dùng tay bịt chặt miệng tôi.

Hả, cái gì thế này!?

Chẳng kịp để tôi kinh ngạc, gã nhân viên vệ sinh, à không, gã đàn ông đó đã dùng tay còn lại siết chặt cổ tôi, đến mức tôi gần như nghẹt thở. Hơi thở, một việc vốn dĩ quá đỗi bình thường, bỗng trở nên vô cùng khó khăn. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ khiến nỗi sợ hãi trong tôi dâng lên tột độ.

Mình sắp bị giết.

Ngay lúc tôi đang hoảng loạn tột cùng vì cảm nhận được tính mạng mình đang bị đe dọa, một âm thanh ghê rợn vang lên bên tai.

“Ngoan ngoãn nào.”

Đó là giọng nói của gã đàn ông thì thầm bên tai tôi. Cái giọng nói lạnh lẽo đến độ khiến tôi sởn gai ốc ấy, tôi không thể tin nó lại phát ra từ một con người. Nghe nó chẳng khác gì tiếng của một con quái vật vô nhân tính.

Sức của gã rất mạnh, tôi biết mình không tài nào gỡ nổi cánh tay đang ghì chặt lấy cổ mình. Nếu chống cự, không biết gã sẽ làm gì mình. Có khi gã sẽ bẻ gãy cổ mình ngay tại đây cũng nên. Quá đỗi khiếp sợ, tôi chẳng còn cách nào khác ngoài việc khẽ gật đầu tỏ ý phục tùng.

Gã đàn ông ghì chặt lấy tôi, định lôi đi đâu đó.

Mình... rồi sẽ ra sao đây? Liệu mình có thể sống sót trở về không?

Đúng lúc nỗi bất an tột độ đang bủa vây tâm trí tôi, một cơ hội ngàn vàng để thoát khỏi gã đàn ông bỗng từ trên trời rơi xuống.

Một vật gì đó tựa như quả cầu sắt bay vút qua khe hở nhỏ xíu giữa đầu tôi và đầu gã.

Trong một thoáng, tôi không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Gã đàn ông giật mình hoảng hốt vì vật thể vừa sượt qua ngay bên cạnh, lực ở cánh tay đang bịt miệng và siết cổ tôi liền lỏng ra. Ngay khoảnh khắc cảm nhận được vòng tay của gã nới lỏng, tôi, người vốn sợ đến mức không dám phản kháng, bỗng có được một lòng dũng cảm đến chính mình cũng phải kinh ngạc.

Phải chạy thôi, ngay lúc này!

Để thoát khỏi gã, tôi vội khuỵu gối xuống, luồn người qua dưới cánh tay gã. Rồi tôi cắm đầu chạy ngược lại con đường cũ. Nghĩ rằng gã sẽ đuổi theo, tôi chẳng dám ngoảnh lại, cứ thế liều mạng chạy.

Tôi, một đứa kém thể thao, đã dốc hết sức bình sinh như thể đang thoát khỏi một đám cháy. Tôi nghĩ đôi chân mình lúc đó còn nhanh hơn bất kỳ lúc nào trong giờ thể dục. Suốt quãng đường bỏ chạy, nỗi sợ bị gã bắt kịp cứ lởn vởn trong đầu, nhưng lạ thay, tôi lại không hề nghe thấy tiếng bước chân nào phía sau.

Cuối cùng, tôi cũng đã đến được chiếc lều của các thầy cô.

Tôi thở không ra hơi, mặt chắc đã tái mét. Một thầy giáo thấy vậy liền hỏi: “Em sao thế?”, và tôi đã kể lại toàn bộ sự việc. Rằng khi đi vệ sinh, tôi đã bị một người ăn mặc như nhân viên vệ sinh tấn công. Rằng tôi đã phải liều mạng chạy thoát khỏi đó.

Nghe tôi kể, sắc mặt các thầy cô dần trở nên đanh lại, điều đó để lại trong tôi một ấn tượng sâu sắc.

Kể xong câu chuyện, đôi chân tôi mềm nhũn, tôi ngồi phịch xuống đất. Vốn đã rơm rớm, giờ đây nước mắt tôi tuôn rơi không ngớt như một chiếc vòi nước bị hỏng.

Mình... mình đã thoát được rồi.

Một cô giáo ở gần đó vội đến đỡ tôi. 

“Em cảm ơn cô ạ.”

Nhưng lúc này, tôi chỉ muốn có gia đình hoặc bạn thân ở bên. Dù có các thầy cô là người lớn bảo vệ, nhưng việc không có ai thân thiết đến mức có thể thoải mái thể hiện sự yếu đuối của mình ở bên cạnh lúc này, thật cô đơn đến muốn phát điên.

Mẹ ơi, chắc là không được rồi...

Satsuki, xin lỗi nhé, nhưng bây giờ... cậu có thể ở bên cạnh mình được không?

Tôi đã đánh bạo nói ra mong muốn ích kỷ của mình với cô giáo, rằng tôi muốn gọi Hidaka Satsuki, cô bạn cùng lớp và cũng là bạn thuở nhỏ thân thiết của tôi. Cô đã đồng ý ngay mà không hề phản đối.

Trong lúc chờ Satsuki đến, tôi vô thức ngước nhìn lên bầu trời. Như muốn xua tan đi khung cảnh âm u lúc nãy, mặt trời đang rọi những tia nắng chói chang xuống khắp công viên nơi tôi đang ở.

(Phía trên là góc nhìn của một cô gái)