Tuần kế tiếp sau khi buổi kiểm tra thể lực bị hủy bỏ.
Giờ sinh hoạt đầu ngày, một thông báo được phát trên loa toàn trường đã khiến đám học sinh phải xôn xao.
“Cách đây ít hôm, vào ngày kiểm tra thể lực, một học sinh trường ta là em Haruno Rinka lớp 1-5 đã không may bị một người đàn ông lạ mặt tấn công. Theo lời kể của em Haruno, khi đó đã có người ra tay giúp đỡ em. Em Haruno bày tỏ mong muốn được gửi lời cảm tạ, vì vậy em học sinh nào biết về chuyện này xin vui lòng đến gặp em Haruno hoặc thầy Hata, giáo viên chủ nhiệm lớp 1-5.”
Khoan đã, chuyện có sự cố xảy ra khiến buổi kiểm tra thể lực bị hủy thì ai cũng biết rồi, nhưng lúc đó danh tính nạn nhân đã được giữ kín mà, đúng không? Cớ sao bây giờ lại công khai tên nạn nhân cho cả trường biết thế này?
“Này, Haruno là…”
“À, là cô bạn nổi tiếng cực kỳ dễ thương đó…”
“Haruno-san là nạn nhân à…”
“Tội nghiệp ghê…”
Tiếng xì xào của các bạn cùng lớp khe khẽ vọng đến tai tôi. Tội gì cơ? Chuyện trên loa vừa rồi thì liên quan gì đến tội lỗi chứ?
Nghe loáng thoáng thì cái cô Haruno đó chính là mỹ thiếu nữ trong lời đồn bấy lâu nay.
Hả? Sao lại có sự trùng hợp ngẫu nhiên thế này?
Đã thế lại còn đang tìm người đã giúp mình nữa chứ.
Chắc không phải là tôi, người đã coi tên biến thái đó là cái bia để chơi ném tạ lúc ấy, đúng không nhỉ?
Thông báo vừa rồi cũng đâu có nói rõ tình hình vụ việc, có khi lại là một vụ khác hoàn toàn với vụ tôi chứng kiến cũng nên. Ừ, chắc chắn là vậy rồi.
Tôi cố gắng gạt chuyện đó ra khỏi đầu, tự nhủ rằng nó chẳng liên quan đến mình. Đúng lúc ấy, tôi chợt nhận ra mình đang bất giác dùng ngón trỏ gõ lóc cóc lên mặt bàn. Một thói quen mà bình thường tôi không hề có.
“Chuyện to ra phết nhỉ?”
“Thì chả thế, phát thanh cho cả trường biết cơ mà.”
Giờ ăn trưa, Adachi và Kagami bắt đầu bàn tán về chuyện của Haruno.
Adachi có vẻ vẫn dửng dưng như không, vừa ung dung gắp đồ ăn vừa nói. Còn Kagami, dường như cô nàng có điều gì đó lấn cấn trong đầu, vẻ mặt đăm chiêu thấy rõ. Adachi thì có vẻ không nhận ra.
Tôi vẫn giữ thái độ như thường lệ, cố gắng không dính vào cuộc trò chuyện để khỏi cho Kagami cái cớ gây sự, chỉ im lặng lắng nghe.
“Nghe nói có nhiều người ra mặt tự nhận là đã giúp Haruno-san đấy.”
“Gì cơ? Họ đã hợp tác giúp đỡ à.”
Chẳng hiểu sao, Kagami lại liếc mắt sang phía tôi.
“Haruno-san đã hỏi kỹ từng người về tình hình lúc đó, nhưng không ai trả lời đúng cả, nên mới lòi ra là tất cả đều nói dối.”
“Uầy…”
Kagami hiếm khi tỏ ra ngán ngẩm đến vậy. Chứ tôi thì lúc nào cũng ngán ngẩm mấy trò của cậu ta rồi đấy.
“Vậy, cuối cùng đã tìm được người thật chưa?”
“Hình như là chưa. Công to như thế mà không ra mặt, chắc là một người khiêm tốn lắm nhỉ?”
“Chẳng phải chỉ đơn giản là ghét bị chú ý thôi sao?”
Kagami lại liếc tôi. Đừng có nhìn nữa, bực mình đấy.
“Nhưng lạ thật nhỉ? Haruno-san có thấy mặt người đã cứu mình đâu, đúng không? Vậy người đó đã cứu cậu ấy khỏi tay thủ phạm bằng cách nào nhỉ?”
“…Ai mà biết. Tốt nhất là đừng đào sâu vào chuyện đó nữa. Dù gì cũng là một vụ án có nạn nhân mà.”
“A, đ-đúng nhỉ?”
Kagami, người mới lúc nãy còn đang vui vẻ hùa theo câu chuyện của Adachi, bỗng nhiên trở nên lạnh tanh, mặt không chút biểu cảm. Chắc cô nàng cũng có những suy nghĩ riêng về vụ việc này.
“Nhưng mà, Haruno-san cũng can đảm thật đấy.”
“Can đảm?”
“Phải. Dám công khai với cả trường mình là nạn nhân chỉ để cảm ơn người đã giúp đỡ. Nếu là tớ mà gặp phải chuyện đó, chắc tớ không dám kể cho ai biết đâu.”
Trong thực tế, khi một vụ án vốn chẳng mấy quen thuộc với học sinh, à không, với người bình thường xảy ra, thế nào cũng sẽ có những kẻ hiếu kỳ bu lại hóng chuyện. Lũ ngựa hoang đó sao không ra đồng không mông quạnh mà chạy cho khỏi phiền đến ai nhỉ?
Không chỉ những kẻ hiếu kỳ, mà còn có cả những kẻ tò mò đến vô duyên, cứ gặng hỏi về một sự việc đau thương mà nạn nhân chẳng bao giờ muốn nhớ lại.
Huống hồ, nạn nhân lại là một mỹ thiếu nữ nổi tiếng trong trường. Chắc chắn không ít kẻ sẽ đoán già đoán non rằng vụ việc có liên quan đến hành vi dâm ô, và cũng có nguy cơ xuất hiện những kẻ (lũ ngu) sẽ nhìn cô ấy bằng ánh mắt khác thường.
Giờ nghĩ lại, có lẽ tên biến thái đó đã đi lượn lờ tìm gái xinh, và cuối cùng nhắm vào Haruno vì cô ấy có ngoại hình nổi bật? Thấy ghê tởm nên tôi cũng không muốn nghĩ sâu, nhưng có lẽ cũng không sai.
…Mà thôi, vụ việc của Haruno có thể khác với vụ tôi đã thấy mà. Đừng tưởng tượng linh tinh nữa.
Nói tóm lại, bất chấp mọi rủi ro, cô học sinh tên Haruno đó đã tự nhận mình là nạn nhân chỉ để nói lời cảm ơn với người đã cứu mình.
Tại sao phải làm đến thế?
Thật không phải khi chà đạp lên tấm lòng của Haruno, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể nghĩ.
“Ra thế. Vậy thì, người trong cuộc không ra mặt đúng là hèn nhát nhỉ?”
“Ừm, cũng đúng. Có thể là người khiêm tốn, nhưng người ta đã làm đến mức này rồi thì cũng nên ra gặp Haruno-san một lần chứ nhỉ?”
Nói cứ như biết rồi ấy.
Tôi cố nuốt cục tức vào trong, và lùa một miếng cơm trắng vào miệng.
Kagami vẫn đang liếc nhìn tôi. Hình như, ánh mắt đó còn có chút gì như đang lườm nguýt.