Vài ngày đã trôi qua kể từ khi Kuroyama-kun nói cậu ấy có một kế hoạch giúp tôi kết bạn.
Thế mà đến giờ, tôi vẫn chưa nhận được thêm tin tức gì từ cậu ấy.
Màn “khai giảng cấp ba” của tôi – dẫu biết phần nhiều là do tự mình chuốc lấy – đã khép lại với con số bạn bè tròn trĩnh bằng không. Trong khi cả lớp đang rôm rả chuyện trò theo từng nhóm riêng, tôi chỉ biết vắt óc nghĩ xem làm thế nào để giết thời gian.
Hồi cấp hai, may mắn là bạn bè xung quanh đều rất tốt bụng, mọi người chủ động đến bắt chuyện nên tôi chưa bao giờ cảm thấy cô đơn. Nhưng lên cấp ba rồi, cuộc sống đâu còn dễ dàng đến thế.
Không, không phải các bạn cùng lớp lạnh nhạt với tôi.
Tôi hiểu nguyên nhân nằm ở việc bản thân không dám chủ động bắt chuyện. Thế nhưng, giữa một môi trường hoàn toàn xa lạ, không có một người quen nào, tôi vẫn cứ chần chừ, không sao bước qua được rào cản tâm lý.
Thế rồi, thật tình cờ, trong lớp lại có một cậu bạn ở vào hoàn cảnh gần giống tôi.
Lúc nào cậu ấy cũng ngồi yên tại bàn, đọc sách với vẻ mặt vô cùng bình thản.
Dường như cậu ấy không hề bận tâm đến việc ở một mình, thậm chí còn có vẻ tận hưởng điều đó.
Còn tôi thì khó mà có thể ung dung được như thế…
Một ngày nọ, khi tôi đang vừa lướt tin tức trên điện thoại vừa thầm mong sao cho mau đến ngày tốt nghiệp, thì có tiếng một bạn nam gọi tôi.
“Ờm, Adachi? Phải không nhỉ?”
“Ơ, à, v-vâng.”
Người lên tiếng chính là cậu bạn hay ở một mình kia.
Bị gọi bất ngờ, tôi hoảng quá nên đáp lại chẳng được trôi chảy.
Nghe nói tổ Toán vừa có việc, chúng tôi phải xuống phòng giáo viên lấy đề photo.
Nhắc đến tổ Toán, tôi chợt nhớ ra cái tên “Kuroyama Kosei” được ghi bên cạnh tên mình trong danh sách cán sự lớp.
Trong lần làm việc đầu tiên của tổ Toán, đáng tiếc là tôi hoàn toàn phải dựa dẫm vào Kuroyama-kun.
Khi vào phòng giáo viên, cậu ấy chủ động hỏi thăm xem thầy Yamagishi ở đâu, rồi lễ phép chào hỏi đầy đủ, còn tôi thì chỉ biết lúng túng đi theo sau.
Khoảnh khắc đó, tôi suýt chút nữa đã mất hết tự tin, thầm nghĩ mình thật vô dụng. Nhưng nhân cơ hội này, tôi quyết định hỏi cậu ấy điều mà mình vẫn luôn thắc mắc.
“Kuroyama-kun… có thích ở một mình không?”
Nghe vậy, cậu ấy lộ vẻ bối rối, như thể không hiểu ý nghĩa câu hỏi của tôi.
Nếu không nhờ dịp được gọi đi chung thế này, chắc chắn tôi sẽ chẳng bao giờ dám hỏi.
Thấy vẻ mặt đó của cậu ấy, tôi hơi hối hận, nhưng đã lỡ hỏi rồi thì đành phải theo đến cùng.
“Nếu phải nói thì tớ thích.”
Vậy à… đúng là cậu ấy thích ở một mình thật… Có lẽ chúng tôi khác nhau chăng, tôi đã nghĩ vậy. Nhưng rồi, đến lượt Kuroyama-kun hỏi lại tại sao tôi cũng thường hay ở một mình.
Đành đánh liều kể lại toàn bộ đầu đuôi câu chuyện, trong lòng lại thầm trách mình, giá như đừng hỏi thì tốt hơn.
Từ đó, tôi và Kuroyama-kun thường xuyên cùng nhau làm việc của tổ Toán.
Cảm giác e dè với cậu ấy gần như biến mất, và tôi bắt đầu chủ động trò chuyện nhiều hơn.
Nghĩ đến việc cậu ấy biết lý do khiến tôi cô độc – một điều mà bản thân tôi chẳng muốn nhớ lại chút nào – cũng khiến tôi bớt ngại ngùng hơn.
Hơn nữa, nói chuyện với Kuroyama-kun rất vui, dù đôi lúc cậu ấy trông có vẻ hơi khó ở.
Vì thế, để tôn trọng nhịp sống riêng của cậu ấy, chúng tôi không nói chuyện trong lớp mà vẫn tự tìm cách giết thời gian như trước.
Tôi đã bắt đầu nghĩ rằng cuộc sống cấp ba cũng không đến nỗi tệ, thì một ngày nọ, Kuroyama-kun lại mở lời:
“Này, cậu không hợp với mấy bạn nữ trong lớp à?”
Ban đầu, tôi chẳng hiểu tại sao cậu ấy lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời những gì mình nghĩ.
Nghe cậu ấy phân tích, tôi nhận ra trong lời nói của cậu không hề có ác ý; đơn thuần là cậu ấy nghĩ tôi nên thử kết bạn với các bạn nữ trong lớp.
Nói rằng không muốn có bạn bè thì chắc chắn là dối lòng.
Thế nhưng, lỗi là do mình, và cũng chẳng thể sửa được, nên đành chấp nhận vậy thôi.
Tôi cũng cảm thấy hiện tại cũng không tệ lắm.
Khi tôi trút hết những cảm xúc đó ra, cậu ấy bảo rằng mình có một kế hoạch, và xin tôi cho cậu ấy chút thời gian.
Và thế là, mọi chuyện đã dẫn đến hiện tại.
Tôi đang nghịch điện thoại để chờ đến tiết học sau, thì có một bạn nam đi ngang qua, và tôi thấy một mảnh giấy nhỏ rơi xuống bàn mình.
Ngẩng lên, tôi nhận ra đó là Kuroyama-kun. Cậu ấy tỉnh bơ ngồi xuống bàn mình rồi lấy sách ra đọc.
Linh cảm mách bảo rằng chuyện này hẳn có liên quan đến “kế hoạch” kia, tôi liền mở mảnh giấy gấp đôi ra.
“Hôm nay, lúc 16 giờ, mong cậu ra phía sau dãy nhà chính.”
Chợt thoáng qua trong đầu tôi ý nghĩ: liệu có phải cậu ấy định tỏ tình không?
Nhưng rồi nhớ ra Kuroyama-kun là người thích ở một mình, nên chuyện đó khó mà xảy ra được.
Có lẽ cậu ấy muốn trao đổi về “kế hoạch” ở một nơi vắng vẻ, tôi nghĩ vậy. Và cũng vì muốn đáp lại sự giúp đỡ của cậu ấy, nên tôi quyết định sẽ đến điểm hẹn.
Đến giờ hẹn, tôi đi ra phía sau dãy nhà chính.
Tòa nhà che khuất ánh nắng, tạo nên một khoảng không gian râm mát và có phần mờ ảo.
Tôi thử tìm xem Kuroyama-kun đã tới chưa nhưng không thấy bóng dáng ai cả. Lần đầu tiên đến đây, tôi mới biết nơi này vắng vẻ đến thế.
Không rõ rốt cuộc cậu ấy định làm gì, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại không cảm thấy chút bất an nào.
Đành dựa lưng vào tường chờ vậy.
Trong lúc tựa vào tường nghịch điện thoại, thỉnh thoảng tôi lại liếc mắt về phía lối vào. Bỗng, tôi thấy một bóng người vừa rẽ vào.
Tưởng đó là Kuroyama-kun, tôi chăm chú nhìn, nhưng người đến lại là một cô bạn gái khác.
Cô bạn đó trông như một linh vật nhỏ nhắn, đáng yêu.
Mái tóc đen nhánh, mượt mà như lông quạ ướt, được buộc thành hai bím hai bên. Vóc người nhỏ nhắn, thấp hơn tôi cả một cái đầu. Đôi mắt khép hờ, nhìn tôi với vẻ đầy ngờ vực.
Tôi cũng bất giác nhìn chằm chằm vào bạn ấy, và rồi bạn ấy cất tiếng:
“Ờ, cậu là Adachi-san?”
“Hả, sao cậu biết tên mình?” Tôi buột miệng hỏi đúng điều mình vừa nghĩ.
“Ể? Không phải chính cậu gọi tớ đến đây sao?”
“Ể?”
Tôi chỉ biết kêu “Ể?” một tiếng vì không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô bạn kia bèn thò tay vào túi váy đồng phục, lấy ra một lá thư rồi mở ra cho tôi xem. Trong thư viết:
——————
Xin lỗi vì đã đường đột gửi thư cho cậu.
Mình có chuyện quan trọng muốn nói, mong cậu đến phía sau dãy nhà chính lúc 16 giờ hôm nay.
Lớp 1-2, Adachi Miyu
——————
“Ể!? Bức thư này đâu phải tớ viết!”
Cái quái gì thế này!? Tôi hoàn toàn không biết gì về chuyện này cả. Nét chữ cũng chẳng giống của tôi chút nào.
Ai lại bày ra trò này chứ… mà ngẫm lại, cũng chỉ có một người thôi.
“Đương nhiên rồi.”
Cứ như thể đã quan sát từ đầu, Kuroyama-kun xuất hiện, chen vào đúng lúc.
Cậu ấy gãi đầu, thong thả bước về phía tôi và cô bạn kia.
“Ai vậy?”
“Kuroyama-kun, cậu giải thích đi chứ?”
Tôi và cô bạn kia đồng thanh chất vấn. Cậu ấy vẫn thản nhiên đáp:
“Chuyện đơn giản thôi mà. Tớ nghĩ hai người cùng cảnh ngộ cô độc giống nhau chắc sẽ hợp cạ, nên mới kéo hai cậu lại làm quen với nhau đó.”
““Hả?””