Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 48

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 113

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 44

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 111

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1716

Web novel - Chương 3: Mối bận tâm

Công việc của tổ Toán bắt đầu tăng lên từ hôm đó.

Nội dung chủ yếu vẫn chỉ là mang đề đến lớp, thành ra tôi càng nhận ra dự tính “môn Toán chẳng mấy khi dùng đề, chắc nhàn” của mình đã sai bét nhè. Khỉ thật! Trời ơi là trời! Đồ quỷ! Đồ ngu! Tôi gầm gừ trong bụng mọi lời chửi thề có thể nghĩ ra, rồi cũng thấy nhẹ nhõm phần nào.

Và cũng từ đó, mỗi khi có việc của tổ Toán, Adachi lại chủ động bắt chuyện với tôi.

Trong lớp, mỗi người vẫn tự tìm cách giết thời gian theo kiểu của mình, nhưng hễ hai đứa cùng đi trên đoạn đường giữa phòng giáo viên và lớp học, bạn ấy lại ríu rít đủ thứ chuyện, từ sở thích cá nhân đến những chuyện ở trường.

Ví dụ, có lần chúng tôi đã đối thoại như sau:

“Này Kuroyama-kun, sao cậu lại nhận làm tổ Toán thế?”

“Vì tớ tưởng việc nhẹ lương cao... à không, việc ít, nhàn hạ.”

“À... ban đầu đúng là chẳng có việc gì thật.”

“Tớ đang tính sớm ngày thương lượng với người trong tổ Ngữ văn để đổi vị trí đây.”

“Hả, không được đâu.”

“Tớ nghĩ dúi cho họ một nghìn yên chắc là được.”

“Cậu định hối lộ đấy à!?”

“Mà này Adachi, cho tớ mượn nghìn yên được không?”

“Tớ chẳng đời nào đầu tư vào chuyện vớ vẩn thế đâu. Với lại, thầy cô cũng không cho phép đâu nhé.”

“Vậy chắc mỗi thầy cô phải mất một vạn yên...”

“Chỉ để đổi lấy việc nhàn mà cậu định chi đậm đến thế cơ à.”

“Tiền của cậu mà, nên không sao hết, không sao hết.”

“Tớ nói trước là không cho vay đâu đấy nhé!?”

Một ngày khác, lại có đoạn hội thoại thế này:

“Sau giờ học cậu thường làm gì?”

“Đầu tiên là đứng đợi xe buýt ở trạm trước cổng trường...”

“Tớ không có ý định bám đuôi cậu đâu, nên khỏi cần tường thuật chi tiết đến thế.”

“Chắc là đọc light novel thôi.”

“Vậy à? Tớ ít đọc loại đó nên không rõ lắm. Có vui không?”

“Cũng bình thường. Chỉ là nó dễ đọc hơn tiểu thuyết truyền thống, không phải suy nghĩ nhiều.”

“Ồ, ra thế.”

“Thỉnh thoảng cũng có tác phẩm đọc xong khiến tớ nghĩ, 'Chà, có khi mình cũng viết được thế này ấy chứ.'”

“Ừm, cậu dừng lại ở đó được rồi đấy.”

Cứ như vậy, mỗi khi hai đứa ôm xấp đề Toán đi dọc hành lang, thường là Adachi khơi mào câu chuyện, còn tôi thì đáp lại. Tôi chưa bao giờ chủ động bắt chuyện trước.

Khi chỉ có hai đứa, Adachi tỏ ra hoạt bát hẳn, như thể trút được hết những bức bối dồn nén vì ngày thường chẳng mấy khi được nói chuyện với bạn bè cùng lớp.

Đối với tôi, đây chẳng phải là một tình huống hay ho gì.

Adachi hẳn muốn phá vỡ tình trạng không giao du với ai, còn tôi chỉ mong được sống những ngày tháng học đường theo đúng nhịp điệu của riêng mình.

Việc của tổ Toán hay chuyện phải phối hợp với Adachi thì đành chịu, nhưng tôi không muốn dính líu đến bạn ấy nhiều hơn mức cần thiết.

Tôi muốn mãi mãi là một nhân vật quần chúng trong mắt tất cả mọi người.

Tôi muốn tranh thủ từng chút thời gian rảnh để làm những điều mình thích một mình, sống như một cái bóng mờ nhạt, hạn chế tối đa việc bị người khác xen vào cuộc sống.

Cứ cái đà Adachi bắt chuyện thế này, sớm muộn gì ước vọng đó của tôi cũng sẽ tan thành mây khói.

Trước khi quá muộn, tôi phải nghĩ cách nào đó để Adachi không còn để tâm đến tôi nữa.

“Này, tớ hỏi một chuyện được không?”

“Hửm, chuyện gì thế?” Adachi vui vẻ đáp lại. Cái tật nói lắp của bạn ấy từ những lần đầu nói chuyện giờ gần như đã biến mất.

“Cậu không hòa hợp với các bạn nữ trong lớp à?”

“Ừm... nói là không hòa hợp thì cũng không hẳn. Chỉ là tớ rất ngại phải chủ động bắt chuyện với những người mình chưa từng nói chuyện bao giờ.” Adachi cúi mắt, dùng ngón trỏ gãi nhẹ lên má.

“Vậy tức là không phải các cậu ghét bỏ gì nhau. Nếu cậu chịu mở lời, tớ nghĩ họ vẫn sẽ nói chuyện lại thôi.”

Theo như tớ thấy, các nhóm bạn trong lớp giờ đã khá ổn định, nhưng về cơ bản thì chẳng có ai xấu tính cả.

Tớ nghĩ dù một người trước nay ít giao du bỗng dưng đến bắt chuyện, họ cũng sẽ không tỏ thái độ lạnh lùng hay xua đuổi đâu.

Tất nhiên, ban đầu có thể họ sẽ hơi dè dặt, thậm chí là cảnh giác một chút.

“Xin lỗi, tớ không làm được... Ngay cả việc tớ nói chuyện được với Kuroyama-kun bây giờ cũng là nhờ cậu chủ động bắt chuyện vì công việc của tổ Toán. Nghe có vẻ ngớ ngẩn, nhưng tớ thực sự rất sợ bị từ chối nếu mình là người mở lời trước.”

“Tớ không nghĩ sẽ có chuyện đó đâu.”

“Có lẽ là không, nhưng... giờ mà phải bắt chuyện thì vẫn đáng sợ lắm.”

“…Cậu vẫn muốn có bạn bè chứ?”

“Muốn chứ. Muốn lắm, nhưng nếu là lỗi của tớ vì không làm được thì cũng đành chịu thôi.” Adachi vừa nói, rồi lại tiếp lời.

“Với lại, bây giờ chỉ cần Kuroyama-kun chịu làm bạn nói chuyện với tớ là tớ thấy đủ rồi.”

Bạn ấy hướng về phía tôi một nụ cười – nụ cười mà tôi chưa từng thấy bạn ấy thể hiện trong lớp. Nếu đây là một cuốn tiểu thuyết, hẳn bạn ấy đủ tố chất để trở thành nữ chính, nhưng vớ phải một nhân vật quần chúng như tôi thì cũng chẳng làm nên chuyện gì. Hoàng tử ơi, mau đến cứu rỗi đi nào.

Đang nghĩ xem phải làm thế nào, bỗng một ý tưởng lóe lên trong đầu tôi.

“…Có một cách để cậu kết bạn được đấy.”

“Hả, cách gì vậy?”

“Cho tớ chút thời gian. Chậm nhất là trong tuần tới, tớ sẽ tìm cách giải quyết.”

“Ừm, tớ cũng không vội đâu.”