Muốn làm nhân vật quần chúng cùng dăm ba chuyện

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trò chơi chữa lành của tôi

(Đang ra)

Trò chơi chữa lành của tôi

Ngã hội tu không điều

Đồng chí cảnh sát , nếu tôi nói đây là một trò chơi thư giãn chữa lành, các anh tin không?

50 49

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

(Đang ra)

Giới tính nam, năng lực biến thân tuyệt sắc mỹ nữ

Bạch long thần

Vấn đề là, tại sao càng nhìn Hi Hi lại càng thấy giống cái tên đáng ghét Tống Từ kia vậy chứ?

70 179

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

(Đang ra)

Tái Sinh Thành Tên Bạn Thân Rác Rưởi

Sakura Matsuri

Rắc rối dường như luôn tìm đến anh.

39 78

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

39 165

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

(Đang ra)

Tôi rời tổ đội hạng A, cùng các học trò cũ tiến vào tầng sâu mê cung

右薙 光介

Một câu chuyện fantasy "livestream mạo hiểm" nơi nam chính rời đội chứ không bị trục xuất, và hướng tới một cái kết hạnh phúc—bắt đầu từ đây!

224 1722

Web novel - Chương 2: Tổ Toán

Nói hơi đường đột một chút, nhưng ở trường cấp ba này, mỗi lớp đều có các “cán sự” phụ trách từng môn như tổ Ngữ văn, tổ Toán, v.v.

Nói tóm lại, dưới sự chỉ đạo của giáo viên bộ môn, nhiệm vụ của họ là làm chân sai vặt cho thầy cô: chẳng hạn như đi lấy đề kiểm tra, hoặc giúp chuẩn bị dụng cụ thí nghiệm trong phòng thực hành trước giờ học.

Lúc bốc thăm phân công nhiệm vụ ngay sau khi nhập học, tôi nghĩ môn Toán chắc chẳng phải chuẩn bị gì nhiều nên đã chọn vị trí này.

Thực tế, thầy Yamagishi phụ trách môn Toán thuộc tuýp giáo viên chỉ dùng sách giáo khoa và tập bài tập được phát từ đầu năm, không in thêm đề riêng. Vì vậy, cho đến giờ tôi chưa bị giao việc gì, sống vô cùng nhàn nhã. Cảm ơn thầy nhiều.

Thế nhưng hôm nay lại khác. Sau tiết Toán vừa rồi, thầy Yamagishi gọi tôi lại, dặn rằng tiết tới sẽ phát đề photo, bảo tôi xuống phòng giáo viên lấy trước. Thầy đúng là đồ khốn.

Nếu trốn việc, chắc chắn tôi sẽ bị thầy khiển trách và trở thành tâm điểm chú ý theo hướng tiêu cực, nên đến giờ ra chơi trước tiết Toán, tôi đành phải đứng dậy.

Tổ Toán có quy định gồm một nam và một nữ, nên ngoài tôi ra còn một bạn nữ nữa cũng tự nguyện nhận việc này.

Lúc thầy dặn dò, bạn ấy lại đang nghỉ học nên chắc chưa biết có việc này.

Có lẽ tôi nên báo cho bạn ấy sớm hơn. Xin lỗi nhé.

Vừa thầm xin lỗi trong lòng, tôi bước tới chỗ bạn ấy và cất tiếng.

“Ờm, Adachi? Phải không nhỉ?”

“Ơ, à, v-vâng.”

Bạn ấy đáp lại, giọng hơi líu ríu. Lúc bầu cán sự, tôi nhớ trên bảng đen có ghi tên thành viên tổ Toán là Adachi Miyu, nên cứ gọi đại như vậy. May quá, đúng rồi. Còn về cách đọc tên thì tôi cũng chỉ đoán mò thôi. Nếu không phải là “Adachi” thì toi thật.

Adachi đang ngồi một mình lướt điện thoại. Đúng rồi, chính là cô bạn theo “chủ nghĩa một mình” đó. May mà bạn ấy không gục mặt ngủ; nếu phải gọi dậy thì chắc sẽ thành trò cười, thu hút ánh nhìn của cả lớp mất.

“Thầy Yamagishi nhờ tổ Toán chúng mình mang đề lên lớp đấy.”

“Hả? …À, tổ Toán nhỉ. Ừm.”

Tuy giọng bạn ấy hơi ngập ngừng nhưng xem ra cũng đã hiểu, liền cất điện thoại vào túi áo đồng phục.

“Thế, đi thôi.”

“Ư-ừm.”

Tôi đi ra khỏi lớp trước, Adachi bước theo sau.

Thầy Yamagishi là giáo viên Toán, trông khoảng ngoài ba mươi.

Thầy trông có vẻ nghiêm khắc nhưng dạy rất giỏi, chỉ cần chăm chú nghe giảng là kiến thức cứ thế thấm vào đầu—đó là ý kiến cá nhân của tôi.

Đến gần bàn thầy Yamagishi trong phòng giáo viên, tôi và Adachi đồng thanh chào:

“Em chào thầy ạ.”

“Ồ, hai em tới rồi à.” Thầy ngẩng lên, rồi chỉ vào chồng giấy xếp sẵn trên bàn làm việc.

“Đây là đề sẽ dùng trong tiết hôm nay, hai em mang lên lớp giúp thầy nhé.”

Nhìn sơ qua chắc cũng phải cỡ một trăm tờ. Ba tờ A4 kẹp lại thành một bộ; lớp tôi có ba mươi ba người, vậy là chín mươi chín bộ. Tính thêm vài bộ dự phòng nữa thì chắc chắn là hơn trăm tờ rồi.

“Vâng ạ, chúng em xin phép.”

Dù hơi nản lòng nhưng than vãn cũng chẳng ích gì (hơn nữa, tôi cũng không muốn gây chú ý).

Tôi luồn tay xuống dưới, ôm trọn cả xấp đề.

“Cậu lấy giúp tớ một phần phía trên nhé, cầm được bao nhiêu thì cầm.”

“Ơ, à, được rồi.” Nghe tôi nói, Adachi luồn hai tay vào khoảng giữa xấp giấy tôi đang ôm, nhấc lấy phần phía trên. Xong việc, cả hai chúng tôi lại chào thầy lần nữa.

“Chúng em xin phép thầy ạ.”

Adachi cũng lắp bắp: “A, d-dạ, em xin phép ạ.”

Thầy Yamagishi đáp: “Ừm, cảm ơn hai em nhé.”

Thế là hai đứa chúng tôi chia nhau ôm chồng đề rời khỏi phòng giáo viên.

Lúc đẩy cửa kéo, tôi lại phải đổi tay giữ xấp đề, phiền phức thật. Phòng giáo viên nên lắp cửa tự động cho thầy cô tiện ra vào chứ nhỉ.

Trên đường về lớp, tôi và Adachi đi song song, mỗi người đều phải dùng cả hai tay để ôm chồng đề.

“Này, tớ hỏi chút được không…?” Adachi bất ngờ lên tiếng.

“Hử, gì vậy?”

Tôi hoàn toàn không đoán ra mình sẽ bị hỏi gì.

“Cậu thích làm gì?” Không đời nào bạn ấy hỏi tôi câu đó. “Tên cậu là gì ấy nhỉ?” Câu này thì có khả năng, vì chúng tôi chưa chính thức giới thiệu với nhau. “Phiền cậu cầm thêm chút đề được không?” Nếu vậy tôi sẽ cầm giúp, nhưng trông bạn ấy không có vẻ gì là mệt cả, nên chắc cũng không phải.

Sau một hồi phỏng đoán, đáp án cuối cùng là gì đây? Adachi mở lời:

“Kuroyama-kun… có thích ở một mình không?”

Một câu hỏi hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tôi. Bị hỏi bất ngờ như vậy, có chút bối rối cũng là chuyện thường tình thôi nhỉ.

“Nếu phải nói thì tớ thích. Sao tự nhiên cậu hỏi vậy?”

“À, tại tớ thấy Kuroyama-kun lúc nào cũng ở một mình, mà trông cậu có vẻ rất thoải mái.”

“Thì dĩ nhiên rồi.” Tôi không hiểu ý của Adachi lắm. Tôi có làm gì mờ ám đâu mà phải không thoải mái chứ.

Hơn nữa, Adachi cũng thường xuyên ở một mình trong lớp, rốt cuộc bạn ấy đang nghĩ gì vậy nhỉ?

“Tớ thấy cậu cũng hay ngồi một mình mà, chẳng lẽ cậu không thích như vậy sao?”

“Hả!? K-không, tớ… tớ thấy ở cùng mọi người vui hơn…” Khuôn mặt Adachi đang nhìn thẳng bỗng cúi gằm xuống, giọng bạn ấy nhỏ dần, đến câu cuối thì tôi chẳng nghe rõ được gì nữa.

“Nếu vậy sao cậu lúc nào cũng ở một mình?”

“Ờ-ừm, cái đó… nói sao nhỉ…” Adachi bắt đầu kể lại câu chuyện của mình từ khi vào trường. Tóm lại là thế này:

Adachi rất ngại chủ động bắt chuyện với người khác.

Nếu được người khác bắt chuyện trước thì bạn ấy vẫn đáp lại bình thường. Hồi cấp hai bạn ấy cũng có bạn bè, nhưng vì một lý do nào đó lại chọn học trường cấp ba ở một tỉnh khác, nên không có bạn cũ nào học cùng.

Bạn ấy muốn thay đổi bản thân, cũng định sẽ chủ động bắt chuyện với mọi người, nhưng cứ chần chừ mãi không dám. Thời gian cứ thế trôi đi, đến cả những người bạn cùng lớp ban đầu có chào hỏi, giờ bạn ấy cũng ngại bắt chuyện lại. Kết quả là sau hơn một tháng nhập học, bạn ấy vẫn chưa kết bạn được với ai.

Việc học bài hay ngủ trong giờ giải lao không phải là sở thích của bạn ấy, mà chỉ vì bạn ấy không chịu nổi cảm giác khó chịu khi phải ngồi không chờ thời gian trôi qua.

Vừa nghe xong câu chuyện cũng là lúc chúng tôi về đến lớp, nên cuộc trò chuyện tạm dừng ở đó.

Chỉ có một điều khiến tôi hơi thắc mắc: Adachi thật sự có bạn bè cho đến tận hồi cấp hai sao…?