Đọc sách trong lớp đã trở thành thói quen của tôi.
Hơn một tháng kể từ khi tôi vào trường cấp ba. Cứ đến giờ nghỉ, các bạn cùng lớp lại tụ tập theo nhóm thân thiết của mình, rôm rả chuyện trò.
Từ nhạc đang nổi, game, đến các streamer trên những nền tảng video, chủ đề của họ nhiều vô kể. Tôi thực sự khâm phục, chẳng hiểu sao họ có thể nói mãi không hết chuyện.
Giữa khung cảnh ấy, tôi – Kuroyama Kosei – vẫn ngồi yên tại chỗ, cắm cúi đọc sách.
Nếu là một cô gái xinh xắn đọc sách với tư thế ngồi thẳng lưng duyên dáng thì hẳn sẽ là một cảnh tượng đẹp đẽ. Tiếc thay, trong trường hợp của tôi, ngoại hình chẳng mấy ưa nhìn, khí chất lại mờ nhạt đến độ chỉ cần ai đó gọi tên cũng đủ khiến tôi giật mình, lúc nào cũng còng lưng ôm khư khư cuốn sách. Có lẽ tôi nên bắt đầu lo lắng về bệnh cột sống sau này thì hơn.
Tôi hầu như chưa từng đi chơi với bạn bè cùng lớp.
Hồi mới nhập học, cậu bạn ngồi cạnh có bắt chuyện vài lần, tôi cũng chỉ gật đầu đáp lại cho có lệ. Nhưng vì tôi chẳng chủ động bắt chuyện với ai, nên dần dần mọi người cũng tự kết thành từng nhóm thân thiết, còn tôi thì chẳng còn ai bắt chuyện nữa. Giờ đây, sách là người bạn thân nhất của tôi.
Tôi thấy hài lòng với cuộc sống học đường như thế.
Từ nhỏ, tôi đã không giỏi hòa mình vào những cuộc tán gẫu với người khác.
Những trào lưu phổ biến chẳng thu hút tôi chút nào, nên tôi thường xuyên không bắt kịp câu chuyện của mọi người.
Nếu trường có môn học về các trào lưu thời thượng, chắc bài kiểm tra nào tôi cũng dính điểm liệt rồi phải đi học phụ đạo suốt. Tôi phải cảm ơn chương trình giáo dục hiện tại lắm.
Sống một cuộc đời mờ nhạt, không được ai chú ý, nói cách khác là kiểu “nhân vật quần chúng”, tôi nhận ra mình chẳng cần phải bận tâm đến người khác làm gì.
Vậy nên tôi cố gắng tránh những giao du không cần thiết và sống như vậy cho đến giờ. Đó là lý do tôi thấy mãn nguyện với cuộc sống hiện tại.
Nhân tiện, “mob” – hay chính xác hơn là “mob character” – vốn có nghĩa là “những nhân vật quần chúng còn lại”, nên nếu chỉ có một mình tôi thì không thể gọi là “mob” được. Nhưng kệ đi, tôi không quan tâm. Đã bảo là không quan tâm mà.
Hơn nữa, càng thuận lợi hơn khi trong lớp còn có một cậu bạn trông y hệt nhân vật chính.
Khoảng giữa lớp, có một nhóm năm cậu con trai đang tụm lại cười nói, và trung tâm của nhóm đó là một chàng trai nổi bật hẳn lên.
Cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, trông hệt một idol nam.
Nghe nói cậu ta giỏi thể thao, lại còn tham gia câu lạc bộ bóng đá, nên nghiễm nhiên trở thành tâm điểm của lớp.
Nếu phải chọn một người Nhật Bản để vào vai hoàng tử cưỡi bạch mã, thì chắc chắn đó sẽ là cậu ta. Vì ấn tượng đó, tôi đã (thầm) đặt cho cậu ta biệt danh là “Hoàng tử”. Tên thật của cậu ta thì tôi không biết.
Khoảng một tuần sau khi nhập học, tôi đã nghe loáng thoáng tin đồn Hoàng tử được một bạn nữ tỏ tình.
Một người như cậu ta mà có bạn gái thì cũng chẳng có gì lạ, nhưng theo lời bạn bè thì hình như cậu ta vẫn chưa có.
Vì là “Hoàng tử” mà, nên biết đâu thay vì bạn gái, cậu ta đã có hôn thê do hôn nhân chính trị sắp đặt cũng nên. Rồi một ngày nào đó, cậu ta nhận ra “tình yêu đích thực” của đời mình (cười) và hủy bỏ hôn ước chẳng hạn. Đến lúc đó, nhớ cho tôi hóng chuyện với nhé, chắc sẽ thú vị lắm đây.
Đối với tôi, việc có một nhân vật kiểu nhân vật chính ở gần là một điều may mắn.
Bởi vì hầu hết mọi ánh mắt sẽ đổ dồn về phía cậu ta. Mà giữa một người bẩm sinh đã được trời phú cho vài ba món quà lớn gói trong những hộp quà sang trọng, với một kẻ như tôi – kẻ dường như chỉ nhận được những mảnh vụn bị cắt xén còn sót lại – thì gần như chẳng có điểm chung nào.
Vậy nên nhờ có cậu ta, tôi càng có thể sống đúng với vai trò nhân vật quần chúng của mình. Mà nghĩ lại thì, có khi tôi còn chẳng nhận được mảnh vụn nào ấy chứ?
Dù sao thì, nhờ “hiệu ứng Hoàng tử” mà tôi đang tận hưởng những ngày tháng yên bình. Nhưng rồi tôi chợt để ý đến một cô bạn khác, người cũng không thuộc về nhóm nào và luôn ngồi một mình trong lớp, giống hệt tôi.
Cô ấy bày sách bài tập và vở ra bàn rồi miệt mài học.
Có lẽ cô ấy đang ôn lại bài của tiết học trước, hoặc chuẩn bị cho tiết học tiếp theo.
Hoặc cũng có thể cô ấy quên làm bài tập về nhà nên đang tranh thủ mười phút giải lao này để cắm đầu cắm cổ làm cho kịp.
Nếu vậy thì tinh thần đó thật đáng nể. Vừa phải chấp nhận rủi ro không hoàn thành kịp, vừa phải hy sinh mười phút giải lao quý giá để có thể học liền mạch ngay sau đó, quả thực tôi không thể nào bắt chước được.
Giả sử tôi mà quên làm bài tập, chắc tôi sẽ hiên ngang nói “Em quên mất rồi” rồi chọn cách ra hành lang đứng chịu phạt. Rồi sau đó sẽ lên mạng xã hội, thêm mắm dặm muối vào chuyện mình bị phạt, kích động dư luận để “ném đá” trường cho sập tiệm luôn. Mà thực ra, ở trường này tôi chưa từng nghe nói đến hình phạt đứng ngoài hành lang bao giờ.
Cô ấy ngồi ở dãy bàn ngay phía trước tôi, nên mỗi khi đọc sách, bóng dáng cô ấy luôn thấp thoáng trong tầm mắt tôi.
Tôi chưa từng thấy cô ấy nói chuyện với bạn nữ nào khác, lúc nào cũng chỉ thấy cô ấy học bài, lướt điện thoại hoặc gục mặt xuống bàn ngủ.
Có lần, cô ấy đang ngủ gật thì chuông vào lớp reo. Vậy mà cô ấy bật dậy ngay lập tức như diễn viên trên sân khấu, lấy sách vở ra chuẩn bị sẵn sàng. Chắc hẳn khả năng tỉnh ngủ của cô ấy cực kỳ tốt.
Dù sao tôi đoán cô ấy cũng thích ở một mình giống tôi.
Nếu vậy, chắc cô ấy cũng không muốn bị ai làm phiền, kể cả tôi.
Thế nên, chúng tôi cứ ngầm tôn trọng không gian riêng của nhau, mỗi người một góc, lặng lẽ tận hưởng sự yên tĩnh của riêng mình.
Tôi quay sự chú ý trở lại cuốn sách đang đọc dở trên tay và tiếp tục lật sang trang mới.