Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

(Tạm ngưng)

Cục Cưng Chính Phái Giật Mình Tỉnh Giấc, Phản Diện Lại Là Chính Tôi

Xúc Tu san - 触手桑

Tóm lại, làm tròn số chính là trở thành một linh vật cao cấp hai mang được người người yêu mến!

173 267

Nguyền Kiếm Cơ

(Đang ra)

Nguyền Kiếm Cơ

Luo Jiang Shen, Carrot Sauce

Một học sinh cao trung tên là Lily, trong thân xác tuyệt mỹ, cao ráo của một người Tiền bối, đã đến với một thế giới Heian song song đầy hắc ám và bí ẩn. Thiếu nữ đơn độc tự mình trải nghiệm Bách Quỷ

1524 13550

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

(Hoàn thành)

Tận thế, anh làm gì vậy? Ta gặp lại nhau, một lần nữa được không?

Kareno Akira

Điều gì đang chờ đợi anh, bốn cô gái, và Regul Aire ở phía trước?

67 22

Kyoukai Senjou no Horizon

(Đang ra)

Kyoukai Senjou no Horizon

Kawakami Minoru

Việc tái tạo lịch sử diễn ra suôn sẻ cho đến năm 1413 sau Công nguyên, khi một cuộc chiến nổ ra ở Thần Quốc. Điều này khiến Thần Quốc Hài Hòa đổ bộ xuống thế giới ban đầu.

830 300

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

(Đang ra)

Thanh trường kiếm cùn và một gã dân làng thất tình

Vị Diện Táo - 位面苹果

Anh chỉ là một phàm nhân thuần túy, tên gọi Brey.

231 1075

Chuuko demo Koi ga Shitai!

(Hoàn thành)

Chuuko demo Koi ga Shitai!

Noritake Nao

Aramiya Seiichi là một nam sinh trung học bình thường… và tự nhận mình là một Otaku đam mê Eroge, cậu đã từ bỏ niềm tin vào con gái ở thế giới 3D vì một sự cố. Một ngày nọ, sau khi cậu đã mua một mớ v

55 269

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 10 : Sinh tồn trên đảo hoang (10)

Thể chất của Bear quả thật rất tốt. Dù trôi dạt trên biển lâu như vậy, vừa kiệt sức vừa sắp mất nước, nhưng chỉ cần có đủ đồ ăn, nước ngọt và một nơi nghỉ ngơi tốt, hắn đã hoàn toàn hồi phục chỉ sau chưa đến hai ngày.

Tuy nhiên Trương Hằng lại không vội lên đường. Diện tích của hòn đảo này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, đi hết một vòng quanh bờ biển phải mất khoảng tám ngày. Mà khi tiến vào rừng nguyên sinh thì tốc độ sẽ càng chậm lại. Nhưng từ nơi ở đi đến trung tâm đảo thì chắc khoảng ba ngày là tới.

Nếu không có gì thay đổi thì thời gian lưu lại đảo của Bear là mười chín ngày, nghĩa là họ vẫn còn dư dả thời gian để chuẩn bị.

Sau hai ngày tiếp xúc, Trương Hằng cũng đã hiểu sơ qua về năng lực của người bạn đồng hành mới này.

Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã của Bear quả nhiên khác biệt hoàn toàn với Ed và cậu trai mặc quần short. Hắn nghiêng về mảng săn bắt và tự cứu bản thân, đúng thứ mà một chuyến thám hiểm vào rừng sâu đang cần nhất.

Hiện tại Trương Hằng có thể chế tạo phần lớn công cụ cơ bản, biết tìm nơi trú ẩn và nguồn nước, những kỹ năng sinh tồn nền tảng.

Thế nhưng, từ việc vườn rau chỉ có vài giống rau đơn điệu, đến khu chuồng nuôi chỉ có đúng một mình Chuột Mickey làm cư dân, có thể thấy cậu vẫn chưa thực sự hiểu rõ thiên nhiên nơi đây.

Đặc biệt là khả năng nhận diện sinh vật, đó vẫn là điểm yếu cố hữu của Trương Hằng, hay nói đúng hơn là của phần lớn người hiện đại sống ở đô thị.

Trên thực tế, trong rừng còn có rất nhiều loài thực vật khác. Nhưng Trương Hằng không biết cái nào ăn được, phần nào ăn được, sợ ăn nhầm lại ngộ độc nên chỉ dám thu hoạch mấy thứ quen mặt như khoai tây và hành tây.

Động vật cũng thế. Cậu vẫn luôn chê bai Chuột Mickey xấu xí, nào ngờ nó lại là quốc điểu đã tuyệt chủng của Mauritius.

Giờ thì người bạn thám hiểm mới được cứu lên này rốt cuộc có thể bù đắp mảnh ghép còn thiếu ấy cho cậu.

Thấy vẫn còn dư thời gian, Trương Hằng dứt khoát cùng Bear làm một chuyến khám phá vòng quanh bên ngoài khu rừng.

Bear dạy cậu cách nhận biết và thu thập đủ loại tài nguyên trong rừng.

Nghe xong Trương Hằng không khỏi cảm thán, hóa ra suốt một năm qua mình đã sống phí phạm đến vậy. Rõ ràng đang ngồi trên cả một kho báu, mà lại chẳng biết cách khai thác.

Thế nhưng càng nghe càng thấy có gì đó sai sai… Bởi vì tất cả sinh vật lọt vào tầm mắt Bear cuối cùng đều bị hắn đánh giá bằng một câu:

"Chặt đầu ra là ăn được."

“……”

Sáng ngày thứ mười, hai người quay về căn nhà ngói. Trương Hằng cảm thấy chuyến đi ngắn này vô cùng bổ ích, dù trung tâm đảo có chẳng có gì đi nữa thì mười ngày vừa rồi cũng đáng giá.

Hơn nữa, Bear còn là một người vừa biết lắng nghe, vừa giỏi trò chuyện.

Hai người nghỉ ngơi một ngày ở căn nhà ngói. Trương Hằng đem các loại hạt giống thu thập được trong chuyến đi trồng xuống vườn rau, ai ngờ trong lúc này lại nhận được một tin nhắn.

【Thu thập thành công hơn mười loại rau củ. Kỹ năng sinh tồn nơi hoang dã tăng từ lv1 lên lv2. Điểm trò chơi +5. Có thể mở bảng nhân vật để xem chi tiết……】

Đến giờ Trương Hằng vẫn chưa rõ mấy điểm trò chơi kia dùng để làm gì. Tính cả những lần trước thì cậu đã tích lũy được 16 điểm, hiển thị rõ ràng trong bảng nhân vật.

Theo cậu đoán thì thứ này có phần giống hệ thống thành tựu, đạt được khi hoàn thành điều kiện nhất định. Như mười một điểm trước đó là từ nhóm thành tựu nhóm lửa, xây nhà và săn bắt.

Tuy vậy Trương Hằng cũng không quá bận tâm. Cậu vốn là kiểu người chơi tùy duyên, chỉ cần qua màn là được, chẳng theo kiểu hardcore phải cày sạch toàn bộ thành tích. Chẳng qua lần này chơi game một mình quá lâu, muốn không đạt thành tựu cũng khó.

Ngoài ra, cậu còn phát hiện phần đánh giá nhân vật dường như cũng có thay đổi.

【Đánh giá: Người chơi này bình thường, không có gì nổi bật, tuy sở hữu một số kỹ năng bắn cung và sinh tồn nơi hoang dã, nhưng dự đoán không thể trụ qua vòng chơi thứ năm.】

Trương Hằng hơi thắc mắc. Cậu thấy trình bắn cung của mình cũng tạm ổn rồi, lại thêm cả kiến thức sinh tồn. Vậy mà vẫn không qua nổi vòng năm? Thế thì các người chơi khác rốt cuộc trình độ thế nào?

Suy nghĩ này chỉ lướt qua trong đầu, Trương Hằng nhanh chóng gạt bỏ để tập trung vào chuyện trước mắt.

Sau một đêm nghỉ ngơi, cả hai người đều đã hồi phục thể lực, trạng thái cơ thể đạt đến đỉnh cao.

Cuối cùng thì cũng đến phần chính của hành trình.

Trương Hằng đeo cung dài và ống tên lên lưng, chia phần lương khô và nước uống đã chuẩn bị sẵn từ đêm qua thành hai túi, mỗi người một phần. Nếu dùng tiết kiệm thì đủ để họ sống sót trong rừng suốt một tuần.

Hơn nữa, có Bear cái máy săn mồi sống đi cùng, chuyện tiếp tế gần như không cần lo.

Trương Hằng lấy thêm hai cây thương đã làm từ trước để dùng làm vũ khí cận chiến, nhưng Bear chỉ lắc đầu, rồi rút con dao nhỏ ở thắt lưng ra.

“Tôi có cái này là đủ rồi.”

Trương Hằng không khỏi ghen tị. Thấy con dao ấy, cậu lại nhớ tới người bạn dao đa năng Thụy Sĩ khi còn trên thiên đường… Kể từ lúc trôi dạt đến hoang đảo, cậu chưa từng gặp lại một món đồ kim loại nào. Hồi còn ở với Ed, cậu từng phải dùng vỏ sò cưa cây. Hai cây thương hiện tại cũng chỉ là gỗ được đốt cháy và mài nhọn phần đầu.

Tuy hiệu quả cũng tạm được, nhưng so với trang bị xịn thì vẫn một trời một vực.

Huống chi con dao kia nhìn cực kỳ tinh xảo, còn khắc tên Bear lên đó.

“Nếu cậu thích, sau khi chúng ta rời khỏi đây an toàn, con dao này sẽ là của cậu. Ngoài ra, cậu có thể tới nhà tôi chơi, tôi sẽ giới thiệu vợ và con trai cho cậu làm quen.”

Dù biết ngày đó có lẽ sẽ không bao giờ đến, Trương Hằng vẫn lễ phép gửi lời cảm ơn.

Sau khi chuẩn bị xong, hai người chính thức tiến vào khu rừng nguyên sinh.

Ngay trong đêm đầu tiên, Trương Hằng đã nhận ra việc có Bear đi cùng là may mắn cỡ nào.

Dù đã chuẩn bị kỹ lưỡng, cậu vẫn đánh giá thấp sự nguy hiểm nơi đây.

Một người thì không thể cảnh giác suốt 24 tiếng mỗi ngày, nhất là vào ban đêm, khi rừng rậm chẳng hề yên tĩnh. Trong bóng tối, luôn có thứ gì đó xào xạc sau những bụi cây.

Nửa đầu đêm Trương Hằng vẫn cố giữ tỉnh táo, cứ hễ có động tĩnh là lập tức siết chặt cây thương. Nhưng sau đó cậu hiểu cách này không ổn. Không ngủ suốt đêm sẽ khiến tinh thần suy sụp, phản ứng chậm chạp vào ngày hôm sau.

Vậy là Trương Hằng buộc bản thân phải nhắm mắt lại.

Cuối cùng cũng lơ mơ bước vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê thì bỗng cảm thấy có thứ gì đó đang cọ cọ vào bụng.

Nhưng đúng lúc đó là thời điểm buồn ngủ nhất trong ngày của cậu. Trương Hằng không thể lập tức bật dậy, mãi đến khi có gì đó quấn lấy người và càng lúc càng siết chặt, khiến cậu bắt đầu khó thở, cậu mới mở mắt ra và thấy thứ đang cuộn quanh cơ thể mình.

Đó là một con trăn khổng lồ, dài ít nhất ba mét. Cơ thể nó to hơn cả cánh tay Trương Hằng, bụng trắng toát, lưng phủ đầy vằn nâu như mây cuộn.

Trương Hằng cố gắng giãy ra khỏi vòng siết của nó, nhưng phát hiện tay mình không thể nhúc nhích. Con vật càng siết càng mạnh, khiến cậu có cảm giác xương cốt sắp bị nghiền nát.

May mà tiếng giãy dụa đã đánh thức Bear đang nằm cạnh.

“Trăn đá Miến Điện, một phân loài của trăn Ấn Độ, là một trong sáu loài rắn lớn nhất thế giới. Rất phổ biến trong rừng mưa nhiệt đới. Chúng cực khỏe và gần như không có thiên địch, nhưng không phải là không có điểm yếu.”

Bear đặt một tay lên phần đuôi con trăn, không biết bấm vào đâu, khiến cơ thể nó từ từ mềm nhũn ra một cách thần kỳ.

“Lỗ hậu, điểm yếu điển hình của trăn. Tấn công vào vị trí đó sẽ giúp cậu có cơ hội sống sót.”

Đợi Trương Hằng vùng ra được, Bear vừa giải thích vừa cắm con dao nhỏ vào đầu con trăn đá Miến Điện.

“Vận may không tệ, sáng mai chúng ta có bữa sáng rồi.”