Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 11 : Sinh tồn trên đảo hoang (11)

Trương Hằng tỉnh dậy, liền thấy Bear đang nướng con trăn suýt nuốt chửng mình tối hôm qua.

"Trương, cậu dậy rồi à, vừa kịp ăn sáng đấy." Nhà thám hiểm dùng nhành cây nhỏ gẩy đống củi, điều chỉnh ngọn lửa, sau đó chỉ vào đống máu me bên cạnh, "Da trăn đấy, tôi vừa mới lột xong, làm sạch rồi có thể dùng làm túi nước, kín hơn thùng gỗ nhiều, hoặc làm một chiếc áo chống nóng, trời oi bức sẽ rất hữu dụng."

"Chuyện tối qua, cảm ơn cậu." Trương Hằng ngồi dậy, cảm kích nói với Bear. Cậu vẫn còn nhìn thấy vết siết đỏ lằn rõ trên cánh tay.

"À, không có gì. Ở biển cậu cũng cứu tôi rồi mà. Muốn sống sót ngoài hoang dã thì phải biết giúp nhau một tay chứ." Bear đưa cho cậu một miếng thịt trăn nướng xiên bằng cành cây.

Trương Hằng ban đầu định từ chối, nhưng nghĩ lại thì đây có lẽ là cơ hội duy nhất trong đời được ăn thịt trăn mà không phải ngồi tù, thế là cậu nhận lấy.

Cắn thử một miếng, vị không tệ chút nào, mùi tanh rất nhẹ, hơi giống thịt gà nhưng dai hơn nhiều. Nghĩ tới chuyện tối qua chính thứ này suýt tiễn mình đi chầu trời, Trương Hằng lập tức ăn thêm hai miếng nữa cho bõ ghét.

Ăn sáng xong, hai người tiếp tục lên đường.

Bear vẫn đóng vai trò một hướng đạo sinh mẫu mực, vừa mở đường bằng con dao nhỏ trong tay, vừa giới thiệu cho Trương Hằng đủ loại sinh vật gặp trên đường đi.

"Con trăn hôm qua không phải là kẻ săn mồi duy nhất trong cánh rừng này đâu. Khi ăn, chúng thường bắt đầu nuốt từ đầu con mồi. Tầm nhìn của chúng khá kém, đôi khi còn nuốt cả con vật to quá cỡ rồi bị nổ bụng mà chết. Nhưng khả năng tiêu hóa của chúng thì cực kỳ đáng gờm, có thể tiêu cả thịt lẫn xương. Tuy nhiên, mấy bộ xương mà chúng ta gặp hôm trước trông vẫn còn khá nguyên vẹn, chắc chắn không phải chết dưới tay nó."

Trương Hằng âm thầm ghi nhớ những kiến thức này. Rất nhiều thứ tưởng chừng vô dụng, nhưng đến lúc cần lại có thể cứu mạng.

Ví như cách cậu từng lọc muối từ nước biển để nấu ăn. Không phải do Ed hay quần đùi ca ca dạy, mà là từ một video tình cờ xem được trên web. Nhờ đó, cậu dùng phương pháp đun kết tinh và lọc nhiều lần để làm ra được muối ăn tinh khiết, khiến đồ ăn trở nên ngon lành hơn.

Hồi còn tiểu học, Trương Hằng từng theo ông ngoại đến Tây Song Bản Nạp. Ấn tượng về rừng rậm nhân tạo nơi đó vẫn còn in sâu trong đầu. Nhưng khu rừng ấy chỉ mở một phần nhỏ cho du khách, còn khu rừng nhiệt đới nguyên sinh trước mắt mới thật sự khiến cậu choáng ngợp.

Theo lời Bear, hệ sinh vật nơi đây vô cùng phong phú.

Có lần Trương Hằng nhìn thấy một con ếch nhỏ bụng gần như trong suốt, dài chỉ 1–2 cm, có thể nhìn rõ cả tim, gan, ruột qua lớp da mỏng.

"Ếch thủy tinh đấy, thường sống ở rừng mưa nhiệt đới Trung và Nam Mỹ. Thế giới hiện đã biết đến 134 loài, mà hơn 60 loài đang có nguy cơ tuyệt chủng." Bear vừa nói vừa nhẹ nhàng đặt lại sinh vật nhỏ lên lá cây.

"Vậy còn cái này?" Trương Hằng chỉ vào một u cục như khối u mọc trên thân cây si, từ đó mọc ra mấy nhánh cây mới.

"À, đó là dương xỉ sừng hươu, thuộc họ dương xỉ biểu sinh. Khi còn non thì có màu xanh lục, về sau chuyển thành nâu nhạt. Loại cây này thường bám trên thân hoặc cành cây khác để sinh trưởng, khá phổ biến ở rừng nhiệt đới."

Ngoài ra, họ còn gặp mèo bay thứ sinh vật không phải mèo cũng chẳng phải khỉ, có màng da như cánh dơi kết nối từ cổ đến chân và đuôi, giúp nó lượn trên không trung. Trông rất điệu nghệ.

Cả nhện nhảy Basilia của Ghibelline loài nhện ăn chay duy nhất trên thế giới, sống bằng lá non, cái tên khiến Trương Hằng phải xác nhận ba lần mới dám tin.

Và cả chim thiên đường, còn gọi là chim cực lạc. Tiếng kêu như tiếng súng, lần đầu nghe suýt khiến Trương Hằng nhảy dựng. Nhưng vẻ ngoài thì cực kỳ xinh đẹp, đặc biệt là đôi cánh đuôi óng ánh chuyển màu.

Bear cũng không giấu nổi cảm thán. "Đây đúng là thiên đường sinh học, tôi chưa bao giờ thấy nhiều loài động thực vật nhiệt đới từ đủ vùng khác nhau tụ họp lại như thế này. Thật kỳ diệu. Nếu các nhà sinh vật học biết được, chắc chắn họ sẽ yêu nơi này đến phát cuồng."

Đúng lúc ấy, Trương Hằng cảm thấy chân mình đá phải thứ gì đó. Cậu cúi xuống nhặt lên thì thấy đó là một chiếc răng động vật, bên dưới còn có lỗ tròn như được khoan.

"Thứ này giống như đồ thủ công hơn là tự nhiên tạo thành. Những lỗ tự nhiên hiếm khi đều đặn thế này." Bear xem kỹ rồi nói tiếp. "Tôi biết có vài bộ lạc bản địa thường đeo răng thú săn được lên cổ để thể hiện sức mạnh. Con vật càng nguy hiểm thì họ càng được coi trọng, dễ tìm được bạn đời hơn. Tôi có một người bạn từng liều mình săn sư tử để cưới được cô gái đẹp nhất làng. Nhưng tiếc là không trở về nữa."

Thật ra dân số thấp ở nước ngoài có lý do cả. Trương Hằng không bình luận gì về sự sáng suốt của hành động đó, cậu chỉ quan tâm đến một điều khác. "Nói vậy, trên đảo này có người bản địa sinh sống à? Không phải là tộc ăn thịt người chứ?"

Bear lắc đầu. "Khó có khả năng lắm. Đảo này không lớn, mà cậu đã sống hơn một năm ở đây rồi. Nếu có người khác thì cậu không thể không gặp họ được. Với lại món đồ kia trông cũng cũ kỹ lắm rồi."

"Vậy là từng có người ở đây thật?" Trương Hằng cảm thấy lạnh sống lưng. Nếu những người đó còn sống, không chừng ngày đầu lên đảo, cậu và Ed đã bị nấu súp rồi.

"Ừ, đi tiếp thử xem."

Bear cũng hứng thú. Là một nhà thám hiểm, anh luôn bị hấp dẫn bởi những nền văn minh đã mất. Dường như anh quên mất mục tiêu ban đầu là tìm cách rời khỏi hòn đảo, hai người tiếp tục tiến về trung tâm.

Tính đến hiện tại, họ đã đi được nửa chặng đường. Và càng vào sâu, dấu vết con người để lại càng nhiều.

Bear nhìn những túp lều mục nát chẳng còn nguyên hình, những công cụ đá phủ đầy rêu xanh mà khẳng định nơi đây từng có một bộ lạc sinh sống từ xa xưa.

Nhưng họ đã trải qua chuyện gì, vì sao giờ chẳng còn ai? Nhà thám hiểm càng lúc càng tò mò.