Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 41

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2143

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 26

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 12 : Sinh tồn trên đảo hoang (12)

Trương Hằng thật ra không quá ngạc nhiên, chủ yếu là vì cậu biết đây chỉ là một trò chơi. Về lý thuyết thì cho dù có thấy Gấu Pooh trong rừng sâu cậu cũng chẳng lấy gì làm lạ.

Nhưng đến lúc này, Trương Hằng cũng phải thừa nhận, tất cả những gì đang diễn ra xung quanh mình đều vô cùng chân thật. Nếu không phải vì quãng thời gian thừa ra 24 giờ khiến tổng thời gian trong game gặp vấn đề, có lẽ cậu cũng chẳng tìm được lỗi nào đáng kể.

Ngoài những ngôi nhà và công cụ đá kia, hai người còn phát hiện ra một hồ nước nhỏ gần đó, rộng khoảng một hecta. Bear cúi xuống vốc nước nếm thử rồi nóiNước này uống được, đây là hồ nước ngọt. Không trách sao họ lại chọn xây làng ở gần đây.

Nhưng ánh mắt của Trương Hằng lại bị thứ gì đó lộ ra khỏi lớp bùn bên bờ hồ thu hút.

Bộ lạc này... họ đã biết luyện kim rồi sao?

Trương Hằng rút vật đó ra khỏi bùn, hóa ra là một mảnh sắt đã hoen gỉ nặng nề, dường như từng được gắn vào một đoạn gỗ, nhưng đoạn gỗ ấy giờ mục nát gần như chẳng còn hình dạng gì.

Trương Hằng xoay xoay mảnh sắt trong tay, không tài nào đoán ra nó dùng để làm gì.

Bear cũng chẳng phải vạn năng, anh ta cũng không rõ thứ này để làm gì, chỉ suy đoán.Xét theo trình độ chế tác, người của bộ lạc này chắc vẫn đang ở thời kỳ đồ đá. Vậy nên mảnh sắt này rất có thể không phải là của họ.

Trời đã nhá nhem tối, hai người không tiếp tục tiến lên nữa mà chọn một chỗ gần đó nhóm lửa nấu ăn.

Càng tới gần điểm cuối của hành trình, tâm trạng của Trương Hằng lại càng trở nên phức tạp.

Suốt hơn một năm qua, chính suy nghĩ “phải đến trung tâm đảo xem thử” đã giúp cậu kiên trì luyện bắn cung, rèn luyện thể lực mỗi ngày, đến mức gần như trở thành phản xạ của cơ thể. Nhưng nói thật, cậu cũng chẳng quá quan tâm đến việc trung tâm đảo có gì.

Ở điểm này, đôi lúc Trương Hằng lại thấy ghen tị với những người như Ed hay Bear. Họ có thể tự an ủi rằng có lẽ ngày mai sẽ có thuyền ghé qua, hoặc có thể trung tâm đảo sẽ có gì đó giúp họ về nhà. Nhưng với tư cách là một “người chơi”, Trương Hằng hiểu rất rõ một điều, thời gian chưa hết thì cậu chẳng thể rời khỏi đây.

Nghĩ đến việc ngày mai sẽ hé lộ bí mật mà cậu đã mong ngóng cả năm trời, trong lòng Trương Hằng vừa háo hức, vừa hồi hộp. Nhưng cảm xúc nhiều nhất lại là một nỗi mơ hồ khó diễn tả.

Xong chuyện này rồi... cậu sẽ dựa vào gì để sống tiếp đây?

Dù sao thì, thời gian đã trôi qua được năm phần, chỉ còn hơn trăm ngày nữa. Dù không tìm được mục tiêu mới, chỉ cần cắn răng thì chắc cũng vượt qua được.

Sáng ngày thứ ba, Trương Hằng dậy rất sớm, nhưng khi mở mắt ra thì thấy Bear còn dậy sớm hơn.

"Chào buổi sáng, Trương". Nhà thám hiểm vui vẻ chào cậu.

"Tôi vừa đi quanh hồ thêm một vòng, đoán xem tôi phát hiện ra gì?"

"Ờ... bữa sáng mới?"

"Ờ thì đúng là tôi có bắt được một con cá trê để đổi vị thật, nhưng ngoài chuyện đó, tôi còn tìm thấy thứ khác."

Bear thả hai viên bi nhỏ đầy rỉ sét vào lòng bàn tay Trương Hằng.

"Gì đây? Bi sắt à?"

"Là đạn chì. Bear trả lời."

Đạn đặc ấy à? Thế làm sao bắn được? Trương Hằng ngạc nhiên. Cậu không phải người mê vũ khí, nhưng cũng biết chút kiến thức cơ bản. Vũ khí hiện đại dựa vào thuốc súng trong viên đạn để tạo lực bắn, không có thuốc súng thì chẳng bắn được gì.

"Cậu còn nhớ thứ mà cậu tìm thấy bên bờ hồ chứ? Giờ tôi biết nó là gì rồi."

Bear hớn hở. "Là súng hỏa mai. Thế kỷ 15, 16 ở châu Âu người ta dùng loại súng này rất phổ biến. Đạn và thuốc súng được nạp riêng, dùng dây cháy châm lửa… Thời đó đúng lúc buôn bán nô lệ đen phát triển rầm rộ, những bộ lạc bản địa ở đây rất có thể đã bị các đội săn nô lệ tấn công và bắt đem bán cho các chủ đồn điền."

Suy đoán này khá hợp lý, phù hợp với những gì họ thấy. Trương Hằng cũng chuẩn bị chấp nhận cách lý giải này, cho đến khi hai người đến được trung tâm đảo, nơi có một kiến trúc giống như tế đàn, và một đống xương trắng chất cao như núi. Trương Hằng hỏi Bear bên cạnh.

"Thế kỷ 15, 16 đội săn nô lệ châu Âu các người tàn bạo đến mức này sao?"

"Đây không phải là việc của đội săn nô lệ". Bear nói sau khi im lặng một lúc.

"Đó là thời kỳ đẫm máu và tăm tối. Theo tôi được biết, thương nhân buôn nô lệ quả thật có giết những người dám phản kháng, nhằm đe dọa kẻ khác. Họ cũng thường giết người quá già, quá trẻ vì không tiện vận chuyển."

Bear bước đến gần tế đàn, nhặt lên một chiếc hộp sọ"Nhưng chuyện này... không giống phong cách của họ."

"Nếu không phải đội săn nô lệ tàn sát dân đảo... thì ai làm? Chẳng lẽ là chính họ?" Một câu nói vô tình của Trương Hằng khiến cả hai người đều sững lại.

Phong cách kiến trúc của tế đàn này, nếu nhìn kỹ, cũng rất giống với các di tích mà họ thấy bên hồ.

"Vậy là, đội săn nô lệ đổ bộ lên đảo, người bản địa thấy không thể chống đỡ được, bèn chạy lên tế đàn và... tự sát tập thể? Nghe cũng khó chấp nhận đấy."

Bear bước vào giữa tế đàn, quỳ xuống phủi bụi trên tấm đá."Ở đây còn có một hình vẽ. Là một biểu tượng, vẽ một sinh vật nửa người nửa rắn. Có vẻ là thần linh mà dân đảo thờ phụng."

Trương Hằng có chút thất vọng. Dù cậu không thực sự quan tâm trung tâm đảo có gì, nhưng việc cả năm trời khổ luyện, vượt qua hiểm nguy, thậm chí suýt bị trăn khổng lồ nuốt sống, mà cuối cùng chỉ tìm được đống xương trắng và một cái tế đàn... đúng là hụt hẫng.

Nhưng thấy Bear có vẻ rất hứng thú với đống di tích kia, Trương Hằng cũng không giục giã.

Thức ăn và nước uống của hai người còn rất dồi dào. Những thứ mang theo mới dùng chưa hết một nửa, dọc đường Bear còn săn được không ít “đặc sản rừng”, tuy phần lớn trông kỳ quái khó nuốt, nhưng vị thì lại không tệ.

Trương Hằng đang tính nếu vậy thì chi bằng băng qua khu rừng này, đi thẳng về phía bên kia hòn đảo rồi men theo bờ biển quay lại nơi ở.

Thế nhưng đúng lúc đó, một cái bóng đen bất ngờ lao ra từ phía sau tế đàn, chồm lên người nhà thám hiểm.

Trương Hằng giật nảy mình. Lần này không cần Bear giới thiệu, cậu cũng nhận ra con vật đó là gì.

Báo đốm châu Mỹ. Vua của rừng nhiệt đới, thân hình và vẻ ngoài rất giống hổ, sở hữu hàm răng sắc nhọn và móng vuốt chết chóc, có thể dễ dàng săn cá sấu caiman. Là kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn.

Bear phản ứng cũng cực kỳ nhanh nhạy. Anh lăn người tránh được cú vồ tử thần của con thú, rồi rút dao bên hông ra.

Trương Hằng cũng nhanh chóng gỡ cung tên sau lưng xuống, nhưng chưa kịp bắn thì một con báo đốm thứ hai lại lao ra.

Lần này đến lượt mặt Bear cũng biến sắc.

"Không đùa chứ?!" Trương Hằng kinh hãi. Theo cốt truyện thì còn bốn ngày nữa Bear mới gặp cảnh “diệt vai”, giờ hai con báo đã xuất hiện rồi, có nhầm kịch bản không vậy?

Nhưng giờ chẳng còn thời gian để nghĩ. Tình huống của Bear rất nguy hiểm. Cho dù anh ta giỏi đến mấy cũng không thể một mình đối phó hai con báo đốm.

Trương Hằng giương cung, nhắm thẳng vào con báo thứ hai bắn ra một mũi tên.

Con thú nhanh như chớp nhảy vọt né tránh. Trương Hằng không quá bất ngờ, khoảng cách giữa họ lúc này vào khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám mét. Với khoảng cách này, ngay cả chuột Mickey thì xác suất bắn trúng cũng chỉ cỡ năm mươi phần trăm. Báo đốm thì nhanh gấp mấy lần đà điểu rồi.