Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

(Đang ra)

Làm gia sư cho con gái Công tước: phần Học viện Hoàng gia

Riku Nanano

Đây là câu chuyện về những ngày tháng ngắn ngủi nhưng đầy đậm nét—khi chúng tôi vẫn còn là những chồi non, mới bắt đầu chặng đường của mình.

11 23

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

(Đang ra)

Ngày mai, hãy tới trên đôi chân trần

Misaki Saginomiya

Một câu chuyện tình yêu, bắt đầu từ khoảnh khắc kết thúc, và từ đó thanh xuân một lần nữa được sống lại.

20 42

Cựu Vực Quái Đản

(Đang ra)

Cựu Vực Quái Đản

Hồ Vĩ Bút

Song, khi đột ngột phải đối mặt với những thứ ấy một lần nữa, cậu mới nhận ra thế giới này đã trở nên thật bất thường.

30 172

Ta và trò chơi của thần với yandere

(Đang ra)

Ta và trò chơi của thần với yandere

Bạch Phụng Hành

(Cảnh báo: Tất cả đều là Yandere!!!)

622 2144

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

(Đang ra)

VTuber Legend: How I Went Viral after Forgetting to Turn Off My Stream

Nana Nanato

Lượt xem tăng vù vù, ví tiền rủng rỉnh, lần đầu tiên trong đời, công việc của Yuki mới thực sự vui vẻ và đáng sống!

6 11

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

(Tạm ngưng)

Bị phản bội và suýt mất mạng trong mê cung bởi chính đồng đội, tôi thức tỉnh kỹ năng “Vòng quay Vô Hạn” và triệu hồi những đồng minh cấp 9999. Giờ là lúc cùng họ trở lại, trả thù lũ phản bội và cả thế giới này. Tất cả sẽ phải trả giá!

Meikyou Shisui

Câu chuyện bắt đầu khi Light, một nhân tộc, bị chính tổ đội “Hội Quần Tộc” phản bội và trục xuất trong lòng hầm ngục. Thế giới này có sáu chủng tộc, trong đó nhân tộc bị xem thường và phân biệt do lên

28 27

Tập 01 : Sinh tồn trên đảo hoang - Chương 16 : Ngọc Trai luôn bên cạnh bạn

“Được rồi, nể tình cậu vừa mới tiêu tiền ở chỗ tôi, tôi sẽ tiết lộ thêm chút thông tin hữu ích.” Cô nàng bartender tháo găng tay ra. “Cậu biết vì sao đạo cụ trò chơi lại quý giá như vậy không?”

“Ờ… hình như cô từng nói là chúng rất hiếm?”

“Hiếm không nhất định có nghĩa là có giá trị. Cái tên ‘đạo cụ trò chơi’ nghe hơi trẻ trâu nhưng chỉ là để hợp chủ đề, thực tế thì không chuẩn lắm. Thứ này là một loại vật phẩm rất kỳ lạ, ẩn chứa sức mạnh siêu nhiên khó tin, có tác dụng trong cả thế giới thực lẫn trong trò chơi. Nếu biết cách sử dụng, nó sẽ trở thành trợ lực rất lớn cho cậu. Nhưng đôi khi nó cũng có thể gây rắc rối. Không ai đảm bảo rằng sức mạnh đó luôn mang lại kết quả tích cực, nên khi tiếp xúc với đạo cụ chưa xác định phải hết sức cẩn thận. Chưa được giám định không có nghĩa là nó chưa phát huy tác dụng. Nói xem, sau khi cậu lấy được vật đó có xảy ra chuyện gì lạ không?”

“Chắc là không.” Trương Hằng hồi tưởng một lúc, cảm thấy từ lúc lấy được chân thỏ tới giờ thì cuộc sống vẫn rất bình thường.

“Vậy thì có thể nó không phải dạng có tác dụng phụ tiêu cực, hoặc là nó cần điều kiện đặc biệt để kích hoạt.” Trong lời nói của cô bartender không hiểu sao lại toát ra một chút tiếc nuối.

“Thật ra thì, cho dù là đạo cụ có tác dụng phụ đi nữa, nếu biết sử dụng đúng cách cũng có thể phát huy hiệu quả đặc biệt. Hộp gỗ làm từ cây tule có thể cách ly sức mạnh siêu nhiên, là lựa chọn tốt nhất để đựng đạo cụ. Nếu cần, cậu có thể mua từ chỗ tôi. Ngoài ra, nếu cậu có đạo cụ không dùng tới, cũng có thể ký gửi ở đây. Cuối năm sẽ có một buổi đấu giá lớn, để ý hộp thư của cậu, sẽ có thư thông báo trước. Không còn việc gì nữa thì hẹn gặp lại lần sau.”

…………

Cô nàng bartender rõ ràng không phải kiểu người có tinh thần phục vụ cao, sau khi lấy được 5 điểm tích lũy thì đã không còn hứng thú nói thêm gì nữa.

Trương Hằng hỏi cô điểm chơi cung cấp những dịch vụ gì, cô chỉ nói lát nữa sẽ kết bạn WeChat rồi gửi file PDF qua cho.

Vừa bước ra khỏi căn phòng lợp tôn, Trương Hằng lập tức bị âm thanh chấn động bên ngoài bao phủ. Nhưng lần này cậu không còn cảm thấy ồn ào nữa. Sau một năm rưỡi sống trên đảo hoang, được nghe lại âm thanh của thế giới văn minh khiến cậu cảm thấy có phần thân thuộc.

Trương Hằng bước xuống cầu thang sắt, rất nhanh đã biến mất giữa đám đông.

Dù đã hơn một giờ sáng, nhưng xe cộ đậu bên ngoài quán bar không những không vơi đi mà dường như còn nhiều hơn lúc cậu tới.

Trương Hằng không về ký túc xá. Một là vì giờ đã quá khuya, hai là vì lượng thông tin mà cậu tiếp nhận trong hai tiếng vừa rồi quá lớn, cậu cần một nơi yên tĩnh để tiêu hóa và sắp xếp lại. Ngoài ra, cậu còn một việc muốn kiểm chứng.

Vì vậy Trương Hằng thuê một phòng tại khách sạn ven đường, xin giấy bút ở quầy lễ tân. Lúc này cậu hoàn toàn không có cảm giác buồn ngủ, bật đèn bàn lên, bắt đầu ghi lại những sự kiện quan trọng và các suy đoán của bản thân trong ngày hôm nay.

Cậu bận rộn tới tận sáng. Đọc lại xấp giấy đầy những dòng bị gạch xoá, rồi xé vụn hết, dội xuống bồn cầu.

Sau đó Trương Hằng trả phòng, đi tới trường bắn bên kia đường.

Đây cũng là nơi cậu đã đăng ký học lớp huấn luyện. Vừa đúng tám giờ sáng, trường bắn mở cửa, Trương Hằng đã sốt sắng bước vào, lấy cây cung phản xạ SF cậu gửi ở đó.

Cậu chọn một làn bắn cố định ở khoảng cách 30 mét không có người, lên dây, đặt tên, bắn.

Vòng 6.

Trương Hằng không có phản ứng gì.

Từ cung nguyên thủy chuyển sang cung hiện đại đương nhiên sẽ có nhiều chỗ chưa quen, phát đầu tiên chỉ là để làm quen tay, nên kết quả không có gì bất ngờ. Sau đó cậu điều chỉnh góc bắn, buông dây.

Phát thứ hai tốt hơn nhiều, trúng vòng 8.

Lúc này huấn luyện viên của Trương Hằng cũng đã vào, vừa bước vào cửa đã thấy Trương Hằng đang tập trung cao độ, liền không lên tiếng chào mà chỉ đứng phía sau với ly giữ nhiệt, chuẩn bị sửa lại tư thế và động tác cho cậu.

Nhưng cú bắn tiếp theo lại trúng vòng 9 một cách chuẩn xác.

Không tệ, là một hạt giống tốt đây. Huấn luyện viên thầm khen. Đa số người mới học bắn đều có đủ loại lỗi như tay cầm không vững, tư thế không đúng, trọng tâm lệch v.v… Nhưng Trương Hằng rõ ràng chỉ mới học được một thời gian ngắn, tư thế lại như đã trải qua trăm ngàn lần luyện tập, mang lại cảm giác vô cùng vững chãi.

Không gọi là thiên phú thì là gì?

Huấn luyện viên của Trương Hằng từng là vận động viên của đội tuyển thành phố. Tiếc rằng tư chất có hạn, dù có chăm chỉ đến mấy cũng không thể tiến xa thêm. Sau này bị một tay chơi nghiệp dư mới học chưa đầy nửa năm đánh bại, anh chán nản rời khỏi giới chuyên nghiệp, được chủ trường bắn mời về làm huấn luyện viên.

Hai năm gần đây thấy môn này phát triển khá tốt, trong lòng anh lại nảy sinh khát vọng. Nhưng tuổi đã lớn, tiềm năng chẳng còn nhiều, có tái xuất cũng không mấy hy vọng. Thế là anh chuyển sang tìm kiếm nhân tài trong đám học viên, mong có thể bồi dưỡng được vài đồ đệ xuất sắc.

Biết đâu một ngày nào đó, có người lọt vào giải quốc gia cũng coi như giúp anh thực hiện được giấc mơ.

Có suy nghĩ đó rồi, anh bắt đầu chú ý chọn người. Ban đầu trọng điểm là bọn nhóc từ 8 đến 14 tuổi, vì độ tuổi này phù hợp để xây nền tảng. Lớn hơn thì hơi muộn để nhập môn. Vì vậy, lúc đầu anh chẳng mấy để tâm đến Trương Hằng.

Ba buổi học trước cũng không thấy cậu trai này có gì nổi bật, chẳng khác mấy so với đám học viên đến bắn chơi cho vui.

Nhưng sau đó, sự tiến bộ của Trương Hằng khiến anh phải ngạc nhiên.

Rõ ràng thời gian luyện tập không nhiều, nhưng hiệu quả lại vượt xa mong đợi. Cậu nhanh chóng nổi bật lên, trở thành người xuất sắc nhất trong nhóm cùng khóa.

Tuy nhiên, đồng thời anh cũng có chút tiếc nuối. Trương Hằng đến với môn này quá muộn, cho dù có thiên phú, không có đủ thời gian rèn luyện cũng khó mà đi xa được.

Huấn luyện viên đang nghĩ ngợi, thì thấy Trương Hằng hít sâu một hơi, đã điều chỉnh xong trạng thái. Ngay sau đó, cậu liền bắn liền năm phát.

Mỗi phát cách nhau chưa đến hai giây.

Trong năm phát thì bốn phát trúng vòng 10, còn một phát chỉ lệch chút xíu, trúng vòng 9.

Trương Hằng hiểu rõ điều này liên quan tới sự phối hợp cơ thể của mình. Cậu đã quen với thân thể ở đảo hoang, giờ quay lại trạng thái của một năm rưỡi trước, sức mạnh và phản ứng đều có độ lệch. Tuy nhiên, chỉ qua mấy phát vừa rồi, cậu đã xác nhận được điều mình muốn biết.

Ký ức cơ bắp và kỹ năng cậu rèn luyện trong trò chơi đều được giữ nguyên trong hiện thực. Chỉ cần luyện lại một hai tuần là cậu sẽ quay lại trình độ khi ở đảo hoang.

Hơn nữa, giờ dùng cung hiện đại với sức mạnh và độ chính xác cao hơn, khả năng bắn của cậu chỉ có thể mạnh hơn, tầm bắn cũng xa hơn.

Quả nhiên, kỹ năng luyện được trong trò chơi có thể mang ra hiện thực.

Thật ra cũng không quá bất ngờ. Dù sao những kỹ năng đó cũng không phải từ trên trời rơi xuống, mà là do chính cậu từng chút từng chút rèn luyện ra.

Trương Hằng cũng nhận ra, trò chơi này hoàn toàn không có hệ thống chỉ số bốn thuộc tính như các game truyền thống, sử dụng chính cơ thể của mình, gặp khó khăn cũng phải tự dùng kiến thức và năng lực để vượt qua. Vì thế, kỹ năng cá nhân càng trở nên quan trọng.

Nghĩ tới đây, thời gian 24 tiếng mỗi ngày thêm ra của cậu, hình như cũng chẳng phải chuyện xấu.

Nó đồng nghĩa với việc cậu có nhiều thời gian chơi hơn những người khác, có thể rèn luyện bản thân tốt hơn. Quan trọng nhất là những tiến bộ đó có thể mang ra hiện thực.

Trương Hằng trầm ngâm suy nghĩ, hoàn toàn không nhận ra năm phát vừa rồi của mình đã gây chấn động thế nào cho người đứng sau.

Huấn luyện viên suýt chút nữa làm rơi cả bình giữ nhiệt.

Dù với những người tập luyện chăm chỉ thì 49 điểm trong 5 phát không phải là không thể đạt được, nhưng phải biết rằng Trương Hằng chỉ mới học được mấy buổi, mà kỹ thuật bắn liên hoàn như thế có mấy ai làm được?

Thiên tài, tuyệt đối là thiên tài! Còn có thể là gì khác nữa? Huấn luyện viên nhìn Trương Hằng bằng ánh mắt hoàn toàn khác.

Cứ như đang nhìn một khối ngọc thô hiếm có, càng nhìn càng thấy yêu quý.

Báu vật thế này mà trước giờ mình không phát hiện ra?