Năm giờ chiều, chiếc xe nhỏ cuối cùng cũng đến nơi cắm trại.
Mọi người cùng nhau bốc đồ từ cốp xe xuống, chào tạm biệt bác tài.
Chân núi ở không xa, thảm cỏ dưới chân, trời xanh và mây trắng trên đầu tất cả đều khiến mấy sinh viên đã quen sống nơi thành phố cảm thấy cực kỳ phấn khích.
Từ Tĩnh vui vẻ reo lên. “Oa, chỗ này đẹp ghê á, tụi mình tuần nào cũng đến đi!”
Tiểu Tiểu lập tức bật lại. “Tiền nhà cậu là gió thổi tới à? Ba trăm bạc một lần đó, tuần nào cũng đi chắc tôi phá sản mất.”
Thẩm Hi Hi xen vào. “Thôi, mấy người đừng giỡn nữa, trời sắp tối rồi, tìm chỗ dựng lều đi, còn phải nấu ăn nữa.”
Từ Tĩnh cười tít mắt. “Tôi không biết nấu đâu nha, chỉ phụ trách ăn thôi~”
“Được chứ, diễn một màn đáng yêu là có cơm ăn ngay mà.”
Mọi người vừa cười vừa đi tới trước, không khí vô cùng thoải mái. Địa điểm cắm trại là do mấy bạn nữ chọn, thật ra là ý của Tiểu Tiểu. Họ không chọn mấy nơi nổi tiếng nhất.
Tiểu Tiểu có một ông chú chuyên đi phượt, thuộc nằm lòng mấy ngọn núi hoang gần đó. Cô bám lấy chú xin vài địa điểm đẹp, đều là những nơi có phong cảnh khá ổn nhưng chưa bị khai thác du lịch nhiều.
Vì thế nên du khách cũng ít, không gặp tình trạng chen chúc đông đúc.
Chỉ tiếc trong nhóm, ngoài Tiểu Tiểu hồi nhỏ từng đi cắm trại với chú một hai lần, thì chẳng ai có kinh nghiệm gì. Mà khi đó cô cũng chỉ lo chơi, chuyện nhóm lửa nấu cơm đều là chú làm.
Vậy nên mới bước đầu chọn chỗ dựng lều thôi mà đã khiến cả bọn đau đầu.
Mọi người tranh cãi ỏm tỏi, người thì bảo dựng trên đỉnh đồi, người nói nên chọn chỗ khuất gió, người khác thì nhắc phải tránh đá lở. Cuối cùng Trương Hằng không chịu nổi nữa.
“Ờ, quanh đây đâu có gì nguy hiểm. Giữa mùa hè rồi, cũng không cần lo giữ ấm. Chọn đại chỗ nào bằng phẳng là được.”
Không ai thèm để ý cậu.
Rõ ràng cả đám đã đắm chìm trong cảm giác háo hức “chơi nhà chòi ngoài trời”, hoàn toàn không chấp nhận tư tưởng sống tạm của Trương Hằng. Cuối cùng, sau một hồi lựa tới chọn lui, họ cũng quyết định chọn một bãi đất trống dưới chân núi trước lúc mặt trời lặn.
Công bằng mà nói thì chỗ đó thật sự rất ổn, tầm nhìn rộng rãi, chỉ hơi xa nguồn nước một chút thôi chứ chẳng có khuyết điểm nào đáng kể.
Có điều trời cũng sắp tối hẳn, mà lều thì vẫn chưa bắt đầu dựng.
Đừng xem nhẹ việc này, với người mới thì dựng lều là cả một môn kỹ thuật. Luồn khung, buộc dây, đóng cọc, cố định tường lều – không có kinh nghiệm thì việc nào cũng phải loay hoay mất một lúc.
May mà những việc như thế chẳng làm khó được Trương Hằng người từng tự tay xây cả căn nhà. Ba cái lều gần như đều do một mình cậu dựng xong, cái cuối cùng còn phải lần mò trong bóng tối mới làm xong.
“Ghê nha Trương Hằng, sau này nếu có trôi dạt ra đảo hoang thì tôi chọn cậu làm bạn đồng hành đấy.” Từ Tĩnh vỗ tay.
“Cậu ác dữ, đã lạc ra đảo hoang rồi còn lôi người ta theo chịu khổ.” Trần Hoa Đống bĩu môi.
“Tôi từng xem mấy chương trình sinh tồn ngoài trời rồi. Mà nếu thật rơi vào hoàn cảnh đó, tụi mình kéo cả nhóm lên cũng chả ích gì.” Ngụy Giang Dương lắc đầu.
Trương Hằng chỉ cười, không nói gì thêm.
Những câu chuyện tán gẫu như vậy chẳng ai để tâm. Từ Tĩnh bỗng lại nảy ra ý tưởng mới. “Trời tối thui luôn rồi, tụi mình đốt lửa trại đi!”
Cô gái này dường như chẳng bao giờ biết lo là gì.
“Đốt cái đầu ấy, ăn trước đã, tôi đói muốn xỉu rồi đây.” Tiểu Tiểu lườm một cái.
Lúc Trương Hằng bận dựng lều, ngoài Thẩm Hi Hi ra thì chẳng ai giúp được, nên mọi người tự giác đi nấu ăn.
Dù ở ngoài thiên nhiên, nhưng vẫn trong thế giới văn minh, tất nhiên chẳng cần phải tự mài đá lấy lửa. Bọn họ có bếp gas mini chuyên dụng, chỉ cần gắn bình gas dẹp vào là có thể dùng được ngay, rất tiện lợi.
Trương Hằng cũng chẳng có ý kiến gì. Cậu đến đây để vui chơi, đâu phải để phô trương kỹ năng sinh tồn. Mấy kỹ năng đó chỉ dùng trong những tình huống sống còn thôi. Nếu trên đảo hoang mà có bật lửa thì ai thèm chà tay tới rách da làm gì.
Bữa tối là lẩu, dễ nấu và nhanh nhất. Chỉ cần cho gói gia vị vào nồi, rồi thả rau và thịt đã rửa sạch vào là xong. Khi Trương Hằng hoàn thành việc dựng lều, mọi người đã ngồi thành vòng tròn, tay ôm bát nhựa dùng một lần, mắt chằm chằm nhìn nồi lẩu đợi sôi.
Cảm giác này với phần lớn mọi người đều rất mới mẻ.
Nhiệt độ trong núi giữa mùa hè cực kỳ dễ chịu, không nóng cũng chẳng lạnh, còn mát hơn cả ký túc xá không có điều hòa. Chỉ có điều muỗi quá trời.
Trương Hằng và Thẩm Hi Hi gần như cùng lúc lấy chai xịt chống muỗi ra từ ba lô, cả hai nhìn nhau cười.
“Sao mãi thịt chưa chín thế nhỉ?” Từ Tĩnh hít hít mũi, rên rỉ như mèo con. Hồi nãy còn hăng hái đòi đốt lửa trại, giờ lại sốt ruột hơn ai hết vì thịt chưa chín.
Trần Hoa Đống vừa định lên tiếng trêu ghẹo, thì bỗng nghe có tiếng xào xạc từ khu rừng gần đó.
Từ Tĩnh nhát gan nhất, vừa nghe thấy liền hoảng hốt. “Mẹ ơi, trong núi còn có thú dữ hả?”
“Chắc… chắc là không đâu.” Tiểu Tiểu cũng khựng lại. Nơi này tuy không phải khu du lịch, nhưng cũng chẳng cách thành phố bao xa. Vào mùa thu còn có nhiều nhiếp ảnh gia tới chụp cảnh. Lúc nãy mọi người còn thấy có nhóm khác cắm trại cách đây không xa. Nếu có thú dữ thật thì chẳng lẽ không ai từng phát hiện?
Cô vừa dứt lời thì cái thứ đó đã từ trong rừng bước ra.
Không phải dã thú gì, mà là một người.
Nhưng khi thấy rõ diện mạo người ấy, tim mọi người lại đồng loạt thắt lại.
Đó là một gã thanh niên xăm trổ ở tay, mặt mũi bặm trợn, cười nham nhở. “Yo, tôi cứ thắc mắc sao thơm thế, thì ra mấy người đang ăn ngon quá ha. Cho tôi ăn ké miếng với, tôi cũng chưa ăn tối luôn nè.”
Vừa dứt lời, Trương Hằng liền đứng bật dậy, quay người chạy thẳng về phía lều, chui vào trong không nói tiếng nào.
Tên kia phá lên cười. “Được đấy, biết điều, còn chừa sẵn chỗ cho tôi. Thế thì tôi không khách sáo nữa nha.”
Cả nhóm giờ ai cũng thấy rõ, tên này không phải người tốt lành gì. Ngụy Giang Dương và Trần Hoa Đống liếc nhau, hai người là nam, tình thế này không thể không đứng ra.
Ngụy Giang Dương nói. “Anh bạn, bọn tôi không quen ăn chung với người lạ đâu.”
“Không sao, tôi giới thiệu trước cũng được mà. Làm quen chút là thành người quen thôi.” Gã thanh niên cười toe toét, rồi móc ra từ túi quần một con dao gập.
Sắc mặt của Ngụy Giang Dương và Trần Hoa Đống lập tức thay đổi. Từ Tĩnh thì sợ đến mức mặt tái mét. Họ chỉ là sinh viên, chưa từng thấy cảnh này. Trong trường còn hiếm khi có đánh nhau, nói gì đến vụ rút dao.
Nhưng câu tiếp theo của tên kia càng khiến cả nhóm như rơi vào hầm băng.
“Tôi còn ba thằng anh em nữa, tụi nó cũng chưa ăn. Chắc sắp tới rồi. Nhưng mà… chỗ có vẻ hơi chật ha.” Hắn đảo mắt, rồi chỉ vào Ngụy Giang Dương, Trần Hoa Đống và Vương Hoan. “Hay là ba người mấy cậu nhường ghế một chút đi?”