Cả nhóm được xe cảnh sát đưa về thành phố để lấy lời khai. Tuy nhiên, do lực lượng cảnh sát có hạn, với những vụ nhỏ không gây hậu quả nghiêm trọng như thế này, công an thường chỉ làm lấy lệ, cảnh báo sơ cho du khách quanh đó. Trừ khi xảy ra vụ việc tương tự lần nữa, nếu không thì cũng khó có chuyện mở điều tra chính thức.
Chuyện này cũng chẳng còn cách nào khác. Hầu như cảnh sát nào cũng phải xử lý một đống vụ việc, sắp xếp theo mức độ ưu tiên là kỹ năng sống còn của họ.
Dĩ nhiên, kế hoạch cắm trại coi như đổ bể. Khi cả nhóm về lại trường thì cũng đã gần mười hai giờ đêm. Tạm biệt nhau xong, ai nấy về lại ký túc xá của mình.
Trần Hoa Đống đúng là gặp thời. Nhờ màn "dũng cảm không lùi bước" lúc đối đầu với tên kia mà xin được số điện thoại của Trần Tĩnh. Có người mở màn, mấy người còn lại cũng tiện thể trao đổi liên lạc luôn.
Vừa về đến ký túc xá còn chưa kịp ấm chỗ, bên kia hai người đã bắt đầu nhắn tin thả thính nhau. Thẩm Hi Hi cũng nhắn một tin WeChat cho Trương Hằng, chủ yếu là dặn cậu dạo này nên cẩn thận một chút.
Trương Hằng nghĩ một lúc rồi lịch sự nhắn lại một câu cảm ơn.
Vừa gửi xong tin nhắn thì xung quanh đột nhiên trở nên yên tĩnh. Trải qua hơn một tháng, Trương Hằng đã chẳng còn lạ gì với hiện tượng này.
Cậu đặt báo thức sau bảy tiếng rồi leo lên giường chợp mắt.
Khi mở mắt ra thì bên ngoài vẫn còn tối đen như mực. Trương Hằng tắt chuông, trở mình ngồi dậy, pha một cốc ngũ cốc rồi bưng xuống lầu.
Lần này, bà quản lý ký túc hành động sớm hơn mọi khi. Mới mười hai giờ là đã khóa cửa lớn.
Trương Hằng đi vào phòng trực, quen tay lật hộp lấy chìa khóa, mở cửa đi ra ngoài.
Điểm đến đầu tiên là siêu thị Wu Mart. Trên kệ, cậu chọn một chiếc bánh dứa, để lại tiền lẻ ở quầy thu ngân. Thực ra Trương Hằng đã lâu không cần làm chuyện này. Từ sau khi một bà cô bị cậu dọa cho về quê trông cháu, cậu đã đổi sang mua sẵn đồ ăn trước khi ngủ.
Lần này chỉ là tình huống bất ngờ. Nếu không có Trình Thành phá đám, giờ lẽ ra cậu vẫn đang nằm trong lều cắm trại.
Trương Hằng ăn hết chiếc bánh dứa cùng với ngũ cốc, đặt cốc lại lên kệ rồi thong thả dạo đến phòng gym 24h gần đó. Lúc này đồ trong bụng cũng tiêu hóa kha khá rồi.
Cậu bắt đầu tập luyện với máy chèo thuyền nước. Ba tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay. Sau đó Trương Hằng đi tắm rồi chuyển sang câu lạc bộ leo núi... Cuối cùng, cậu cầm chiếc máy ảnh du lịch tiếp tục lang thang khắp thành phố.
Lúc ngang qua một nhà trọ nhỏ, cậu bị chiếc BMW đỏ đậu trước cửa thu hút sự chú ý.
Trương Hằng dừng xe đạp lại, nhìn kỹ biển số, xác nhận đây đúng là xe của Trình Thành.
Thật ra cậu cũng chẳng đặt nặng chuyện với tên công tử kia. Như đã nói với Thẩm Hi Hi, Trương Hằng vốn không chơi bời hội nhóm, chẳng sinh hoạt CLB hay tham gia hoạt động tập thể nào, gần như không có giao thiệp gì với hội sinh viên. Trình Thành muốn nhằm vào cậu thì cũng chẳng dễ.
Dù bình thường hắn luôn được vây quanh bởi đám bạn bè, nhưng chẳng ai là kẻ ngu cả. Mọi người tụ tập quanh hắn chỉ vì tiền, vui thì sẵn sàng cùng hắn dụ mấy cô gái nhẹ dạ, nhưng nếu phải liều bằng cả tấm bằng tốt nghiệp, thậm chí vi phạm pháp luật, thì xin lỗi, chẳng ai theo đâu.
Về phía ngoài trường, tên thanh niên tối qua thực ra cũng không hẳn là dân anh chị. Sau khi được Thẩm Hi Hi nhắc nhở, Trương Hằng cũng nhận ra đối phương trông giống một gã thiếu gia ăn chơi nhàn rỗi giống Trình Thành hơn. Có điều, kiểu người như thế đôi khi còn phiền phức hơn cả lưu manh, vì để giữ thể diện, chuyện gì cũng dám làm.
Đã tình cờ gặp thì tiện thể giải quyết nốt mối họa ngầm cho xong.
Trương Hằng dựng chiếc xe đạp dùng chung dưới lầu, rồi bước vào nhà trọ.
Cậu không biết Trình Thành ở tầng mấy, nhưng đó không phải vấn đề. Máy tính ở quầy lễ tân có thể dễ dàng tra ra thông tin khách trọ.
Rất nhanh, Trương Hằng tìm thấy tên Trình Thành, ghi nhớ số phòng, rồi mượn luôn một chiếc chìa khóa dự phòng.
Hai phút sau, cậu đẩy cửa phòng 305.
Trên cánh cửa kính nhà vệ sinh phủ đầy hơi nước, nhưng bên trong lại không nghe thấy tiếng nước chảy nào. Lờ mờ có thể thấy bóng một người phụ nữ.
Trương Hằng không phải loại thích chiếm tiện nghi, chỉ liếc một cái rồi dời mắt.
Cậu bước vào phòng, đập vào mắt là một đống quần áo vứt tứ tung.
Trên TV còn vắt cả một chiếc áo ngực.
Trình Thành mình trần nằm trên giường, chỉ mặc mỗi chiếc quần lót, tay cầm điếu thuốc, miệng thì nhắn WeChat.
Trương Hằng lấy điện thoại từ tay hắn. Người đang trò chuyện là một kẻ có nickname là Ngô Phàm, ảnh đại diện là hình xăm. Trương Hằng cố lục lại ký ức, nhưng không nhớ rõ hình xăm của tên kia ra sao.
Không sao. Cậu mở phần "album" cá nhân của đối phương rồi kéo xuống. Rất nhanh liền thấy bức ảnh hắn chụp chung với một tủ giày đầy ắp, kèm dòng chữ "Giày nhiều quá để không xuể rồi, làm sao đây?"
Người trong ảnh chính là tên chơi dao gập hôm nọ.
Trương Hằng quay lại giao diện trò chuyện, kéo lên xem lịch sử tin nhắn. Quả nhiên mọi thứ đúng như cậu đoán. Toàn bộ sự việc là do Trình Thành sắp xếp. Khi sự việc xảy ra, hắn cũng ở gần đó, chỉ chờ tín hiệu là xuất hiện, nhưng bị Trương Hằng phá bĩnh nên đành ngậm ngùi lái xe quay về, bụng đầy bực bội liền rủ một em sinh viên mới quen tới giải sầu.
Ngô Phàm hỏi Trình Thành có nên xử lý tên chơi cung kia không.
Trình Thành không phải người tốt, chỉ là cẩn thận hơn chút. Hắn trả lời, để xem xét kỹ lý lịch Trương Hằng đã.
Càng lùi về trước, toàn là mấy câu tán gẫu như ở đâu có gái xinh, đôi giày limited nào đáng sưu tầm, mới cưa được cô nào, ngực to ra sao... Trương Hằng cũng phát hiện Trình Thành từng thử qua chất kích thích nhẹ và dụ bạn gái cùng sử dụng.
Trương Hằng khẽ lắc đầu. Gã này đúng là không ít tội trạng.
Xem xong, cậu lập một nhóm chat mới, kéo Ngô Phàm cùng vài gã có vẻ cũng là con nhà giàu trong danh bạ của Trình Thành vào chung một nhóm.
Sau đó gõ vài dòng:
"Ngô Phàm đúng là thằng ngu. Vài câu nghĩa khí là nó lên cơn, tao bảo gì làm nấy. Giờ chẳng khác nào con chó tao nuôi, gọi là chạy, ngoắc là tới."
Cuối câu còn thêm một icon đeo kính râm đầy vẻ "cool ngầu", rồi bấm gửi.
Có thể dự đoán, sau nửa đêm, một tình bạn được xây bằng niềm tin sẽ trải qua thử thách đau đớn.
Nhưng chỉ vậy thì vẫn chưa đủ khiến Trình Thành thật sự an phận. Trương Hằng quyết định cho hắn thêm một bài học nho nhỏ.
Cậu cũng không làm gì ác độc cả. Dù sao cũng không phải ác quỷ, chỉ đơn giản là... mời Trình Thành uống nước mà thôi.
Hai chai nước khoáng trong phòng bị Trương Hằng ép hắn uống hết. Sau đó cậu sợ hắn chưa "đủ đô", lại xuống lấy thêm hai chai nữa.
Vì để phòng trường hợp Trình Thành uống quá nhiều dẫn đến ngộ độc nước, ảnh hưởng đến thần kinh hay thậm chí tử vong, Trương Hằng còn chu đáo lấy thêm ba chai Pocari bù điện giải.
Kết quả là đến chai cuối cùng cũng chẳng thể đổ nổi vào nữa. Bụng Trình Thành trương lên thấy rõ, lắc nhẹ là nghe tiếng nước lóc bóc bên trong.
Xong xuôi, Trương Hằng xóa hết app trong điện thoại hắn, thay hình nền bằng poster phim Cô dâu ma búp bê phiên bản HD, rồi để lại một dòng ghi chú:
"Hãy nghĩ kỹ xem mày đã làm những gì."
Làm xong hết, Trương Hằng thong thả đạp xe rời nhà trọ, tiếp tục hành trình khám phá nghệ thuật của mình.