Mười phút sau, Trương Hằng đứng trước cửa hàng it's demo, trong tay không biết từ lúc nào lại có thêm một cây kem.
“Xin lỗi nha, Trương-san, đang đi thì tự dưng em thèm ăn kem quá, kết quả là bỏ anh lại giữa đường luôn.” Cô gái váy ngắn cúi đầu xin lỗi.
“Không sao đâu, là anh không để ý, mãi nhìn cảnh vật xung quanh nên mới không theo kịp em, Ameko.”
Trương Hằng vừa nói vừa lén tranh thủ kiểm tra lại mấy thứ đồ mang theo.
Rất đơn giản, chỉ có một quyển hộ chiếu, thẻ sinh viên, ví tiền (trong đó có ba 30.000 yên tiền mặt và thẻ giao thông), chìa khóa và một chiếc điện thoại. Trong số đó, cậu chú ý nhất là điện thoại. Nếu như lời cô gái nói là thật, hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới Nhật, thì đối phương rất có thể là một bạn học nhiệt tình nào đó, dẫn cậu đi tham quan cảnh đêm Tokyo.
Trong tình huống như vậy, thông thường hai bên sẽ lưu số liên lạc, thế nên Trương Hằng kiểm tra danh bạ và cuộc gọi nhỡ gần nhất, cuối cùng xác định được cái tên Ameko.
Tất nhiên, cậu hoàn toàn có thể trực tiếp hỏi cô gái, chỉ cần nói không biết đánh vần tên cô ấy, nhưng như thế có hơi bất lịch sự.
Nhìn vẻ mặt của cô gái lúc này, cậu biết mình đoán đúng rồi.
Ameko cười rất dễ thương, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ. “Trương-san, Shibuya là trung tâm thời trang của Tokyo đó, ở đây có rất nhiều cửa hàng và địa điểm thú vị, nhưng ban đêm cũng có một số người xã hội hoạt động, anh vẫn nên đi sát em thì hơn.”
Trương Hằng không có ý kiến gì. Ameko rất nhiệt tình, vừa đi vừa làm hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu cho cậu khắp nơi trong thành phố Tokyo. Đến giờ cả hai vẫn dùng tiếng Trung để giao tiếp, Ameko nói tiếng Trung khá tốt. Theo lời cô, cô đang học chuyên ngành Trung văn ở đại học, định năm sau cũng đăng ký làm sinh viên trao đổi, sang Trung Quốc học thêm một năm.
Tuy nhiên, hiểu biết của cô về Trung Quốc chủ yếu đến từ sách vở và thầy cô, cô muốn hiểu sâu hơn nên mới “nhắm” vào cơ hội được tiếp xúc với sinh viên trao đổi lần này.
“À mà, nhà em ở Shinagawa, từ cấp ba đến đại học đều học ở Tokyo, từ nhỏ tới lớn chưa từng đi xa lần nào. Giờ đột nhiên nói phải sang tận Trung Quốc, thật ra em cũng hơi lo. Ở nhà thì mấy bác mấy cô cứ suốt ngày bảo không biết con bé này sau này có tự lo nổi cho bản thân không. Nên lần này cũng muốn nhân cơ hội này rèn luyện một chút. Ừm… suy nghĩ vậy có trẻ con lắm không anh?”
“Không đâu, rất đáng quý đấy.”
Trò chơi lần này có tên là Tokyo Drift, chỉ nghe tên thôi cũng đoán được trọng tâm sẽ là kỹ thuật lái xe của người chơi. Mà nhiệm vụ yêu cầu đúng là chiến thắng một giải đua xe ngầm, lại càng xác nhận suy đoán của cậu.
Xét về thời gian thì lần này tốc độ trôi nhanh đã giảm xuống, nhưng đổi lại thời gian thực tế cũng tăng lên, từ 2 tiếng của trò chơi trước thành 4 tiếng, tương đương 60 ngày trong game.
Nghe thì có vẻ dư dả, nhưng trừ phi vốn dĩ đã là một tay đua chuyên nghiệp hay dân chơi xe có kinh nghiệm độ xe hardcore, nếu không thì chuyện luyện kỹ thuật lái xe trong 60 ngày để đủ sức chiến thắng một giải đua xe ngầm dù là hạng bét thì gần như bất khả thi.
Huống chi khó khăn mà người chơi gặp phải trong trò chơi này không chỉ dừng lại ở chuyện tập lái.
Ví tiền của Trương Hằng hiện có đúng 30.000 yên, số tiền này nghĩa là gì? Cây kem Ameko vừa mua giá 300 yên, lúc đi qua tiệm ramen thì thấy tờ rơi ghi giá mỗi tô dao động từ 800 đến 1.200 yên.
Tất nhiên, ăn ở căn tin trường sẽ rẻ hơn chút, hoặc nếu điều kiện cho phép thì cũng có thể tự nấu, có khi còn gắng gượng sống qua 60 ngày. Nhưng cậu đâu phải thật sự tới đây để làm sinh viên trao đổi.
Cậu cần có một chiếc xe, tìm được chỗ tổ chức đua xe ngầm, nghĩ cách luyện kỹ thuật lái xe, rồi ghi danh tham gia. Mà muốn làm được những chuyện đó, trước hết phải có khả năng giao tiếp cơ bản đã.
Nếu là người chơi khác thì chắc chắn lúc này đã sốt ruột muốn vào thẳng vấn đề, chẳng còn tâm trí đâu mà nghe Ameko kể chuyện cá nhân làm gì.
Nhưng Trương Hằng thì khác. Cậu đủ kiên nhẫn, một phần do bản thân có tu dưỡng, phần khác là vì cậu biết tất cả những chuyện này không hề vô nghĩa.
Con người không ngừng tiến bộ vì họ biết phản tư và tổng kết, mà đó luôn là sở trường của cậu.
Trò chơi đầu tiên mang lại cho Trương Hằng không chỉ là hơn hai mươi điểm tích lũy và một món đạo cụ game, mà sau khi phân tích nhiều lần, cậu còn rút ra được một kết luận cực kỳ quan trọng.
Trò chơi này bất kể phía sau là ai điều khiển\\ đang không ngừng khuyến khích người chơi chủ động khám phá thế giới xung quanh.
Chiếc móng thỏ may mắn mắn chính là minh chứng rõ ràng nhất. Thứ tốt nhất không nằm trong tuyến nhiệm vụ chính. Về lý thuyết, để sinh tồn, cậu chẳng cần thiết phải mạo hiểm đi vào trung tâm hòn đảo, vậy mà chính nhiệm vụ nhánh ấy lại đem về cho cậu lợi ích lớn nhất. Ngoài ra, mấy việc nhỏ cậu làm để cải thiện chất lượng cuộc sống cũng thường được thưởng thêm điểm tích lũy.
Người chơi khác không phải không nghĩ ra điều này, nhưng trước áp lực của thời gian giới hạn, họ buộc phải tập trung vào hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có tâm trí đâu mà quan sát hay thưởng thức mọi thứ xung quanh.
Còn Trương Hằng thì không gặp vấn đề đó, vì cậu luôn có nhiều thời gian hơn người khác.
Lần này cậu có tận 420 ngày hoạt động gấp bảy lần người thường. Ngoài ra bản thân cậu cũng rất thích thú với những thế giới được tái hiện trong trò chơi. Ở vòng đầu tiên, hòn đảo hoang kia đã cho cậu cảm giác như thật đến mức không thể phát hiện ra bất kỳ sơ hở nào nếu không nhờ bug thời gian gây ra vòng lặp.
Còn so với thành phố đông đúc hơn 37 triệu dân này thì hòn đảo đó rõ ràng chẳng đáng là gì.
Mỗi người ở đây đều như thể có ý thức riêng, có thể phản ứng một cách tức thời với các kích thích bên ngoài. Nếu nói mọi thứ đều do lập trình ra thì mức độ tính toán của hệ thống này quả thực khủng khiếp đến mức khó tưởng tượng. Trên thế giới này chưa có một đoạn mã nào làm được tới mức ấy. Nói đây là trò chơi, chẳng bằng gọi nó là một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ thì đúng hơn.
Chỉ tiếc, người chơi đối với thế giới này chỉ như một vị khách lướt qua, chẳng đủ thời gian để dừng lại mà chiêm ngưỡng. Mà có lẽ Trương Hằng là ngoại lệ duy nhất.
Ameko lè lưỡi. “Em có nói hơi nhiều quá không nhỉ? Rõ ràng là muốn dẫn anh khám phá Tokyo, vậy mà nói một hồi lại toàn là chuyện của mình. Anh có thấy chán không? Hay là để em mua ít bánh cá nướng nhé.”
“… Cảm giác giống như em chỉ đang kiếm cớ để tự mua bánh ăn thì đúng hơn.”
“Hehe.” Ameko bị vạch trần bản chất ham ăn, lại nhe răng cười, để lộ ra cặp răng khểnh quen thuộc.
“Nhưng lần này để anh mua đi. Em đã mời anh ăn kem rồi, anh cũng phải cảm ơn em. Nếu không có em làm hướng dẫn viên, có khi giờ này anh vẫn chưa rời được khỏi trường học.”
Trương Hằng lấy ví ra, anh cũng không phải kiểu thích ăn chực của con gái. Ở một quầy ven đường, anh mua bốn cái bánh cá, loại bánh truyền thống rất phổ biến ở Nhật. Dù gọi là “cá tráp” nhưng nhân thực ra chỉ là đậu đỏ, cả bốn cái chỉ tốn của anh 640 yên.
“Trương-san, anh đúng là người tốt ghê.” Ameko vừa nhai bánh cá nóng hổi vừa lúng búng nói, “Ở đây cách công viên Yoyogi cũng không xa đâu, tiếc là giờ trễ quá rồi, nếu không em còn định dẫn anh tới đó nữa cơ.”