Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 02 : Tokyo Drift - Chương 08 : Tokyo Drift (8)

Trương Hằng phát hiện ra cậu vẫn còn đánh giá quá thấp mức độ "đen tối" của ông chủ Tsuchiya Yousuke.

Lúc cậu chở ông ta về tới tiệm hải sản là 3 giờ 15 phút, hai người mất 10 phút để đóng gói hết số hải sản cần giao. Trương Hằng cầm theo bảng giao hàng, rời tiệm lúc 3 giờ 25, kết quả là chạy suốt đến 6 giờ 30 sáng mà trong cốp xe vẫn còn gần một nửa số hàng chưa giao xong.

Mà lúc này, đường phố đã bắt đầu nhộn nhịp. Một số nhân viên văn phòng sống ở xa lần lượt ra khỏi nhà, đổ về các ga tàu và trạm xe buýt. Lượng xe trên đường cũng nhiều lên. Trương Hằng còn đi thêm hai điểm nữa, nhưng khi vừa ra khỏi một quán rượu thì lại gặp đúng hai cảnh sát giao thông vừa vào ca. Cậu không dám liều lĩnh giao hàng tiếp.

Ở Nhật, lái xe không bằng lái là chuyện rất nghiêm trọng. Không chỉ người lái bị phạt tù đến ba năm và 500,000 yên tiền phạt, mà cả chủ xe lẫn người ngồi cùng cũng bị truy tố. Huống hồ, giờ cao điểm sắp đến, nếu còn không rút lui thì chắc cậu sẽ bị kẹt xe luôn.

Trương Hằng đánh xe quay lại tiệm. Tsuchiya Yousuke thấy kết quả này cũng không lấy làm bất ngờ, ông ta nhấc điện thoại gọi cho nhân viên giao hàng cũ của tiệm, sau đó quay sang cậu bảo:“Cậu còn một tuần nữa. Một tuần sau, Takahashi Kouichi sẽ về quê. Lúc đó nếu hàng không giao hết mà gây tổn thất thì sao đây, cậu đền à?”

“Vâng, cháu đền,” Trương Hằng đáp.

Câu trả lời dứt khoát không chút do dự khiến Tsuchiya Yousuke có phần bất ngờ. Vị ông chủ tiệm hải sản này đúng là số khổ, đánh nhau thì thua, bị người ta nắm thóp cũng chẳng cãi được. Vốn ông ta chỉ định phàn nàn vài câu cho hả giận, không ngờ Trương Hằng lại gật đầu cái rụp như vậy.

Tsuchiya Yousuke nghi hoặc nhìn cậu: “Này nhóc, cậu đừng có mạnh miệng. Làm không nổi thì nói sớm, tôi còn tính cách tìm người làm thêm. Những khách hàng này tôi phải vất vả lắm mới giành được đó, đừng có nói miệng cho sướng rồi cuối cùng lại làm không xong, người chịu thiệt vẫn là tiệm của tôi.”

“Nếu cháu không làm xong thì bao nhiêu tổn thất cháu sẽ đền đủ cho chú.” Trương Hằng nhảy xuống xe, xoay xoay vai và cổ tay. Chuyến giao hàng đầu tiên này không mấy thuận lợi, cậu đã phải lái xe suốt một đêm, tinh thần lẫn thể lực đều mệt mỏi. Nhưng điều cậu nhận ra là, chính trong áp lực như vậy, kỹ năng lái xe của cậu lại tiến bộ nhanh chóng, một vòng giao hàng chạy không ngơi nghỉ như thế hiệu quả còn hơn cậu tự luyện một ngày trời.

Cậu hoàn toàn có thể yêu cầu Tsuchiya Yousuke giảm bớt lượng hàng giao, nhưng nếu đến cả thử thách nhỏ này cũng không dám đối mặt, thì thi đấu cái gì nữa, đầu hàng luôn cho rồi.

Cậu bắt xe buýt về trường, chỉ kịp rửa mặt qua loa, ăn vài lát bánh mì rồi lại lao vào lớp học tiếng Nhật.

Đến chiều cậu mới tranh thủ chợp mắt được một lúc, nhưng Trương Hằng cũng không ngủ nhiều. Cậu đặt báo thức, ngủ đúng bốn tiếng rồi dậy, ăn tối xong thì đi đến hiệu sách gần trường, mua một tấm bản đồ Tokyo.

Như đã nói, phản tỉnh và tổng kết luôn là sở trường của cậu. Trên đường về cậu đã bắt đầu suy nghĩ kỹ nguyên nhân khiến mình không giao xong hàng. Ngoài việc kỹ năng lái xe chưa thành thạo và chiếc L300 kém hiệu năng, thì nguyên nhân lớn nữa là cậu không quen địa hình và chưa có tuyến đường hợp lý.

Dù tay lái có giỏi đến mấy, nếu phải thi đấu ở một sân đua lạ thì cũng rất khó phát huy toàn bộ thực lực.

Đêm 1:20, Trương Hằng có mặt đúng giờ ở bãi đỗ xe, còn mang cho ông cụ giữ xe “ông cua” một nắm cơm nắm. Cụ ông rất vui, mở cửa giúp cậu. Trương Hằng quay lại tiệm lúc 7:34 sáng, kết quả lần này còn tệ hơn hôm qua, chỉ giao được khoảng 40% số hàng.

Tsuchiya Yousuke mặc áo ngủ, đang rửa bồn nước trước cửa tiệm, thấy vậy liền châm chọc: “Thanh niên đừng nên tự tin quá, bây giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp. Không thì sáu ngày nữa, cậu chỉ còn cách bán thân cho tôi, làm không công cả đời thôi.”

Trương Hằng không đáp. Lần này đúng là lỗi ở cậu. Cậu đã tốn quá nhiều thời gian cho việc vạch tuyến đường, lại còn do không quen địa danh nên dẫn đến vài lần định vị sai, suýt chút nữa lái thẳng ra Okinawa ngắm bikini rồi.

Vì vậy trong danh sách việc cần làm mỗi ngày của cậu lại bổ sung thêm một mục mới:

Làm quen đường phố Tokyo.

Đơn hàng của Tsuchiya Yousuke chia làm hai loại lớn: một là khách quen cố định, hai là khách mới. Loại đầu có điểm giao cố định, còn loại sau thì vị trí ngẫu nhiên hơn. Với nhóm khách mới, tạm thời cậu chưa có cách xử lý, nhưng với khách quen thì cậu có thể đánh dấu các điểm giao trên bản đồ, rồi dùng bút dạ nối lại, từ đó vẽ ra một lộ trình tối ưu.

Sau đó, chỉ cần chèn các điểm giao mới vào lộ trình ấy là đã có thể tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

Ngày thứ ba, Trương Hằng giao được 70% số hàng. Lần này khi chiếc L300 trở về, Tsuchiya Yousuke hiếm hoi không buông lời châm chọc.

Ngày thứ tư, xe chỉ còn 20% hàng chưa giao.

Thế nhưng đến ngày thứ năm, Trương Hằng vấp phải một ngưỡng giới hạn.

Dù cậu đã tận dụng từng phút một, vẫn còn 15% hàng chưa giao xong. Nhờ có bản đồ tuyến đường, cậu đã xử lý xong các điểm gần và tiện đường, nhưng vẫn còn một số điểm giao ở xa, hoặc nằm trơ trọi giữa khu dân cư. Trước đây, cậu thường bỏ qua những điểm như vậy.

Giờ muốn giao cho xong mấy điểm đó, mỗi nơi đều phải tốn kha khá thời gian. Trương Hằng ngồi tính toán, dù vẫn còn hai ngày nữa và kỹ thuật lái xe vẫn có thể tiếp tục cải thiện, nhưng nếu muốn hoàn thành nốt toàn bộ đơn hàng thì gần như là chuyện bất khả thi. Cậu rơi vào trầm tư.

Đúng lúc đó, từ tầng dưới vọng lên giọng của Tsuchiya Yousuke người đang vùi mình trong một cuốn tạp chí khiêu dâm:

“Đối với một tay lái, chiếc xe của mình còn quan trọng hơn cả vợ. Ngay đến vợ mình còn chẳng hiểu thì làm sao lái nổi một mối quan hệ chứ. Haiz, đám thanh niên bây giờ đúng là hấp tấp.”

“Chú có bản sơ đồ kỹ thuật của chiếc xe này không ạ?” Trương Hằng bỗng nghĩ ra, hỏi vọng xuống.

“Những tay đua đỉnh cao chỉ cần nghe âm thanh cũng có thể phán đoán tốc độ và mã lực động cơ. Nhưng với loại gà mờ như cậu thì không nên đòi hỏi cao quá.” Có vẻ như Tsuchiya Yousuke mắc bệnh "không khoe mẽ sẽ chết", nói xong lại bồi thêm: “Trong máy tính tôi có bản sơ đồ độ xe, tự xem đi. Đừng cố gồng ép nó, phải hiểu được tính cách của nó thì mới có thể điều khiển được.”

Trương Hằng mở máy tính, tìm đến thư mục ẩn của Tsuchiya Yousuke. Trong một đống phim người lớn, cậu lục ra được thứ mình cần. Ngoài bản sơ đồ của L300, còn có cả của nhiều mẫu xe khác, tuy đều là đời cũ nhưng xem ra đều từng qua tay chỉnh sửa của ông ta.

Ngoài ra, còn có cả một bản hướng dẫn giải thích chi tiết.

Giọng Tsuchiya Yousuke lại vang lên từ dưới nhà:“Tập trung nghiên cứu L300 thôi. Đừng để tâm mấy cái khác. Trình cậu còn chưa đủ. Chưa học bò thì đừng mơ học chạy.”