Cận kề Giáng Sinh, trung tâm thương mại bắt đầu trang trí rộn ràng.
Có chỗ treo đèn nhấp nháy, có chỗ dán ông già Noel lên cửa kính, có chỗ thì dựng cây thông to tướng ngay trước cửa, treo đầy mấy món quà nhỏ xinh.
Nhưng ngay sau đó, cây thông đang đứng yên bỗng run lên bần bật. Những món quà xinh xắn rụng khỏi cành, bay vèo vèo về phía trước.
Một chiếc xe van màu đất xông thẳng qua khu vực thang cuốn. Trương Hằng bật gạt nước, hất bay hai tấm thiệp chúc mừng dính trên kính chắn gió. Đuôi chiếc L300 quét ngang quầy mỹ phẩm cao cấp, khí lưu thổi mạnh đến mức khiến mấy hũ kem đắt đỏ như muốn rơi xuống.
…
Tài xế chiếc Toyota Voxy rất biết chơi, liên tục rẽ ngoặt ở các ngã rẽ để vòng lại, rõ ràng định quay lại đoạn đường cũ nhằm cắt đuôi. Nhưng ngay khoảnh khắc hắn vừa bẻ lái, cánh cửa kính lớn bên phải trung tâm thương mại bất ngờ vỡ toang.
Một chiếc xe van đất màu phủ đầy đồ trang trí Giáng Sinh lao ra như pháo bắn.
Cái quái gì vậy?! Năm nay ông già Noel không cưỡi tuần lộc mà lái xe van à?
Tài xế Voxy chết lặng. Suốt từ nãy hắn đều theo dõi gương chiếu hậu, không hề phát hiện có ai bám đuôi. Còn cái kiểu xuất hiện như bom nổ chậm này thì... quá điên rồi.
Khoảng cách giữa hai xe nhanh chóng thu hẹp còn khoảng sáu bảy mét. Tài xế Voxy lạnh gáy, đạp lút chân ga, hy vọng dùng tốc độ để cắt đuôi đối thủ.
Nhưng hắn lại lần nữa chưng hửng chiếc L300 nát đó mà lại tăng tốc nhanh hơn chiếc Voxy mới cứng?
Hai xe cùng đạp ga, kết quả là xe phía sau càng lúc càng áp sát. Trương Hằng nhấn mạnh ga, dùng cản trước xe chèn sát vào bên hông sau của Voxy, khiến chiếc Toyota bắt đầu lệch bánh.
Tài xế bên trong cuống đến toát mồ hôi, tay nắm chặt vô lăng nhưng không sao lấy lại cân bằng.
Thấy sắp bị lật tới nơi, Voxy buộc phải giảm tốc. L300 cũng theo nhịp chậm lại Trương Hằng hoàn toàn có thể đâm lật xe kia, nhưng cậu không dám mạo hiểm, vì bên trong vẫn còn Ameko.
Kết quả, cả hai xe cùng dừng lại bên đường.
Tài xế Voxy biết rõ với kỹ thuật và chiếc xe của mình, không đời nào thoát khỏi tay Trương Hằng. Hắn dứt khoát mở cửa, đẩy Ameko đang mê man xuống lề, rồi rồ ga biến mất vào bóng đêm.
Trương Hằng buông cung, không đuổi theo.
Một là vì không thể bỏ Ameko nằm bơ vơ trên đường, hai là đám kia có súng tuy từ đầu đến giờ vẫn chưa nổ phát nào, nhưng nếu bị dồn vào đường cùng, chẳng biết chúng sẽ làm ra chuyện gì.
Coi như lần này cả hai bên đều lui một bước.
Thật ra, cái bọn lái Voxy lại khiến Trương Hằng nhẹ cả người. Khi thấy tiệm hải sản cháy rực, phản ứng đầu tiên của anh cũng giống Ameko tưởng Tsuchiya Yousuke đã bị giết, lửa là để phi tang.
Nhưng sự xuất hiện của chiếc Voxy lại gián tiếp chứng minh ông vẫn còn sống. Bằng không, chúng đâu cần dụ Ameko ra ngoài để bắt cóc cô.
Ameko sống như bao nữ sinh trung học bình thường, chẳng dính dáng gì đến thế giới ngầm. Chắc chắn bọn kia định dùng cô để uy hiếp Tsuchiya Yousuke.
Mà khoan đã… mấy tên trong chiếc Voxy kia rốt cuộc là ai? Chúng dám phóng hỏa, mang theo súng ở Nhật, chuyện đó đâu phải dễ.
Trước đó Trương Hằng bắn trúng chân một thằng xăm trổ là vì định giữ nó lại hỏi chuyện. Đáng tiếc không ngờ chúng có đồng bọn ứng cứu. Nhưng ít ra, cậu đã đưa được Ameko về an toàn.
Cậu bế cô lên xe, kiểm tra sơ bộ chỉ có vài vết trầy ở khuỷu tay và ống chân, ngoài ra không hề hấn gì. Cậu thở phào.
Từ xa vang lên tiếng còi xe cứu hỏa. Tính ra thì lính cứu hỏa cũng tới khá nhanh, chỉ vài phút sau cuộc gọi báo cháy.
Trương Hằng cởi áo khoác đắp cho Ameko. Trước đó cậu từng vài lần đến căn hộ cho thuê của cô ăn lẩu nên biết địa chỉ, nhưng giờ mà đưa cô về thì không ổn.
Cô đã bị dính vào vụ này. Đối phương dụ được một lần, thì cũng có thể dụ thêm lần nữa.
Việc cấp bách là làm rõ chuyện gì đang diễn ra, rồi mới tính bước tiếp theo.
Bọn trong Voxy tuy đã chạy thoát, nhưng Trương Hằng biết rõ vẫn còn một người có thể cho cậu câu trả lời.
Toàn bộ những gì xảy ra đêm nay đều liên quan đến Tsuchiya Yousuke. Đã đến lúc phải nghe ông kể đầu đuôi câu chuyện.
Nhưng trước tiên phải tìm ra ông ấy đã.
Chuyện này với Trương Hằng chẳng khó. Cậu lái xe đến hết mấy chỗ mà Tsuchiya hay lui tới: quán nhậu, tiệm mát-xa, karaoke. Cuối cùng thì tìm thấy ông ở bến cảng bỏ hoang nơi cả hai từng luyện xe.
Trời đã hửng sáng. Tsuchiya đội mũ rộng vành, che kín nửa mặt, ngồi lẫn trong đám ông già câu cá, tay cầm cần câu nhàn tản.
Nghe thấy tiếng bánh xe nghiến trên mặt đất, Yousuke đã đoán được là ai. Nhưng đến khi đứng lên và nhìn thấy Ameko đang nằm trên ghế phụ, ông vẫn còn sững sờ.
“Con bé sao lại ở đây?”
“Chuyện này phải hỏi chú mới đúng.” Trương Hằng bước xuống xe. “Cháu tìm thấy cô ấy ngay trước cửa tiệm hải sản. Lúc đó có nhóm người đang tìm cách bắt cóc cô ấy. Nhưng chú yên tâm, cô ấy chỉ ngất thôi, không sao cả.”
“Có người bắt cóc con bé? Bọn chúng trông như thế nào?” Lần đầu tiên vẻ mặt của Tsuchiya Yousuke trở nên nghiêm trọng.
“Chừng ba tên, bọc kín người, đeo kính râm với khẩu trang. Không hiểu sao lại không thèm che hình xăm trên cổ.”
“Hình xăm trông thế nào?” Tsuchiya chẳng quan tâm đến chi tiết nào khác ngoài câu này.
Trương Hằng trầm ngâm một lát. “Vì ở xa nên cháu không dám chắc lắm… đại khái giống một con mắt.”
Đồng tử của Tsuchiya lập tức co rút. Ông như mất hết sức, ngồi bệt xuống đất, lẩm bẩm: “Quả nhiên là bọn chúng…”
“Là ai cơ ạ?”
“Không liên quan tới cậu.” Ông chủ tiệm hải sản cười thê lương. “Thứ chúng muốn chỉ là cái mạng tôi mà thôi. Tôi cứ tưởng mười mấy năm nay sống kín tiếng là đã thoát được rồi… Ai ngờ tụi nó vẫn không chịu buông tha. Nhưng không sao. Chỉ cần tôi tự mình tìm đến tụi nó, các cậu sẽ không còn gặp nguy hiểm nữa.”
Khác với những gì Trương Hằng nghĩ, Tsuchiya chẳng có ý định kể về quá khứ.
Cậu còn đang suy nghĩ nên làm sao để kéo ông mở lời, thì từ phía sau đã có tiếng vang lên.
“Vậy ra… năm đó ba ly dị mẹ là vì chuyện này sao?”
Ameko không biết đã tỉnh lại từ khi nào. Cô rõ ràng đã nghe hết mọi lời mà Tsuchiya Yousuke vừa nói.