Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 874

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 02 : Tokyo Drift - Chương 19 : Tokyo Drift (19)

Trương Hằng gặp lại Takeda Tetsuya lần nữa là vào mười phút cuối trước khi cuộc đua bắt đầu.

Lúc ấy ông và gã đàn ông lùn đang đứng bên lề đường cao tốc, sắc mặt vô cùng nặng nề. Ngoài ra, Trương Hằng còn thấy cả Ameko cô đang bị trói tay chân trong chiếc Toyota Voxy màu xanh, miệng còn bị dán băng keo. Thấy Trương Hằng, cô giãy dụa kịch liệt, nhưng chưa kịp làm gì thì cửa xe đã bị người bên cạnh đóng sầm lại.

“Ngài Tsuchiya, chúng tôi đã làm đúng như yêu cầu, để ông nhìn thấy con gái mình rồi. Giờ thì có thể bắt đầu được chưa?” Gã đàn ông lùn hỏi.

Tsuchiya Yousuke không nói một lời, bước thẳng vào chiếc Dodge Viper đậu sẵn bên cạnh. Gã đàn ông lùn mỉm cười, quay sang nói với Trương Hằng người đến sau cùng: “Lúc trước cậu hỏi tôi cuộc đua tối nay có mấy người, ở đâu, luật thế nào đúng không? Giờ tôi trả lời cậu: người tham gia trò chơi tối nay là ba chúng ta. Địa điểm chính là đoạn đường cao tốc này. Luật chơi ‘đua xe tử thần’. Xét thấy có thể cậu chưa hiểu rõ chuyện hai mươi hai năm trước, vậy để tôi giải thích lại một chút.”

“Hai mươi hai năm trước, cũng là một cuộc đua kiểu này chạy ngược chiều trên đường cao tốc. Ai đến đích trước thì thắng. Nhưng nếu chỉ có thế thì hơi nhàm, nên tôi có thêm chút ‘gia vị’. Kính chắn gió ba xe đều được xử lý mờ, không thể nâng hạ. Tầm nhìn? Xin lỗi, không phục vụ.”

Vừa nói, hắn vừa cầm một cái mỏ lết cỡ lớn, đập mạnh lên đầu xe Nissan 180sx.

“Đèn pha tôi thấy chẳng có tác dụng gì, tháo đi cho đỡ phiền.” Vừa dứt lời, đèn xe của cả chiếc L300 lẫn chiếc Dodge Viper cũng bị người ta đập nát. Sau đó, gã lùn mở cửa xe, quay sang Trương Hằng nhe răng cười: “Cuối cùng, nếu cậu muốn đi vệ sinh thì tranh thủ đi luôn đi. Một khi đã lên xe, cửa xe sẽ được hàn chết, chỉ đến khi về đích mới có thể mở lại.”

Thật ra, ngay từ lúc còn trong nhà xưởng, Trương Hằng đã mơ hồ đoán được phần nào. Nhưng khi tất cả được xác nhận, cậu vẫn không nhịn được cảm giác lạnh gáy gã đàn ông này thật sự điên rồi.

Càng đáng sợ hơn là khi Trương Hằng ngồi vào ghế lái của chiếc L300, cậu phát hiện kính chắn gió phía trước mờ đến mức không thể thấy rõ cả người đứng cách hai mét.

Người bên ngoài bắt đầu dùng máy hàn đóng kín cửa xe. Cả xe của gã đàn ông lùn cũng không ngoại lệ. Giọng hắn vang lên qua bộ đàm bên ghế phụ: “Sao rồi, ngài Tsuchiya? Khung cảnh này có gợi lại cho ông chút ký ức vui vẻ nào không?”

Tsuchiya không trả lời, nhưng chỉ cần nghe hơi thở cũng đủ biết ông đang rất căng thẳng. Một lúc sau, ông mở miệng, chỉ nói đúng một câu: “Bám theo tôi.”

Trương Hằng biết câu đó là nói với mình.

Trong tình huống như thế này, người đi trước chính là người nguy hiểm nhất. Hơn nữa, độ khó của lần này e rằng còn vượt xa cả cuộc đua năm xưa.

Thế nhưng đã hơn hai mươi năm ông không chạm tay vào vô lăng, phong độ của Tsuchiya Yousuke chắc chắn không thể nào bằng thời hoàng kim được.

Chỉ ba phút sau khi xuất phát, ông đã quệt phải một chiếc Buick đi ngược chiều. May mà giữ vững vô lăng, chiếc Viper không bị lật. Nhưng chưa đầy nửa phút sau, ông lại suýt đâm vào dải phân cách ở một khúc cua.

Giọng cười khinh miệt của gã đàn ông lùn vang lên từ bộ đàm: “Sao vậy ngài Tsuchiya, mới thế mà đã không chịu nổi à? Mới chạy được chưa tới một phần mười đoạn đường thôi đấy.”

Tsuchiya không đáp, lúc này ông thậm chí không còn sức mà mở miệng nữa. Mồ hôi nhỏ giọt từ sống mũi, rơi xuống chiếc quần jeans đã bạc màu.

Tầm nhìn quá tệ. Đêm khuya, không đèn pha, kính chắn gió mờ như sương phủ, mọi thứ trước mắt đều là một màn mù mịt. Ông chỉ có thể căn cứ vào ánh đèn xe đối diện để đoán vị trí. Nhưng cách này cực kỳ hao tổn tinh thần. Chỉ trong chốc lát, cả mắt lẫn não của ông đã đến giới hạn.

Tsuchiya không biết mình còn gượng được bao lâu. Đúng lúc hơi thở bắt đầu rối loạn, chiếc L300 vốn chạy phía sau đột nhiên tăng tốc vượt lên.

Giọng Trương Hằng vang lên trong bộ đàm: “Để cháu dẫn đường. Chú nghỉ một lát đi. Bốn phút nữa đổi lại.”

Tsuchiya định từ chối, nhưng thực sự ông đã cạn sức. Trong cơn điên loạn của cuộc đua, giọng nói bình tĩnh của Trương Hằng lại đặc biệt đáng tin cậy.

Hơn nữa, cậu không phải đứng ra để thể hiện.

Trong điều kiện này, năng lực phản ứng và phán đoán của tay lái là thứ bị thử thách nặng nề nhất và ở khoản đó, người trẻ như Trương Hằng rõ ràng có lợi thế.

Quan trọng hơn, đêm nay vận may có lẽ đang đứng về phía cậu.

Trương Hằng lấy chiếc 【Chân thỏ may mắn】 từ túi áo ra, treo lên kính chiếu hậu.

Về kỹ thuật lái, có thể cậu là yếu nhất trong ba người. Nhưng trong kiểu đua thế này, may rủi lại là yếu tố quyết định.

Suốt hai phút liền, cậu không gặp lấy một chiếc xe nào ngược chiều.

Nhưng đúng lúc ấy, giọng của gã đàn ông lùn lại vang lên: “Năm xưa, ngài Tsuchiya cũng chỉ biết núp sau lưng đồng đội vậy à?”

Nghe vậy, ánh mắt của Tsuchiya thoáng nét hổ thẹn. Trương Hằng nhìn qua gương chiếu hậu thấy thân xe màu vàng của chiếc Viper bắt đầu lắc lư, rõ ràng là tâm trạng tay lái đang rối loạn.

Ông chủ tiệm hải sản bật cười thê lương: “Nếu mày muốn báo thù cho Asano Naoto thì cứ nhắm vào tao, việc gì phải lôi người khác vào.”

“Ông năm xưa dính vào Asano thì có để yên cho người khác không?” Giọng gã đàn ông lùn trầm xuống, lạnh lẽo như gió đêm.

Lời vừa dứt, trong lòng Trương Hằng như có tia sáng vụt lên.

Cuối cùng cũng tháo được nút thắt mà bấy lâu nay cậu vẫn chưa hiểu.

“Khoan đã… Ông không phải muốn báo thù cho Asano Naoto… mà là đang báo thù cho Kobayashi, đúng không?”

Đầu bên kia bộ đàm im lặng.

Một lát sau, giọng nói kia mới vang lên lần nữa: “Không tệ, đoán trúng rồi đấy.”

“Các người giả dạng người của Quỷ Đồng, bắt cóc Ameko, tất cả chỉ để ép ông ấy tham gia cuộc đua. Nhưng năm đó, biết chuyện về cuộc đua không chỉ có ba người. Kobayashi đã kể chuyện đó cho mẹ cậu ta? Không, không thể nào, chẳng ai lại kể chuyện như thế cho mẹ mình cả. Vậy thì… là em gái của cậu ta? Ông có quan hệ gì với cô ấy?”

Ba chiếc xe độ lao vút như tên bắn trên cao tốc. Đúng vào giây thứ 2:42, Trương Hằng gặp chiếc xe ngược chiều đầu tiên. Cậu lập tức đánh lái, quăng đuôi xe, chiếc L300 sượt qua khe hẹp trong gang tấc.

Thế nhưng, đầu óc cậu lại đặc biệt tỉnh táo vào đúng khoảnh khắc đó. Một giả thuyết nực cười chợt hiện lên trong đầu cậu: “Đợi đã… Ông… chính là em gái của Kobayashi?”

Ngay từ lần đầu gặp gã đàn ông lùn kia, Trương Hằng đã cảm thấy đối phương có gì đó rất “kỳ cục”. Không chỉ vì chiều cao và vóc dáng thiên về nữ, mà còn vì hắn là kẻ duy nhất trong đám không để lộ hình xăm.

Muốn giả dạng người của Quỷ Đồng, đám này đã bỏ công chuẩn bị không ít. Nhưng riêng hắn không để lộ hình xăm — chẳng phải vì kín đáo, mà vì hắn sợ người ta nhìn ra hắn… không có yết hầu.

Còn giọng nói thì lại là thứ dễ xử lý nhất tất cả đều đeo khẩu trang, dùng máy biến âm cũng chẳng có gì khó.