Trương Hằng bị trói chặt vào một chiếc ghế. Cậu không biết đã bao lâu trôi qua, đến khi có người tháo chiếc bịt mắt đen ra, mới phát hiện mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang.
Đầu óc cậu vẫn còn choáng váng. Sau khi bị khống chế ngoài cửa căn hộ, cậu bị nhét vào xe rồi bịt mắt suốt quãng đường. Hoàn toàn không biết xung quanh đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể đoán dựa vào thời gian di chuyển mà suy ra mình vẫn còn ở Tokyo có điều chắc là đã ra tới vùng ven.
Cậu biết lần này mình đã chủ quan. Dù có cẩn thận và điềm tĩnh đến mấy thì đây cũng là lần đầu tiên cậu bị cuốn vào loại chuyện như thế này, sơ suất là khó tránh khỏi. Đám người kia rõ ràng đã giở trò ở đâu đó, mới lần ra được chỗ căn hộ nhỏ kia.
Như để giải đáp thắc mắc trong lòng cậu, một gã đầu đinh từ trong túi phụ bên trong ba lô của Ameko lôi ra một thiết bị định vị nhỏ chỉ to cỡ viên kẹo cao su, màu đen.
Thứ này chắc bị nhét vào lúc Ameko bị bắt lên chiếc Toyota màu xanh hôm nọ. Khi đó cô còn đang mê man, không thể biết chuyện gì đã xảy ra. Hơn nữa, chỗ giấu thiết bị định vị lại khá kín đáo, nếu không lần mò kỹ thì tỉnh lại cũng khó mà phát hiện.
Trương Hằng nhướng mày: “Ameko đâu?”
Sau khi bị bắt dưới sảnh, hai người đã bị tách ra, có lẽ bị đưa lên hai chiếc xe khác nhau. Từ lúc đó đến giờ, cậu chưa gặp lại cô gái ấy lần nào.
“Lo cho thân mình trước đi đã.” Gã đầu đinh đáp, giọng chẳng mấy thân thiện. Trong ánh mắt nhìn Trương Hằng lộ rõ sát khí.
Trương Hằng cuối cùng cũng nhận ra hắn là ai.
Chính là tên bị cậu đấm cho một cú ngay ngoài cửa nhà lúc nãy. Thảo nào giờ nhìn thấy cậu, mặt mày hắn khó chịu thấy rõ.
“Hừ, món nợ của chúng ta cũng đến lúc tính cho xong rồi.” Gã đầu đinh đặt thiết bị định vị xuống, xoa tay răng rắc.
Thế nhưng đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp vang lên từ sau lưng hắn: “Được rồi, thế là đủ. Để tôi nói chuyện với cậu ta.”
“Vâng, tổ trưởng.” Gã đầu đinh nghe xong lập tức đổi nét mặt, cung kính cúi đầu rồi rút lui.
Một người đàn ông lùn bước đến trước mặt Trương Hằng. Hắn kéo một chiếc ghế ra, ngồi xuống: “Việc kéo cậu và cô Ameko vào vụ này thật ra không nằm trong ý định ban đầu của tổ chức. Cá nhân tôi xin gửi lời xin lỗi.”
Trương Hằng không đáp, chỉ nhìn hắn không chớp mắt.
“Phó hội trưởng… cách đây 22 năm từng có chút ân oán với Tsuchiya Yousuke, à không, bây giờ nên gọi là ông Takeda Tetsuya. Tôi được giao nhiệm vụ xử lý việc này. Ban đầu dự tính là đem ông ta ném thẳng xuống biển cho cá ăn, nhưng phó hội trưởng lại đổi ý phút chót, quyết định cho ông ta một cơ hội.”
“Hình như nguyên văn câu đó là… ‘ấn oán giữa các tay đua, thì phải giải quyết theo cách của giới đua xe’.” Gã lùn chậm rãi nói, “Cho nên tôi đã cất công dựng lên một sân khấu đặc biệt cho ông Takeda. Có điều hiện vẫn còn thiếu một vai phụ. Mà ông ta thì vốn chẳng phải người dễ gần, bao nhiêu năm rồi chẳng kết được lấy một người bạn. Tôi nghe nói nửa năm qua cậu vẫn luôn giúp ông ấy đi giao hàng. Thế nào? Có hứng tham gia một ván không?”
“Không còn lựa chọn nào khác, đúng không?” Trương Hằng điềm tĩnh đáp. Dù gã đàn ông này trông có vẻ lịch thiệp hơn đồng bọn hắn, nhưng chính vì thế Trương Hằng càng hiểu rõ: câu hỏi vừa rồi không phải để xin phép mà chỉ để thông báo.
“Tôi thích làm việc với người thông minh, tiết kiệm được không ít thời gian vô ích.” Gã lùn rút ra một con dao găm nhỏ, bước ra sau Trương Hằng, cắt đứt sợi dây trói tay, “Luật chơi rất đơn giản. Trong hai người các cậu, chỉ cần một người giành chiến thắng, tôi sẽ thả cả ba đi. Nhưng nếu thua…”
“Hãy tin tôi, kết cục đó không ai muốn biết đâu.”
Trương Hằng xoa xoa cổ tay, cậu đã nghiêm túc cân nhắc chuyện đánh ngã tên lùn này, cướp dao rồi bắt hắn làm con tin. Nhưng hai gã khổng lồ đang canh trước cổng nhà xưởng khiến cậu đành dẹp ngay suy nghĩ đó. Tới nước này rồi, cậu không còn đường lùi nữa.
“Cuộc đua có bao nhiêu người? Ở đâu? Luật thế nào?”
“Yên tâm, đến lúc đó cậu sẽ biết hết. Còn bây giờ… thư giãn một chút đi, chọn xe nào.” Gã lùn nói xong thì vỗ tay, hai gã canh gác lập tức bước đến khu giữa nhà xưởng. Ở đó có một khu vực được che bạt kín, họ giật tấm bạt xuống, để lộ năm chiếc xe đua lấp lánh dưới ánh đèn.
Một chiếc Nissan 180sx màu đỏ, BMW M5 màu bạc, Mercedes-AMG GT màu xám, Dodge Viper vàng chanh, và Ford Raptor F-150 màu xanh dương.
“Cả năm xe đều đã được tinh chỉnh lại. Cậu có thể chọn chiếc nào tuỳ thích. Nếu chưa hài lòng, cũng có thể tự tay độ lại, chúng tôi có đủ linh kiện. Cuộc đua sẽ bắt đầu lúc nửa đêm. Chỉ cần cậu hoàn thành trước giờ đó là được. Sao nào, có vừa mắt chiếc nào không?” Gã lùn hỏi, ánh mắt tò mò không giấu diếm.
Không ngờ Trương Hằng chỉ liếc qua mấy chiếc xe đua sặc sỡ ấy rồi thu ánh mắt lại, bình thản nói: “Xin lỗi, tôi có thể chạy bằng xe của mình không?”
“Xe của cậu? Porsche 911? Aston Martin? Hay Ferrari?”
“Chiếc Mitsubishi L300 đời 1982, thế hệ thứ hai, sản xuất tại Nhật,” Trương Hằng đáp thật thà, “Đang đỗ ngay dưới căn hộ mà các người bắt cóc tôi.”
“Xe tải mini cho dân thường ấy hả?” Gã kia trố mắt.
Trương Hằng gật đầu. Chiếc L300 của cậu sau quá trình độ lại đã hoàn toàn lột xác, hiệu năng tăng vọt, nhưng so với xe đua chuyên nghiệp thì vẫn là cách biệt một trời một vực. Phải công nhận, gã kia cũng không keo kiệt, dàn xe đưa ra đều là hàng khủng. Việc cho phép Trương Hằng tự do độ lại xe cũng là để ngầm chứng minh rằng bên hắn không gài bẫy gì cả.
Thế nhưng Trương Hằng hiểu rất rõ, trong đua xe, không chiếc xe nào tốt hơn chiếc mà mình quen thuộc nhất.
“Yêu cầu hợp lý. Tôi đồng ý.” Gã lùn gật đầu, “Nhưng cậu chắc chứ?”
Trương Hằng vẫn gật đầu.
Gã kia bèn phất tay ra hiệu. Một lát sau, mấy người bước vào, lái toàn bộ năm chiếc xe kia ra ngoài. Trước khi đi, gã còn liếc Trương Hằng một cái thật sâu: “Vậy thì hẹn gặp lại tối nay.”
Khi cửa khép lại, trong nhà xưởng chỉ còn lại một mình Trương Hằng.
Trên bàn có nước uống và thức ăn, chắc là để cậu hồi sức. Ở góc phòng còn đặt một chiếc máy chơi game cho cậu giết thời gian. So với tình cảnh con tin thông thường thì điều kiện thế này đúng là... không thể đòi hỏi gì hơn. Nhưng chính vì vậy, Trương Hằng lại càng chắc chắn rằng cuộc đua này không phải ngẫu hứng mà tổ chức.
Bọn này rõ ràng đã chuẩn bị từ lâu. Dựa vào khả năng của mấy tên từng đụng độ với cậu thì không giống được huấn luyện chuyên nghiệp, nhưng quân số của chúng không ít. Đừng nói đến việc Ameko hay chủ tiệm hải sản muốn xông ra giải cứu, với lực lượng này thì nghĩ thôi cũng đã thấy viển vông. Hơn nữa, điện thoại của cậu đã bị tịch thu ngay từ đầu, giờ chẳng còn cách nào liên lạc với bên ngoài.
Cậu chỉ đành ăn một chút lấy sức, rồi yên lặng chờ đợi giờ thi đấu đến.
Bonus quả ảnh mấy con xe cho ae
Nissan 180sx màu đỏ
BMW M5 màu bạc
Mercedes-AMG GT màu xám
Dodge Viper vàng chanh
Ford Raptor F-150 màu xanh dương
Mitsubishi L300 đời 1982