Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 02 : Tokyo Drift - Chương 15 : Tokyo Drift (15)

“Sau đó chú làm gì?” Trương Hằng hỏi.

“Ta… chẳng làm gì cả.” Trong mắt Tsuchiya Yousuke thoáng qua vẻ hối lỗi. “Ta không nên bỏ mặc Kobayashi ở lại đó. Ta đã định… xuống xe xem cậu ấy ra sao, nhưng đúng lúc đó lại nghe thấy còi cảnh sát từ phía đối diện. Ta hoảng, không dám nán lại thêm, vội vàng quay đầu xe, trốn khỏi cao tốc.”

“Hai người họ… cuối cùng thế nào ạ?” Ameko nhìn không đành lòng.

“Chuyện sau đó, ta cũng chỉ biết được qua bản tin. Truyền hình nói có hai thanh niên hư hỏng đua xe ngược chiều trên đường cao tốc, đâm trực diện vào một chiếc xe tải. Kết quả, một chết, một trọng thương. Người bị thương nặng thì vẫn còn trong phòng cấp cứu... nhưng ba ngày sau cũng không qua khỏi.”

“Người bị thương là Kobayashi hay là…?”

“Là Asano Naoto. Ngoài việc là tay đua mạnh nhất khu Nerima, hắn còn có một thân phận khác cháu ruột của phó hội trưởng tổ chức yakuza lớn nhất Tokyo: Quỷ Đồng.”

“Thì ra là vậy… Vậy nên chú mới rút lui khỏi giới đua xe, thay tên đổi họ?”

“Đúng. Đó là một cuộc đua không chính thức, ngoài ba chúng ta ra không ai biết. Dù hôm đó cũng có vài người đi đường làm chứng, nhưng trời lại mù, xe ta thì đi ngược chiều, lời khai của họ mơ hồ đến mức cảnh sát cũng không xác định được có xe thứ ba. Ta sợ phải ngồi tù, càng sợ bị Quỷ Đồng trả thù… nên một lần nữa lại chọn cách im lặng.

“Nhưng trong lòng ta không hề thấy nhẹ nhõm. Từng ngày sau đó, ta đều sống trong dằn vặt vì Kobayashi. Nếu ngày ấy ta không hiếu thắng, không khăng khăng đòi tổ chức cuộc đua không nên bắt đầu đó… thì đâu có bi kịch nào xảy ra. Người lẽ ra phải chết ngày hôm đó là ta. Vậy mà kẻ bỏ mạng đầu tiên, lại là người duy nhất bỏ phiếu phản đối trận đua…

“Sau này ta từng lén đến nhà cậu ấy, nhưng bố Kobayashi mất sớm, chỉ còn mẹ và em gái. Sau chuyện đó, họ cũng rời khỏi Tokyo.”

“Sau đó cha gặp mẹ con đúng không? Nếu đã vậy… tại sao cha không sống tử tế một lần nữa?” Ameko hỏi.

“Sau chuyện kia, ta lúc nào cũng căng như dây đàn. Đêm ngủ chẳng yên, đầu giường còn để sẵn thư tuyệt mệnh. Nhưng thời gian trôi qua, không cảnh sát nào tìm đến, Quỷ Đồng cũng không, ta dần nghĩ mọi chuyện đã qua rồi. Rồi ta bắt đầu sống lại như người bình thường. Chính khoảng thời gian đó, ta gặp người phụ nữ ta yêu thương.

“Bọn ta cưới nhau, rồi con ra đời. Ta thề sẽ không lái xe nữa, mở cửa hàng hải sản sống cho qua ngày. Ban đầu khó khăn lắm, nhưng dần cũng ổn định. Tưởng đâu mọi thứ đã vào guồng, ai ngờ cơn ác mộng năm xưa lại lần nữa tìm đến.”

“Ý cha là sao?” Ameko nhíu mày.

“Một đêm nọ, ta đang làm sổ sách trong cửa hàng thì có hòn đá ném vỡ cửa kính. Ban đầu ta tưởng lũ nhóc xóm trên phá phách, nhưng chạy ra thì chẳng thấy ai. Lúc quay vào, mới phát hiện hòn đá được gói trong một tờ báo cũ. Mà tờ báo đó… là tin tức vụ tai nạn năm xưa. Trên tiêu đề còn viết thêm một dòng bằng máu: ‘Mày tưởng mày trốn được sao?’

Tsuchiya Yousuke gạt tàn thuốc, trầm giọng nói:

“Năm đó, ngoài ba chúng ta ra thì không ai biết. Kobayashi chết tại chỗ, Asano Naoto được đưa vào phòng ICU, theo báo viết thì hắn hôn mê ba ngày. Nhưng không ai dám chắc suốt ba ngày đó hắn chưa từng tỉnh lại… Dù thế nào, kể từ khi mẩu báo đó xuất hiện, cuộc sống của ta cũng coi như chấm hết.”

“Thì ra lúc đó cha đâu có nghiện cờ bạc gì cả. Mà là cố tình diễn để đẩy mẹ con ra xa?” Ameko khẽ run giọng.

“Sáu năm trước ta đã từng phạm sai lầm, kéo Kobayashi vào chuyện đó. Ta không thể phạm sai lầm lần nữa.” Tsuchiya điềm tĩnh nói. “Ta không sợ chết. Đó là cái giá ta đáng phải trả. Thằng tên là Tsuchiya Yousuke lẽ ra đã phải chết cùng Kobayashi trên đoạn cao tốc đó rồi. Kẻ sống sót chỉ là một thằng hèn yếu đuối mang tên Takeda Tetsuya mà thôi.”

“Vậy còn chuyện cậu thoát khỏi Quỷ Đồng hết lần này tới lần khác?” Trương Hằng lên tiếng.

“Nếu cậu hỏi vụ khi xưa… có thể là vì họ muốn hành ta trong âm thầm. Muốn nhìn ta sống không bằng chết. Cũng có thể họ nghĩ để ta sống lâu hơn thì càng khổ hơn. Tóm lại là không có ai đến tìm ta thêm nữa, cho đến chín tháng trước có người gọi điện, nói Quỷ Đồng sắp hành động, bảo ta chuẩn bị sẵn sàng. Vụ tối qua cũng là do người đó báo trước.”

Tsuchiya ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp:

“Được rồi, câu chuyện của ta đến đây thôi. Như ta đã nói, chuyện này không liên quan gì đến con. Bi kịch năm xưa là do ta mà ra, tất nhiên cũng nên để ta đích thân kết thúc.”

“Cháu không tin câu nói đó đâu.” Trương Hằng thản nhiên. “Nếu thật vậy, chú đâu cần giả vờ mắc lại cờ bạc, ép Ameko đoạn tuyệt quan hệ.”

Nghe vậy, Tsuchiya Yousuke im lặng một lúc rồi cười khẽ:

“Dù sao cũng phải thử một lần, không thể không làm gì cả.”

Có vẻ ông đã hạ quyết tâm. Ameko thì lộ rõ vẻ sốt ruột, cô vừa định mở miệng nói gì đó… thì mặt bất chợt đỏ bừng.

Trương Hằng đứng dậy, cầm chiếc áo khoác vắt bên cạnh:

“Kỹ thuật lái xe của cháu là do chú dạy. Dù chú từng là ai, ít nhất cũng để cháu tiễn một đoạn đi.”

Tsuchiya suy nghĩ một chút, cuối cùng không từ chối. Trước khi đi còn quay lại dặn:

“Cậu… nhớ chăm sóc tốt cho con gái ta.”

Cả ba rời khỏi quán ăn sáng. Tsuchiya đi đầu, kéo cửa hông của chiếc L300. Rồi ngay sau đó, ông ta trợn mắt, đổ gục xuống thùng xe.

Trương Hằng thu tay về, giấu chiếc bát súp nhỏ vào áo. Quay sang nhìn Ameko vẫn còn đứng ngơ ngác:

“Chú ấy bị ám ảnh quá nặng, chẳng còn đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện hiện tại. Cả đầu toàn là ý định tự sát. Xin lỗi, chỉ còn cách này để chú ấy bình tĩnh lại.”

“À… à? Ờ…” Ameko bừng tỉnh. Cô vẫn đang thắc mắc sao lúc nãy Trương Hằng đột nhiên có hành động kỳ lạ, còn lén nhéo tay cô dưới gầm bàn. Cứ tưởng là đang tán tỉnh… suýt nữa thì hiểu lầm người ta.

Nhưng kỳ lạ là… hình như cô cũng chẳng thấy khó chịu gì.

Ameko hơi hoảng. Cho đến khi Trương Hằng lên tiếng lần nữa:

“Chiếc xe này chưa đăng kiểm, cũng không có giấy tờ. Tốt nhất là đi khỏi đây đã.”

“Ừm.” Cô leo vào thùng xe phía sau, đóng cửa lại.

Trương Hằng khởi động chiếc L300, cố ý chạy vòng vài con phố để tránh bị theo dõi. Mười lăm phút sau, cậu dừng lại ở bãi đậu xe của một siêu thị lớn, mở cửa xe, chỉ tay về phía Tsuchiya Yousuke:

“Takeda… không, chú Tsuchiya. Trong câu chuyện vừa rồi của chú, vẫn còn vài chỗ có vấn đề.”