Một Ngày Của Tôi Có 48 Giờ

Chương kế tiếp:

Truyện tương tự

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

(Đang ra)

Trở thành phù thuỷ trong thế giới tràn ngập ma quái

吃土的书语

Day 101: Giờ đây tôi không còn sợ hãi gì nữa! Mặc vào bộ váy dài của phù thủy, tôi đã trở thành một câu chuyện ma quái!

281 5638

Ultimate Antihero

(Hoàn thành)

Ultimate Antihero

Misora Riku

Bức màn được vén lên cho một câu chuyện fantasy về một chàng trai trẻ vô song và bất bại, một người mà không đồng minh hay kẻ thù nào có thể theo kịp, và **sớm muộn gì cũng sẽ được cả nhân loại tôn xư

134 873

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

(Đang ra)

What Happens If You Saved A High School Girl Who Was About To Jump Off?

Kishima Kiraku

Và thế là, một cuộc sống thường nhật và câu chuyện tình yêu mới cùng cô gái bí ẩn Hatsushiro Kotori, bắt đầu từ một cuộc gặp gỡ kỳ lạ, đã mở ra.

20 36

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

(Đang ra)

Sói và Giấy da: Tân Sói và Gia vị

Hasekura Isuna

Đây là câu chuyện về Sói và Giấy da – chuyến phiêu lưu của hai người, một hành trình rồi sẽ làm thay đổi cả thế giới!

2 4

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

(Đang ra)

Câu Chuyện Của Kiếm Sĩ Vô Năng Trở Thành Kiếm Thánh

Osaki Isle

Cuối cùng trở thành một làn sóng khiến cả lục địa phải rung chuyển…

155 1981

Tập 02 : Tokyo Drift - Chương 16 : Tokyo Drift (16)

Ameko dùng chiếc chăn cũ ở sau xe phủ lên người Tsuchiya Yousuke đang bất tỉnh, rồi nói lời cảm ơn, sau đó dưới sự đỡ tay của Trương Hằng, cô bước xuống xe.

“Anh nghĩ… những lời ông ấy kể là nói dối à?”

“Không hẳn.” Trương Hằng khóa cửa xe, cùng cô gái bước vào siêu thị. “Chỉ là anh thấy trong câu chuyện đó, có vài chi tiết chưa thật hợp lý.”

“Chủ yếu là cách Quỷ Đồng phản ứng với ông ấy khiến anh thấy khó hiểu. Nếu đúng như ông ấy kể, Asano Naoto tỉnh lại trong viện và nói cho chú của mình một nhân vật cấp cao trong Quỷ Đồng rằng ông ấy cũng có tham gia cuộc đua, thì đáng lý khi ấy Quỷ Đồng đã phải tìm đến xử lý rồi mới phải. Ai mà chẳng biết, lúc người thân vừa mất chính là khi thù hận dâng cao nhất.”

“Ừm… biết đâu hồi đó Quỷ Đồng tìm không ra ông ấy? Dù sao sau chuyện đó, ông ấy cũng đã đổi tên đổi họ trốn biệt cơ mà?”

“Nếu là vậy thì sao giải thích được chuyện xảy ra sáu năm sau? Hòn đá, tờ báo… nhất là dòng chữ đó.” Trương Hằng nhíu mày. “Thứ lỗi, nhưng cái giọng điệu ấy, không giống của một tổ chức yakuza chuyên nghiệp chút nào.”

Ameko trầm ngâm: “Nghe anh nói thì cũng có lý. Nhưng tối qua rõ ràng là người của Quỷ Đồng đốt tiệm, còn bắt cóc em nữa mà…”

“Vẫn câu cũ thôi: thời điểm bọn chúng xuất hiện mới là điểm kỳ lạ.” Trương Hằng lắc đầu. “Chuyện kia đã trôi qua hơn hai mươi năm. Tại sao bây giờ mới ra tay? Hơn nữa còn có một người bí ẩn gọi điện báo trước? Là người trong Quỷ Đồng sao? Tại sao lại giúp đỡ? Cha em không ngu đâu. Với bản năng từng là tay đua huyền thoại, ông ấy lẽ ra phải nhìn ra những điểm bất thường này. Nhưng hiện giờ đầu óc ông ấy đã không còn tỉnh táo nữa… nên chuyện này, đành để chúng ta điều tra vậy.”

“Nhưng mà… bọn mình thì có liên quan gì tới những chuyện năm đó đâu chứ?” Ameko khổ sở nói.

“Không hẳn.” Trương Hằng đẩy chiếc xe mua sắm tới quầy băng keo. “Giả sử Asano Naoto thực sự từng tỉnh lại, hắn chắc chắn đã gặp người mà những y tá hay bác sĩ chăm sóc hắn, không thể không biết. Chỉ cần tìm được những người trực tiếp cấp cứu cho hắn ngày ấy, ta sẽ biết hắn từng tiếp xúc với ai.”

“Nhưng trước hết… Anh cầm lấy mười cuộn băng keo đen, rồi lấy thêm hai cuộn dây leo núi. Chúng ta phải khiến cha em… bình tĩnh lại đã.”

Cả hai quay lại xe với mười cuộn băng keo và hai cuộn dây leo núi, rồi trói chặt Tsuchiya Yousuke như đòn bánh tét. Dưới sự chỉ dẫn của Ameko, Trương Hằng lái chiếc L300 đến đậu trước một chung cư nhỏ.

“Đây là nhà chị họ em. Chị ấy là tiếp viên hàng không bay quốc tế, quanh năm không ở nhà, có để lại chìa khóa nhờ em tưới cây hộ. Nơi này chắc chắn an toàn, không ai lần ra được đâu.”

Ameko vừa giới thiệu vừa mở cửa. Căn hộ tuy nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, gọn gàng sạch sẽ.

Trương Hằng vác Tsuchiya Yousuke đang cuốn trong chăn đặt lên giường. Tác dụng mê man của bát súp đã hết từ trước, ông ta đã tỉnh lại từ nửa đường, trừng mắt định nói gì đó, nhưng miệng bị dán băng keo nên chỉ phát ra tiếng “ưm ưm” đáng thương.

“Cho dù chú có muốn đi tìm cái chết, thì cũng nên cho bọn cháu chút thời gian. Chết kiểu này mơ hồ quá, chẳng phải uổng công Kobayashi hy sinh năm đó sao?”

Dĩ nhiên, Trương Hằng chẳng trông mong ông ấy nghe lọt tai, vì hiện tại ông đang bị trói như xác ướp Ai Cập, không đồng ý thì cũng chịu thôi.

Ameko nói lời xin lỗi, rồi cùng Trương Hằng dùng cuộn dây leo núi còn lại trói ông thêm một lớp nữa, chắc đến lăn cũng không lăn nổi. Xong xuôi, hai người bắt taxi đến Thư viện Trung tâm Tokyo.

Đó là thư viện công cộng nằm ở khu Minami-Azabu, thành lập từ năm 1973, lưu trữ khoảng 1,8 triệu đầu sách và tài liệu, mở cửa miễn phí cho công chúng. Hai người đến đây để tìm lại những bản tin về tai nạn năm xưa. Một vụ đua xe ngược chiều gây chết người trên cao tốc luôn là tin nóng ở bất cứ thời đại nào.

Hầu hết các tờ báo lớn đều đưa tin. Chỉ cần tra được ngày tháng là tìm ra ngay. Ameko chỉ mới lật hai tờ đã phát hiện tên bác sĩ phụ trách cấp cứu Asano Naoto năm đó Kurobe Saburou. Báo Asahi còn có một bài phỏng vấn ngắn với ông ta.

Trương Hằng tra cứu cái tên đó trên mạng, phát hiện Kurobe Saburou đã rời bệnh viện công ngày xưa, chuyển sang làm phó viện trưởng tại một bệnh viện tư. Điều này khiến mọi việc rắc rối hơn: người ở tầm đó thường rất bận, lại cảnh giác cao, khó tiếp cận.

Ameko tiếp tục lật hơn chục tờ báo khác, bao gồm cả bản quét lưu trữ trong hệ thống thư viện. Cuối cùng, trong một tờ báo địa phương đã dừng xuất bản, cô phát hiện thêm một đầu mối mới.

“Trương-san, cái này có hữu ích không?”

Cô đưa màn hình máy cho Trương Hằng xem. Trong suốt chín tháng rèn luyện vừa qua, Trương Hằng không chỉ nâng cao kỹ năng lái xe mà còn tập trung cải thiện vốn tiếng Nhật. Ngoài những giờ học ở trường, anh tranh thủ mọi lúc mọi nơi để học từ vựng, và nay đã có thể đọc báo cơ bản.

“Asayomi Rinko? Cô y tá năm đó à?” Trương Hằng nhìn ảnh bà lão nghiêm nghị trên trang báo.

“Đúng vậy. Bà ấy làm ở bệnh viện đó suốt ba mươi hai năm. Bài viết kể khi Asano Naoto được đưa vào viện trong tình trạng nguy kịch, bà ấy là người giàu kinh nghiệm nhất nên đã trực tiếp túc trực hai ngày hai đêm không ngủ. Tiếc là cuối cùng vẫn không cứu được… Giờ tuổi này chắc đã nghỉ hưu rồi.”

“Vậy thì… trước tiên cứ thử tìm Kurobe Saburou xem sao. Nếu không được, thì chuyển sang tìm Asayomi Rinko.” Trương Hằng quyết định.

Kết quả đúng như dự đoán Kurobe Saburou không dễ tiếp cận. Là một bác sĩ ngoại khoa hàng đầu Tokyo, thông tin liên lạc của ông được công khai trên mạng, nhưng gọi tới thì chỉ gặp trợ lý.

Dù đối phương rất lịch sự, nhưng vẫn kiên quyết yêu cầu đặt lịch trước. Vấn đề là lịch hẹn của viện phó Kurobe đã kín cả tháng. Hai người thử vận may chờ trước cửa bệnh viện nơi ông làm việc. Đợi hơn hai tiếng, cuối cùng cũng thấy ông xuất hiện.

Nhưng Kurobe Saburou lại tỏ ra không mấy mặn mà. Khi được hỏi về chuyện cũ, ông ta chỉ lắc đầu, bảo không nhớ. Nói được vài câu đã tỏ ra mất kiên nhẫn, mở cửa chiếc Mercedes đen bóng:

“Có gì thì liên hệ với trợ lý của tôi. Tôi còn có hẹn ăn trưa với mấy người trong Bộ Lao động – Phúc lợi.”

Trương Hằng không cưỡng ép. Kurobe không phải loại người như Tsuchiya Yousuke, nếu bị bắt hay làm gì quá đà thì sẽ gây xôn xao ngay. Hơn nữa, có khi ông ta thực sự không nhớ. Với cường độ làm việc của một bác sĩ ngoại khoa hạng nặng, một ngày vài ca mổ, xuống bàn còn chẳng nhớ nổi tên mình chứ đừng nói là chuyện của hai mươi năm trước.

Ameko dõi theo chiếc Mercedes lăn bánh rời đi, quay sang hỏi:

“Giờ sao đây?”

“Chuyển hướng sang Asayomi Rinko đi.” Trương Hằng đáp gọn. “Làm ở viện mấy chục năm, dù có nghỉ hưu thì vẫn sẽ có người biết bà ấy sống ở đâu.”